Kiếp Này Tôi Không Cần Hắn Nữa

Chương 27


31

Cố Tri Hành bước ra từ phía sau bức bình phong. Bên đó, Triệu Thừa Huy cũng bị quân triều đình ép lui. 

Ánh mắt của ta quét qua Cố Tri Hành đang mỉm cười nhẹ và Chiêu Dương đang giả vờ bình tĩnh. 

Ta vẫn không hiểu, đây là trò chơi được Cố Tri Hành bày ra.

“Chúng ta có khách đến, sao ngươi không đưa họ đến đây nhỉ?”

Triệu Thừa Huy mặt đỏ bừng, mắng Cố Tri Hành là đồ vô liêm sỉ.

Cố Tri Hành không hề khó chịu khi nghe câu đó, nụ cười càng sâu hơn, hắn ngồi xuống ghế chính, đó là chiếc ghế mà chỉ hoàng đế mới có thể ngồi.

Ta mỉm cười nói, “Cố Tri Hành, ngươi thật sự vất vả rồi”

“Muội muội tốt của ta”, Cố Tri Hành đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cười khẩy, “Không, muội muội tốt của ta ở hai kiếp. Ta sớm đã biết Cảnh Minh là người của muội, nếu không làm như vậy, làm sao có thể bắt được cả muội và Tuyên vương chỉ trong một lần?”

Ta phớt lờ lời nói của hắn, quay về phía cửa sổ. Nhìn mặt trời dần khuất về phía chân trời, đã đến lúc phải đóng cửa cung rồi.

Thực ra, thắng hay thua, đối với ta không còn quan trọng nữa.

“Cố Tri Hành, ta sẽ gọi ngươi một tiếng ca ca cuối cùng, vì ngươi đã từng bảo vệ ta, cả ngày lẫn đêm”

Giờ đây, Cố Chi Nghi ở hai kiếp mặt đối mặt với Cố Tri Hành ở hai kiếp. Oán hận bên trong, cùng với sự phẫn uất đều tan biến một cách kỳ diệu, chỉ còn lại sự ngoan cố đi tìm kiếm lý do.

Ta nhìn Cố Tri Hành, “Ca ca, tại sao chúng ta lại phải đi đến bước đường này?”

Hắn im lặng không nói, tiếng chuông vang lên, cửa cung đã bị đóng.

Hòn đá trong lòng ta rơi xuống, ta cũng không hề do dự, bước đến trước mặt hắn, cho hắn hai cái bạt tai. 

Cái đầu tiên là do mối quan hệ huynh muội đã tan vỡ, cái thứ hai là vì Tôn tỷ tỷ đã mất.

Tay ta tê cứng sau khi đánh, Cố Tri Hành vẫn chưa phản ứng lại, Chiêu Dương đẩy ta ra trước mặt Cố Tri Hành, “A Hành, ngươi không sao chứ?”

Cố Tri Hành không giận mà chỉ cười, “Đây là tất cả những gì ngươi có thể làm sao?”

Ta mỉm cười lắc đầu, “Khả năng của ta không chỉ dừng lại ở đó … Cố Tri Hành, đã từng có ai dạy ngươi chưa, thận trọng đến mấy cũng có lúc sai sót?”

Lời vừa nói ra, có người vội vàng đến báo cáo, Thái tử và Cảnh chỉ huy đã mất tích.

Ta nhìn Triệu Thừa Huy, tất cả đều nhìn thấy sự nhẹ nhõm trong mắt đối phương.

Hôm nay chỉ là một vở kịch giả vờ dương Đông kích Tây mà thôi, cả ta và Triệu Thừa Huy đều là mồi để dụ cá cắn câu, mục đích là để cho Cảnh Minh có thêm thời gian.

Sau nhiều ngày bàn bạc, mọi người đều không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ hoàng đế, thay vào đó là giải cứu Thái tử khỏi cung điện, sau đó mượn quân của nhà ngoại Thái tử để giành lại giang sơn.

Ngay trong đêm nay, binh lực của quan phủ châu lân cận sẽ chỉnh đốn lực lượng và khởi hành trở về Kinh thành.

Cho dù trong tay Cố Tri Hành có Cấm quân, cũng không thể so được với mười vạn quân đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Trận chiến này, đối với ta, đã không còn người chiến thắng nữa.

32

Việc Cảnh Minh cùng Thái tử trốn thoát khiến cho Cố Tri Hành bận đến sứt đầu mẻ trán. 

Hắn nhốt ta vào một cung điện nào đó, sát bên cạnh là Nguyễn Mộc Tình.

Ta có thể nhìn thấy nàng ấy qua cửa sổ.

Nàng ấy mỗi ngày đều ngơ ngác nhìn cây bạch quả trước cửa sổ, ngồi đó suốt cả một buổi chiều. 

Chân mày lá liễu, đôi mắt như làn thu thủy, khuôn mặt tựa hoa đào đỏ. Ta chợt nhớ đến câu nói của Tôn tỷ tỷ, “Đẹp thì đẹp nhưng không có hồn”

Nghĩ đi nghĩ lại, ta thở dài trong lòng. Tôn tỷ tỷ đã không còn ở đây nữa.

Nguyễn Mộc Tình vẫn ngơ ngác nhìn cây bạch quả của nàng, tựa như đang thương tiếc ai đó. 

Một ngày nọ, nàng ấy cài một cái trâm mới, là một bông hoa nhỏ làm bằng lụa, ta nhận ra đó là cái mà Vệ Đạc đã tặng nàng đêm Trung Thu.

Vệ Đạc đối với nàng ấy tình cảm sâu nặng, hiện tại xem ra không chỉ là đơn phương.

Ta đóng cửa sổ lại, bắt đầu tự hỏi Cảnh Minh đang ở đâu, Thái tử có trốn khỏi Kinh thành hay không, và chuyện gì sẽ xảy ra nếu như họ bị Cố Tri Hành bắt.

Nghĩ lại, Cố Tri Hành không cho ta cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chỉ có những cung nữ mỗi ngày đưa cơm và thay bô.

Vào mùa hè, thời tiết khô nóng, ta thường mở cửa sổ lúc ngủ.

Những ngày bị giam giữ, do buồn chán nên ta dùng trâm cài khắc lên xà gỗ để nhắc nhở mình bao nhiêu ngày đã trôi qua. 

Một sáng sớm nọ, vài tên lính xông vào, kéo ta từ giường đến chính điện. 

Cố Tri Hành vẻ mặt nghiêm nghị, Chiêu Dương ở bên cạnh có vẻ lo lắng. 

Ta liếc nhìn đám người đi đi lại lại trong sảnh chính, đoán được đại khái điều gì đã xảy ra. 

Không lâu sau, một vị tướng quân chạy vào nói: “Báo! Cửa Đông Nam cũng đã bị bao vây!”

Cố Tri Hành giận dữ cho mọi người lui xuống, chỉ giữ lại vài người thân cận. 

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói với ta, “Ta đã đánh giá thấp muội phu rồi”

Ta không biết hắn nghĩ gì, đột nhiên cười nhẹ, nhìn thẳng vào ta, “Nói cho ta biết, nếu ta uy hiếp tính mạng của ngươi, thì hắn ta có rút lui không?”

Ta kiên quyết nói, “Hắn sẽ không làm vậy”

Bởi vì trước đây ta đã cảnh cáo Cảnh Minh, nếu hắn vì ta mà sợ hãi, thì ta thà tự sát trước mặt đội quân.

Cố Tri Hành không nói nữa.