Editor: hungtuquy
Từ mùa mưa đến mùa đông, sẽ có thời gian là nửa tháng.
Mộc Lan Nguyệt cũng đã hồi phục, cô liền bắt đầu kế hoạch kiến lập phòng ở mới, tổng không thể ở tại nhà người khác mãi.
Thứ làm cô có chút bất đắc dĩ chính là, Lạc Già thay đổi.
Trở nên thích dính người, mỗi ngày luôn thích đi theo phía sau cô, cô làm cái gì đều nhìn chằm chằm, rất là dính người.
Cố tình đánh không được cũng nói không ra.
Cô biết Lạc Già đã để lại bóng ma, từ lần đó phát sinh, hắn vẫn luôn như vậy.
Đối với một người thương tiếc mình như vậy, Mộc Lan Nguyệt cũng không muốn thốt lên những lời nói tàn nhẫn.
Phòng ở mới được xây bên cạnh rừng cây, kích thước như lúc trước. Vốn dĩ Lạc Già còn tính toán tiếp tục ở tại trong sơn động, Mộc Lan Nguyệt lại sống chết không chịu, hắn cũng chỉ có thể từ bỏ.
Người trong bộ lạc đều tới để hỗ trợ, cây cối bốn phía ẩm ướt lợi hại, so với ngày hè liền phải dùng không ít công phu.
Bất quá, cũng may là xây phòng ở vào trước mùa đông.
Trừ bỏ trang trí bên ngoài có chút bất đồng, còn lại đều dựa theo phòng ở lúc trước mà xây lại.
Mộc Lan Nguyệt nhìn kỹ qua hoàn cảnh chung quanh, trừ phi động đất, núi lửa phun trào, nếu không thật sự không có khả năng lại xảy ra việc như trước.
Phòng đã xây xong, mùa đông đã đến.
Mộc Lan Nguyệt lại có một phát hiện mới.
Lạc Già trở nên lười biếng, tính cảnh giác kém hơn lú trước rất nhiều.
Ngày thường nếu cô ở trong lòng hắn nhẹ nhàng động, hắn lập tức có thể cảm giác được, lập tức tỉnh dậy, mà hiện tại cô động vài cái, hắn mới có phản ứng.
Hiện tại Lạc Già chỉ có tinh thần vào ban đêm. Ở thời điểm cô câu dẫn, tinh thần đặc biệt tốt.
Ngoài phòng đã có tuyết rơi, trong phòng ấm áp như xuân.
Trên da thú nâu sẫm, hai bóng người đan xen ở bên nhau.
Cái trán ngọc bối tràn đầy mồ hôi mỏng, hơi thở gấp gáp: "Lạc Già... Nhanh lên... ha a... thật... Thoải mái..."
Đôi mắt nhộn nhạo, phấn môi khẽ nhếch, đã là dụ hoặc lớn nhất đối với nam nhân.
Tốc độ trừu động lại nhanh thêm vài phần, như là không biết mệt mỏi, thanh âm thân thể chụp đánh cùng thanh âm nữ nhân yêu kiều rên rỉ hợp lại với nhau, đây chính
là những thanh âm động lòng người.
Rốt cuộc, thân thể Lạc Già ngừng lại. Gắt gao chế trụ eo nhỏ, tinh dịch đặc sệt trong cơ thể cứ thế bắn ra, toàn bộ tưới ở chỗ sâu nhất trong hoa huy*t.
Thân thể Mộc Lan Nguyệt gắt gao banh khởi, ngửa đầu, đôi tay bắt lấy cánh tay rắn chắc, cô đã quen với khoái cảm như vậyq, tê dại mà nhiệt liệt.
Chỗ sâu trong hoa huy*t chứa đầy tinh dịch đặc sệt làm bụng nhỏ phình phình.
Hồi lâu, Lạc Già rút ra côn th*t, ôm lấy Mộc Lan Nguyệt.
Mộc Lan Nguyệt dựa vào ngực hắn, còn đang nhẹ suyễn: "Lạc Già... cùng tạo ra một bảo bảo đi."
Lạc Già cúi đầu nhìn cô, tóc dài đen như mực nhu thuận dán ở trên gương mặt nhỏ, con ngươi ôn nhu nhìn hắn, mang theo chút mong đợi.
Hắn khàn khàn, ôm cô càng thêm khẩn chút: "Em chuẩn bị tốt?"
Tiểu huyệt làm nhiều lần như vậy, nhưng vẫn khẩn trí như lúc ban đầu, hắn thực hoài nghi, cô có thể hay không cất chứa vật đó.
Mộc Lan Nguyệt ngẩng đầu lên hôn bên môi hắn một ngụm: "Liền chờ anh."
Thân thể này sớm đã bị hắn mở ra, chỉ chờ hắn tiến vào.
Nháy mắt, Lạc Già từ trên giường đứng dậy, đè ở trên người Mộc Lan Nguyệt, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, hắn từ người biến thành một con sói lớn.
Cánh tay biến thành chi trước, làn da trơn bóng biến thành lang mao rắn chắc, khuôn mặt lãnh ngạo tuấn tú cũng biến thành mặt sói hung tàn.
Biến thành thân số, cảm giác áp bách càng thêm mãnh liệt.
Mộc Lan Nguyệt nhìn đôi mắt duy nhất chưa từng thay đổi của hắn, hơi hơi mỉm cười.
Chủ động hôn lên răng nanh che kín miệng.
Lạc Già luôn chú ý khống chế lực đạo của mình mới có thể làm chính mình không thương tổn Mộc Lan Nguyệt. Cô tinh tế hôn môi làm cả người hắn căng thẳng.
Cô mới vừa ngã vào trên giường, lưỡi dài thô lệ liền thổi quét qua, từ cổ yếu ớt mãi cho đến bụng nhỏ.
Đại lưỡi có thể dễ như trở bàn tay bao bọc lấy cái bụng tuyết trắng, hắn liếm láp, làm cả người coi tràn ngập hương vị hắn.
Một đường xuống phía dưới, lưỡi Lạc Già liếm tới hoa huy*t.
Đại lưỡi cuốn lên, bắt chước côn th*t khi giao hợp thọc vào rút ra, hướng tới bên trong công kích.
Bất đồng với côn th*t cứng rắn, cái lưỡi mềm mại ấm áp như con rắn nhỏ ở bên trong không ngừng đấu đá lung tung.
Tay Mộc Lan Nguyệt vô lực túm lấy lông tóc, thấp giọng rên rỉ: "Lạc Già...... Cho em... Từ bỏ..."
Trả lời cô lại là một trận sói tru.
Mộc Lan Nguyệt nghe không hiểu hắn nói cái gì, chỉ là dưới ánh mắt của hắn, cô có thể nhìn đến phân thân thô tráng như cánh tay trẻ con, nó ngạo nghễ đứng thẳng ở trên người hắn, nếu như cắm đi vào, Mộc Lan Nguyệt cảm giác nửa cái mạng của mình đều phải bị phế đi.
Cô hít sâu một hơi, đối diện với con ngươi thâm thuý, vốn dĩ thân thể rất khẩn trương bây giờ lại chậm rãi thả lỏng, ôm lấy thân mình hắn, mềm mại nói: "Nhẹ một chút. Em sợ."
Sự bất an của hắn cũng bị cô trấn an, hắn giống như cúng bái rơi xuống một nụ hôn ở trên cái trán trơn bóng, di động tới lui về phía sau chân đến háng.
côn th*t cực đại để ở miệng hoa huy*t, chỉ cần đâm vào, là có thể ở trong cơ thể của cô.