Kiều Hoa Khó Dưỡng

Chương 115: Biên kịch x ảnh đế 1


Editor: hungtuquy

Giang Tử Sâm không nghĩ tới sẽ gặp được Lưu Tố Thanh ở studio.

Cô mặc một thân vận động màu rám nắng, phía dưới mặc quần bò cùng một đôi giày vải, nhìn qua thật giống như một sinh viên đại học.

Dung mạo thanh đạm, nhìn hắn không bi không thích, chỉ coi hắn như người xa lạ.

Đạo diễn ở bên cạnh không nhìn ra hai người có cái gì khác thường, mở miệng giới thiệu: "Tử Sâm, đây chính là biên kịch của chúng ta Tô Thanh, đừng nhìn cô ấy trẻ tuổi mà khinh thường, bộ điện ảnh làm mưa làm gió đầu năm nay chính là của cô ấy."

Giang Tử Sâm nhấp môi, gợi lên một mạt ý cười, xuất thủ: "Xin chào, bộ phim này phiền cô rồi."

Lưu Tố Thanh giương mắt nhìn nhìn hắn, vươn bàn tay thon dài trắng nõn, nắm lấy: "Xin chào, không phiền toái."

Cô buông xuống đôi mắt, ai cũng thấy không rõ đáy mắt của cô rốt cuộc là có tâm tình gì, có thể là cất giấu tâm tư gì đó hoặc có thể là không có gì.

"《 Cạm bẫy trí mạng 》 tổng cộng có 20 tập, trước hết đã viết được 4 tập, để xem người xem có phản ứng gì, một bên quay một bên quảng bá, Tô Thanh cô vất vả rồi, cái này cần phải khảo nghiệm bản lĩnh của cô."

Lưu Tố Thanh gật gật đầu, liếc mắt nhìn Giang Tử Sâm một cái: "Đạo diễn, tôi đi trước. Các người tán gẫu."

Đạo diễn có chút kinh ngạc, tiểu nữ sinh bình thường đều muốn lưu lại để xin chữ kí gì đó, bất quá hắn cũng không miễn cưỡng, vui tươi hớn hở: "Cô đi đi, thuê chung phòng với cô là Nam quốc cẩm sắt."

Quay đầu, hắn vừa lòng nhìn Giang Tử Sâm: "Tử Sâm, bộ phim này, cậu cứ an tâm mà diễn."

Tuy là phim truyền hình, nhưng ông cũng đầu nhập vào không ít tiền. Chỉ cần có Giang Tử Sâm, hết thảy sẽ không có vấn đề gì.

Giang Tử Sâm khách sáo cười cười, chính là tầm mắt vẫn đuổi theo bóng dáng Lưu Tố Thanh.

Nhiều năm không thấy, tính tình của cô đã thay đổi không ít.

Đợi đến khi Giang Tử Sâm nhìn không tới, Lưu Tố Thanh mới nhéo nhéo ngạch tâm.

Đối tượng tiến công chiếm đóng lần này cư nhiên là bạn trai trước của nguyên chủ, hai người yêu quá sâu, quyết liệt cũng đủ tê tâm liệt phế.

Gương vỡ lại lành, không phải nói nói đơn giản như vậy.

Khoé miệng Lưu Tố Thanh gợi lên một tia trào phúng, hai người có lẽ đều không nghĩ tới, còn có thể có một ngày như vậy.

Tính cách của Giang Tử Sâm hướng đến ôn nhuận, hờ hững xuất trần.

Mà Lưu Tố Thanh lại có thể điên có thể nháo, tùy ý đi dạo quán đêm, thanh xuân sáng lạn tiêu xài, uống đến trúng độc cồn.

Ở ngoài mặt, Lưu Tố Thanh là một cô gái ngoan ngoãn, bất luận là công khóa hay là thứ khác, đều có thể hoàn thành ưu tú.

Chỉ có Giang Tử Sâm biết, cô chính là một tiểu yêu tinh.

Trong ghế lô của kim bích huy hoàng, mọi người ngồi ở bàn cười hớn hở bắt tay nhau làm chén rượu.

"Một ly này, tôi muốn kính Giang đại ảnh đế, nổi tiếng cực kì, quả nhiên danh bất hư truyền." Một nam nhân cao gầy bưng một ly rượu đỏ hướng tới Giang Tử Sâm.

Lưu Tố Thanh nhìn qua, trên mặt Giang Tử Sâm là tươi cười vốn có, khách khí cầm lấy chén rượu, cùng nam nhân đó chạm cốc.

Có mở đầu nàu, không khí lúc sau càng thêm hòa hợp, một đám đều bắt đầu uống rượu.

Liền cả Lưu Tố Thanh cũng đều bị bức bách uống bảy tám chén, càng đừng nói là Giang Tử Sâm đang là tiêu điểm của nơi này.

Lưu Tố Thanh tìm một cớ theo người thuê chung phòng đi ra thông khí, ban công có gió lạnh đánh vào trên mặt, thật sự thích ý.

"Đã lâu không gặp." thanh âm quen thuộc vang lên, còn có một cỗ mùi rượu, theo sau lưng cô thổi quét đến.

Lưu Tố Thanh không quay đầu, nam nhân phía sau đi đến bên người, nhìn bầu trời tối đen như mực.

Giang Tử Sâm uống vào không ít rượu, trên người còn có một cỗ nồng đậm vị rượu, dù là như thế này, hắn vẫn có phong độ của mình, tao nhã ôn hòa.