Cô nhìn cửa phòng bị đóng lại, tay cô nắm thành quyền, cuối cùng lại buông ra.
Cô nghe thấy tiếng cãi nhau không rõ ràng bên ngoài, lửa giận không tên bốc lên, cô cố gắng muốn làm gì đó áp chế nỗi xúc động, cô liền kéo rèm cửa ra, ánh sáng đột nhiên chiếu vào khiến mắt cô đau.
Lương Duyệt Nhan xoa đôi mắt, ngồi xuống mép giường, quyển sổ nhét dưới gối Kinh Tố Đường lần nữa tiến vào tầm nhìn của cô.
Vì thế cô nhớ ra việc mình định làm trước khi bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa.
Lúc đầu, cô lật trang giấy rất chậm.
Sau đó cô bắt đầu cảm thấy linh hồn mình như bị rút mất.
Mỗi trang của quyển sổ đều dày đặc chữ, giống như lời triệu hồn được viết bất kể ngày đêm bởi người phát ngôn của các vị tà thần, chữ viết khi thì gọn gàng khi thì cẩu thả, với những gạch đầu dòng xiêu vẹo, tạo thành một chiếc bàn thờ cũ nát, bẩn thỉu, cơn bão ở Hải Thành xen lẫn nước biển ngập mùi tanh tràn vào khe hở giữa những viên gạch.
Cô lật đến trang cuối cùng, trước khi cô nhận ra mình có thể đọc được từng chữ bên trong, nhớ từng chữ một.
Bởi vì tất cả đều bắt nguồn từ cô.
Lương Duyệt Nhan, nhớ ra chưa? Đồ quái vật này.
Lương Duyệt Nhan che mặt, cô muốn đẩy quyển sổ kia ra nhưng cô không còn sức lực nào, cuối cùng chỉ có thể đẩy nó trở về dưới gối.
có một vùng đất bị nhiễm khuẩn, vĩnh viễn là ngày nóng đêm lạnh, khiến những cây mọc ở nơi này chỉ đều là gai và độc, những quả mọc ra đều chảy đầy chất kịch độc, chui vào não bộ của cô, ghép thành những mảnh ký ức không liên kết với nhau, cuối cùng biến thành một phiên tòa mà những người có tội đều phải đối mặt trên đường đến hoàng tuyền.
Cô chính là vùng đất nhiễm khuẩn kia.
Tại sao lại sinh ra tôi?
Chỉ là một cậu bé thôi sao, tại sao lại giống như tất cả đều là lỗi của tôi?
Rõ ràng nó đến thế giới này muộn hơn tôi, tại sao lại chiếm hết những thứ thuộc về tôi một cách hợp lý đến vậy?
Tại sao lại giả vờ như một gia đình? Tại sao lại nhìn tôi đầy định kiến rẻ rúng như vậy? Tại sao tôi cố gắng và trở nên xuất sắc thế nào các người cũng không thừa nhận tôi?
Tại sao không nhìn thấy tôi?
Tại sao anh không thích mà còn muốn kết hôn với tôi?
Tại sao người phải hy sinh, nhường nhịn, chấp nhận, nhận sai đều là tôi?
Tại sao lại chèn ép tôi?
Cho dù có làm lại bao nhiêu lần đi nữa tôi vẫn sẽ làm như vậy.
Đi chết đi.
Đưa hết các người xuống địa ngục.
Không sai, Lương Duyệt Nhan chính là quái vật.
Trước cái chết thật sự, Lương Duyệt Nhan đã chết vô số lần.
Cô chôn hơn một nửa ký ức của mình trong cái chết, và những ký ức đó không đáng để nhớ ngoại trừ sự mệt mỏi, buồn sầu, phẫn nộ.
Sau đó, cô thiết kế cho mình một giấc mơ tuyệt đẹp với it hơn một phần mười còn lại, pha trộn lẫn trí tưởng tượng nghèo nàn.
Trong giấc mơ này, cô sạch sẽ, vô tội, cô được nhận sự quan tâm chăm sóc mà cô đã khát khao cả cuộc đời.
Cô tin rằng mọi thứ vốn nên như vậy.
Mỗi lần đôi mắt đẹp dịu dàng của Kinh Tố Đường nhìn cô, niềm tin của cô lại được củng cố thêm một lần.
Ngay lập tức, những ký ức của kiếp trước lạnh lùng đánh thức cô khỏi giấc mơ này.
Cô vẫn là một con sâu bọ đáng thương, một kẻ giết người dính máu trên tay.
Còn anh thì sao?
Anh có thật không?
Lương Duyệt Nhan nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, nhìn ra người bên ngoài.
...
Mặc dù rời đi đã lâu nhưng giọng nói của Sử Đông như vẫn còn quanh quẩn ở nơi này, giống như lời nguyền của quỷ.
Kinh Tố Đường quỳ trên mặt đất, cả người rét run.
Sử Đông hiểu anh quá rõ, cho nên Sử Đông có thể tìm ra điểm yếu mà anh đã giấu giếm rất kỹ.
Nếu anh muốn làm một con đà điểu thì Sử Đông sẽ kéo anh ra khỏi mặt đất, cho anh nhìn thấy những hình ảnh tận thế tàn nhẫn.
Túi tài liệu mở ra, một chồng giấy A4 ở đó, trên cùng viết dòng chữ "Bác bỏ ý kiến".
Không chỉ một chồng giấy này, còn có túi tài liệu được niêm phong, viết chữ "thư thông báo" đầy kinh hoàng, trong đó còn có một bức ảnh.
Là ảnh chụp màn hình của video giám sát, có lẽ là do góc độ, bố cục rất khéo léo, ở giữa bức ảnh là Lương Duyệt Nhan trong bộ váy đen, cô đứng trước mặt Kinh Văn Đăng ăn mặc chỉnh tề, chạm chén với ông ta, không nhìn rõ biểu cảm, ánh sáng chiếu lên nụ cười của hai người giống như đạt được thỏa thuận hợp tác gì đó.
Khuôn mặt những người khác trong bức ảnh đều bị làm mờ.
Thời gian là vào buổi chiều khi cô xảy ra chuyện.
Kinh Tố Đường nhớ rất rõ.
Ngày hôm đó cô uống rất nhiều.
Kinh Tố Đường cũng biết đây là nơi nào.
Hội sở Hắc Kình.
Người gọi là chồng cô là một thành viên của Hắc Kình.
Có lẽ bắt đầu từ Fluorit, cô đã bị Kinh Văn Đăng theo dõi.
Mỗi một người đều muốn hút máu cô.
Kinh Tố Đường không khỏi chua xót nghĩ đến dáng vẻ ngày hôm đó cô đứng trước cửa nhà mình, cô đơn lẻ loi, ngoại trừ một cái ôm, anh nên cho cô nhiều hơn, anh muốn cho cô tất cả mọi thứ mình có.
Kinh Tố Đường nghiến răng.
Hay lắm Kinh Văn Đăng, ông ta hủy hoại anh cũng được, nhưng bây giờ còn định hủy hoại cả Lương Duyệt Nhan?
Cậu không phải vệ được cái gì cả.
Nói đùa gì vậy.
Kinh Tố Đường nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng kia.
Sức mạnh của anh không mạnh hơn cánh cửa gỗ mong manh kia bao nhiêu.
"Alo, Lạc Hiền."
"Luật sư Kinh, mẹ nó, cậu đang ở đâu? Đm cậu chạy đi đâu rồi? Suýt chút nữa tôi gọi điện báo mất tích rồi đấy!" Hơi thở của Lạc Hiền gấp gáp, có lẽ là đang chạy bộ, tiếng gió thổi vào mic biến thành tiếng xì xào.
"Tôi...! có việc cần xử lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Kinh Tố Đường hít sâu một hơi, "Nói cho tôi biết cậu đang ở đâu, tôi lập tức đến tìm cậu."
"Tôi đang ở chỗ đội trưởng Mã." Lạc Hiền nói, đột nhiên anh ta hạ giọng xuống: "Cậu có biết Lương tiểu thư đang ở đâu không?"
Kinh Tố Đường im lặng.
"Hay là cô ấy đang ở bên cạnh cậu?" Lạc HIền nhạy bén phát hiện ra, anh ta lập tức hỏi: "Có thể đưa cô ấy đến đây không?"
Kinh Tố Đường ngây người, trong chốc lát có rất nhiều ý nghĩ lướt qua trong đầu, có bao nhiêu người nhìn thấy bức ảnh đó rồi, có thể đứng trên lập trường tồi tệ mà nhìn cô không, bọn họ dự định làm gì cô, cô còn không thể nói chuyện, ngay cả bác sĩ tâm lý cũng không thể xác nhận căn nguyên bệnh của cô.
Càng nhiều suy nghĩ, cũng không thiếu những hình ảnh đáng sợ, cô có thể bị thẩm vấn không, có thể có người hỏi cô chồng cô đâu không, làm sao cô có thể bảo vệ bản thân, lỡ như cô bị đưa đến bệnh viện tâm thần thì sao.
Chỉ cần một chút tổn thương với cô, Kinh Tố Đường cũng không cho phép.
"Cô ấy không liên quan đến những chuyện đó." Kinh Tố Đường chém đinh chặt sắt nói: "Hiện giờ tôi đến đó."
Anh nắm chặt nắm đấm đập xuống sàn nhà, ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào Lương Duyệt Nhan đã mở cửa phòng, đứng trong phòng dịu dàng nhìn anh, giống như cô đã đứng đó nhìn cả đời vậy.
Dường như cô có gì đó khang khác, nhưng hiện giờ anh đang hỗn loạn nên không phân biệt được.
"Duyệt Nhan." Kinh Tố Đường sắp không nhận ra giọng nói của mình nữa.
Lương Duyệt Nhan đi về phía trước một bước, nhìn anh không rời mắt, sau đó cô đi đến trước mặt anh rồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt anh, giống như khẽ chọc vào bong bóng xà phòng đầy màu sắc.
Giây tiếp theo anh lập tức ôm cô vào lòng, cảm nhận được nhiệt độ và cơ thể của cô, giống như có một sức mạnh liên tục tràn vào cơ thể.
Anh lẩm bẩm thì thào, không phân biệt được là anh đang nói với cô hay nói với chính mình.
"Tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì."
"Em là điều tốt nhất mà tôi từng có."
"Thật đấy.".