Doãn Khả Vy đi rồi, hai người đàn ông lúc này mới chính thức bước vào chiến trường tình địch của mình.
La Trọng Huy tỏ ra tức giận tột độ: "Anh dựa vào đâu mà tự ý quyết định hành vi của cô ấy?"
Lữ Thiên Luân không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu ta, hai tay đút túi quần, tựa tiếu phi tiếu nói: "Nhưng mà cô ấy rất nghe lời tôi."
"Vy Vy có quyền tự do của chính mình."
"Vậy thì sao? Cậu cảm thấy bản thân mình có thể khiến cô ấy nghe lời?"
Hai tay La Trọng Huy siết chặt thành quyền, cố gắng kiềm chế sự tức giận của bản thân xuống mức thấp nhất.
"Anh cứ đợi mà xem! Sẽ có ngày cô ấy nhìn ra bản chất con người thực sự của anh."
Lữ Thiên Luân cười lớn: "Ha ha... Con người thực sự của tôi?"
Hắn thu lại nụ cười, hai mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào người đối diện, lạnh giọng nói: "Cậu biết gì về tôi? Hoặc là tôi nói, cậu dựa vào đâu để khiến cô ấy tin cậu?"
La Trọng Huy cũng không tỏ ra sợ hãi trước thái độ của hắn, ngẩng cao đầu cùng hắn đối chất: "Anh dựa vào đâu mà khẳng định cô ấy tin anh mà không tin tôi?"
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi!" Hắn khẳng định.
La Trọng Huy không cho là đúng: "Anh đừng có tự mình đa tình. Vy Vy chưa từng nói thích anh."
Hắn lại nở nụ cười như có như không: "Vậy Vy Vy nói thích cậu sao?"
"Chúng ta đều đang cạnh tranh công bằng. Cho nên, anh đừng quá tự phụ."
"Có tự phụ hay không trong lòng cậu biết rõ. Khuyên cậu một câu mau thu tay lại, nếu không người mất mặt sẽ a chỉ là cậu mà thôi."
Nói xong, Lữ Thiên Luân quay lưng định rời khỏi. Ở lâu thêm một chút hắn sẽ tức chết mất.
Cái tên nhãi ranh này dám thừa cơ hắn không có mặt mà giở trò. Cục tức này hắn ghim, sẽ từ từ tính sổ.
Hiện tại phải nhanh một chút đi tìm người nào đó tuyên bố chủ quyền, nếu không chẳng biết lúc nào thỏ con của hắn bị con giun con dế nào nhúng tràm đâu.
Cái gã trước mắt chính là một ví dụ điển hình, nhất định phải bóp nát từ trong trứng nước.
Bước được hai bước, Lữ Thiên Luân bất chợt đứng khựng lại bồi thêm một câu: "Quên nói với cậu, Doãn Khả Vy là vốn dĩ là người của tôi, cho nên cạnh tranh công bằng gì đó, cậu vốn không có tư cách." Sau đó tiếp tục cất bước đi về phía trước.
La Trọng Huy hai tay siết chặt thành quyền, trên mu bàn tay còn nhìn thấy gân xanh chứng tỏ cậu ta đang vô cùng ẩn nhẫn.
Phóng ánh mắt sắc lạnh về bóng lưng Lữ Thiên Luân, hắn quát lớn: "Chưa đến phút cuối, ai thắng ai thua còn chưa biết. Anh cứ đợi mà xem!"
Lữ Thiên Luân chắc chắn nghe thấy lời người phía sau nhưng hắn cũng chẳng để tâm, cứ thế bỏ ngoài tai đi vào trong thang máy.
Móc điện thoại trong túi quần, hắn bấm gọi dãy số quen thuộc.
Điện thoại vừa thông, hắn ngay tức thì cất giọng: "Vy Vy, em đang ở đâu?"
"..."
Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên, nói với người bên kia điện thoại: "Ừm, cứ ở đó đi. Anh đến tìm em."
Cúp điện thoại, hắn đi về hướng hậu trường.
Nhìn thấy người muốn tìm, Lữ Thiên Luân nhanh chân bước đến nắm lấy tay Doãn Khả Vy kéo ra từ trong đám người khiến cô sững sờ.
Không chờ cô nói lời nào, hắn lên tiếng nói với những người đang có mặt ở đó: "Nói với thầy Chu, chúng tôi có việc đi trước."
Dứt lời, tay hắn vẫn nắm chặt tay Doãn Khả Vy kéo cô rời khỏi.
Không hiểu lý do vì sao Lữ Thiên Luân lại hùng hổ xông vào kéo mình đi, Doãn Khả Vy cũng chỉ biết ngoan ngoãn để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Nhớ đến còn quên chưa cầm ba lô theo, cô vội vàng la lên: "A, còn chưa lấy ba lô."
Đúng lúc này, Trình Như Ngọc không biết từ đâu chạy đến cầm trên tay hai chiếc ba lô của hai đương sự, cười hề hề đưa ra trước mặt Lữ Thiên Luân.
Hắn nhìn cô nàng kia một cái, khẽ gật đầu sau đó cầm lấy ba lô tiếp tục cất bước.
Doãn Khả Vy liếc mắt nhìn Trình Như Ngọc đầy thâm sâu, giống như cô bạn của mình đã dự liệu trước sẽ có việc này xảy ra nên mới kịp thời làm công tác chuẩn bị.
Chẳng lẽ Lữ Thiên Luân bất chợt xuất hiện tại tầng thượng cũng là kiệt tác của cô nàng?
Lại nhớ đến việc cá cược cách đây không lâu, Doãn Khả Vy như bừng tỉnh đại ngộ, hai mắt trợn trừng nhìn về hướng Trình Như Ngọc, dứ dứ nắm đấm cảnh cáo.
Hay cho Trình Như Ngọc, xúi bậy hai bên dày vò cô, còn bản thân thì đứng ngoài cuộc làm ngư ông đắc lợi.
Được lắm, đợi bà đây toàn mạng trở về, người tiếp theo lãnh nhận hậu quả sẽ là cưng đó!
Thay đổi tầm mắt nhìn người đàn ông đang có vẻ tức giận phía trước, khoé miệng Doãn Khả Vy chợt cong lên.
Rốt cuộc sau khi cô rời đi hắn và La Trọng Huy đã nói với nhau những gì mà khiến hắn có bộ dáng như hiện tại? Cô thật sự vô cùng tò mò.
Bên trong khoang thang máy chật hẹp, Lữ Thiên Luân vẫn nắm chặt lấy tay cô chưa từng nơi lỏng. Cảm giác ấm nóng lại mềm mại khiến cô không khỏi mặt đỏ tim đập.
Lặng lẽ hít sâu một hơi, Doãn Khả Vy lấy hết can đảm kéo tay áo người nào đó, rụt rè hỏi: "Anh đang tức giận sao?"
Lữ Thiên Luân chậm rãi quay sang nhìn cô, cười như không cười mở miệng: "Em nói xem?"
Doãn Khả Vy ngơ ngác nhìn hắn, cắn cắn môi.
Cô làm sao biết hắn tức giận vì cái gì chứ? Nếu cô biết thì cần chi phải hỏi?
Người ta thường nói bụng dạ phụ nữ như mò kim đáy bể, có mà bụng dạ đàn ông thâm sâu khó đoán thì có!
Cô chịu!
"Ting."
Thang máy vang lên một tiếng rồi mở ra tại tầng hầm bãi đỗ xe.
Lữ Thiên Luân không chờ đợi cô sẽ nói gì, ngay tức khắc kéo tay cô đi về hướng chiếc mô tô phân khối lớn của mình.
Cảm thấy bước chân của hắn có vài phần gấp gáp, Doãn Khả Vy không khỏi căng thẳng theo, giống như bản thân sắp bị đưa lên thớt vậy.
Bàn tay bị hắn nắm chặt giật giật vài cái kéo về phía mình, lên tiếng: "Này, anh đi chậm một chút, em theo không kịp."
Lữ Thiên Luân lúc này có lẽ đã nhận ra bản thân hơi nóng lòng, thả chậm cước bộ nhưng cũng không buồn mở miệng nói tiếng nào.
Môi hắn mím thật chặt, giống như sợ bản thân một khi lên tiếng sẽ không kiềm chế được chính mình mà truy hỏi cô đến cùng vậy.
Nơi này hiện tại không có người nào, hắn cũng không biết bản thân sẽ hành xử như thế nào nếu như cô còn tiếp tục nói năng linh tinh đâu. Cho nên tốt nhất cư nên im lặng thôi.
Chỉ tiếc người nào đó lại không hiểu cho tâm tư của hắn, cứ muốn cùng hắn đối chất đến cùng.
Dừng lại tại chiếc xe yêu quý của Lữ Thiên Luân, Doãn Khả Vy cuối cùng cũng thành công chọc giận hắn.
"Anh rốt cuộc bị sao vậy hả? Một đường kéo em khỏi hội trường đến đây mà không thèm nói tiếng nào. Em có chọc giận anh sao?"
Hắn dừng lại động tác cúi người lấy nón bảo hiểm, quay đầu lại nhìn người đang cố tỏ ra bản thân vô tội.
Nơi hắn đỗ xe vừa vặn có một cây cột lớn phía sau lưng Doãn Khả Vy, khoé miệng hắn nhếch lên nở nụ cười như có như không, từng bước ép tới khiến cô dâng lên cảm giác sợ hãi, đôi chân theo phản xạ lùi dần về phía sau.
Cảm nhận được sự cứng rắn của bức tường phía sau, Doãn Khả Vy mới nhận ra bản thân đã không còn đường lui, cô ra sức chống chế: "Em nói không đúng sao?"
"Ừm!" Hai tay hắn đút túi quần, nhẹ gật đầu.
"Ừm cái gì? Anh như thế này sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy!"
Hắn nhướn mày: "Hiểu lầm gì?"
"Hiểu lầm chúng ta có một chân!"
Hắn cười như không cười: "Chẳng lẽ chúng ta không phải?"
Hai mắt Doãn Khả Vy trợn tròn, không dám tin vào những gì mình vừa nghe, hỏi lại: "Anh vừa nói cái gì?"
Bạc môi hắn cong lên, lặp lại câu mình vừa nói: "Chẳng lẽ chúng ta không phải?"
Doãn Khả Vy cười gượng: "Anh bớt nói giỡn đi!"
Lữ Thiên Luân thu hồi nụ cười, một tay chống vào cây cột phía sau lưng cô, tay còn lại nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của cô, nghiêm túc nói: "Vy Vy, từ lúc bắt đầu, anh chưa từng đùa giỡn với em!"
Mi tâm Doãn Khả Vy nhíu chặt. Cái gã này đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?
Hắn chưa từng đùa giỡn cô mà hết lần này đến lần khác cứ xoay cô mòng mòng, tự biên tự diễn, tự mình quyết định tất cả. Đến một câu phản bác cô cũng không có cơ hội để nói.
Học bộ dáng nghiêm túc của người nào đó, cô hất cằm truy vấn: "Từ lúc bắt đầu? Chúng ta bắt đầu từ khi nào? Ai cưa ai? Vì sao em lại không biết?"
Hắn khẽ cười: "Là ai cưa ai khác biệt sao? Em chỉ cần biết em thuộc sở hữu của Lữ Thiên Luân là được rồi!"
"Ai thuộc sở hữu của anh chứ?" Cô không cho là đúng nói.
Hắn nhấc cằm cô lên, cùng cô mắt đối mắt: "Vậy anh đổi một câu nói khác. Em - Doãn Khả Vy từ ngày tình nguyện ngồi lên chiếc xe của Lữ Thiên Luân thì chính là người phụ nữ của Lữ Thiên Luân."