Kỳ nghỉ tết sắp kết thúc, dù vẫn còn nhiều khu vui chơi ở Maldives chưa khám phá nhưng cũng đành phải chia tay để trở về tiếp tục đến trường.
Sắp tới còn có một cuộc chiến không khói lửa đang chờ Doãn Khả Vy ra trận, cho nên cô càng phải nâng cao tinh thần, tự mình rèn giũa lại thì mới mong có thể chiến thắng.
Tương lai phía trước tuy không quá sáng lạn nhưng cũng không đến nỗi tăm tối khiến cô phải chùn bước, chỉ cần cô cố gắng hết mình, nỗ lực hơn nữa để vượt qua mọi khó khăn thì hạnh phúc chắc chắn sẽ mỉm cười với cô.
Chẳng phải có câu: "Duyên do trời định, phận do người tạo, hạnh phúc do mình tự nắm lấy" sao? Cô nhất định phải nắm lấy, còn phải nắm thật chặt. Cơ hội chỉ đến một lần mà thôi, nhất định phải nắm bắt thật tốt.
Tiễn chân Lữ Thiên Luân về nhà, Doãn Khả Vy lên phòng tắm rửa. Xong xuôi, nhìn thời gian còn chưa đến chín giờ, cô mở máy tính lên mạng xã hội.
Hơn một tháng nay bận bịu với việc "cải tạo", cũng ngần ấy thời gian cô không nói chuyện với Mr L, không biết hắn có online nhắn tin cho cô không nhỉ?
Mở ra khung chat của Mr L, hắn hiện tại không online nhưng tin nhắn gửi đến cũng không ít. Cô kiên nhẫn đọc từng chữ, khoé miệng khẽ nhếch lên chứng tỏ đang rất cao hứng.
Mỗi khi online không gặp được đối phương, đôi bên đều sẽ để lại lời nhắn hỏi thăm, hoặc sẽ kể một vài điều thú vị của mình.
Hiện tại Mr L cũng để lại vài lời thăm hỏi, còn kể cho cô chuyện muốn tạo bất ngờ cho bạn gái nhân ngày sinh nhật, tiện thể xin cô chút ý kiến.
Tin nhắn này đã gửi cách đây hai tuần, không biết sinh nhật bạn gái hắn đã tới chưa nhỉ? Nếu như đã qua rồi thì thật đáng tiếc, cô không thể giúp gì được cho hắn, còn nếu chưa qua, may ra cô có thể cho hắn chút ý tưởng.
Nhớ lại ngày sinh nhật của chính mình, Doãn Khả Vy khoé miệng lại cong lên, trong lòng ấm áp vạn phần. Lần sinh nhật này của cô thật sự rất vui và có ý nghĩa nhất từ trước đến nay. Có lẽ về sau cô cũng sẽ không thể nào quên được.
Ngón tay gõ nhịp nhàng trên bàn vài cái, sau đó cô bắt đầu gõ chữ gửi cho Mr L.
Hai ba dòng tin nhắn lần lượt được gửi đi, avatar của Mr L rốt cuộc cũng sáng lên báo hiệu hắn đã online.
Doãn Khả Vy khẽ nhướn mày, dừng lại động tác gõ chữ, trong lòng dâng lên một cỗ nghi hoặc.
Hình như mỗi lần cô online thì chỉ trong vòng mười phút, Mr L cũng ngay lập tức online.
Đôi lúc cô tự hỏi là trùng hợp hay thần giao cách cảm, hoặc là hắn cài phần mềm gì đó cho tài khoản của cô giống như dân IT hay làm?
Ngẫm lại thì cũng có khả năng đó ấy nhỉ? Mà hình như cô chưa từng hỏi đến chuyên ngành học của hắn thì phải. Nghe ra hình như cô cũng có hơi thất trách khi chẳng biết gì về hắn cả. Vậy không bằng nhân tiện đây cô hỏi hắn một lần cho biết nhỉ?
Không phải đợi quá lâu, Mr L đã gửi tin nhắn qua cho cô. Đầu tiên là câu chào kèm icon như thường lệ, tiếp theo là một câu hỏi han ân cần: "Dạo này bận lắm hay sao mà không thấy em online?"
Doãn Khả Vy cười khẽ, trả lời: "Đúng là có chút bận. Em vừa thi cuối kỳ xong mà!"
Mr L: "Thi tốt chứ? Có kết quả chưa?"
Doãn Khả Vy: "Cũng khá ổn. Sang tuần mới có kết quả."
Mr L: "Theo như những gì anh biết thì kỳ thi này đối với em chỉ là chuyện nhỏ, kết quả hiển nhiên không cần phải bàn cãi, chắc chắn thuộc top đầu của trường."
Doãn Khả Vy phì cười thành tiếng, này là đang tâng bốc cô đến tận mây xanh rồi a!
Đích thực đề thi học kỳ so với trình độ của cô thì chẳng thể gọi là khó nhưng đó là vấn đề của kiếp trước, khi trong đầu cô chỉ toàn là kiến thức của thời gian đó. Bây giờ thì lại khác, cô đã tốt nghiệp Trung học bảy năm, tốt nghiệp đại học ba năm và cũng đã ra ngoài xã hội bon chen ba năm rồi.
Nếu hỏi cô những vấn đề về kinh tế, marketing các kiểu thì cô có thể tự tin mười phần, còn kiến thức thời Trung học thật sự là một thử thách. Cô đã phải mất khá nhiều thời gian để đọc sách và nhớ lại những kiến thức cũ, nhất là môn ngữ văn và lịch sử, địa lý, thật sự là phải động não nhiều lắm đấy.
Cũng may cô còn nhớ mang máng đề thi ngày đó, cho nên cô đã học "tủ" và may mắn cô không nhớ sai, cho nên mới không bị tủ đè. Còn kết quả, vẫn cứ phải chờ thôi.
"Đừng khen em như thế, lỡ không được như anh nói thì xấu hổ lắm!"
Mr L gửi sang icon mặt cười ngây ngô kèm dòng tin: "Công chúa nhỏ của anh từ lúc nào thiếu tự tin rồi?"
Cô không thèm để ý đến câu chọc ghẹo của hắn, nói lảng sang chuyện khác: "Vấn đề muốn xin em tư vấn tạo bất ngờ cho bạn gái anh đó, thế nào rồi? Đã tới ngày sinh nhật của cô ấy chưa?"
Mr L: "Đã qua rồi."
Doãn Khả Vy: "Thật xin lỗi không giúp được anh."
Mr L: "Không sao. Anh tự làm theo ý mình rồi. Anh nghĩ cô ấy cũng khá hài lòng."
Cô thở phào một hơi. Không giúp được hắn lúc hắn cần cũng thật là có lỗi. Cũng may vấn đề đã được giải quyết ổn thoả, trong lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Có thể kể em nghe một chút không? Em khá tò mò về bạn gái anh đấy!"
Mr L: "Thật sự muốn biết?"
Doãn Khả Vy: "Tất nhiên. Tò mò là bản tính của con gái."
Trước kia khi nói chuyện cùng Mr L, cô ít khi nào hỏi hắn về chuyện riêng tư, hắn cũng vậy. Đôi bên chỉ đơn giản hỏi thăm lẫn nhau về đời sống thường ngày rồi tình hình học tập và công việc, cùng nhau trao đổi kiến thức mình biết và không biết để bổ sung khiếm khuyết.
Khi cô đi làm, hầu như ngày nào cũng cùng hắn nói vài ba câu. Gặp vấn đề khó giải quyết trong công việc, cô lại nhờ hắn chỉ bảo cho nên chỉ trong thời gian ba năm ngắn ngủi cô mới có thể leo lên được chiếc ghế trưởng phòng của cả một bộ phận lớn. Cấp trên còn nói nếu như trong thời gian tới cô vẫn phát huy tốt như vậy, chiếc ghế giám đốc bộ phận sớm muộn cũng về tay cô.
Suy cho cùng, người giúp đỡ cô nhiều nhất chính là người bạn trên mạng này. Hắn không chỉ là tri kỉ của cô mà còn là người thầy đã chỉ bảo và giúp đỡ cô rất nhiều. Nếu tính toán rõ ràng, e là cô không dễ gì trả hết cho hắn đâu.
Bởi vậy cái ngày hắn nói thích cô, muốn cùng cô gặp mặt cô đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng quyết định gặp hắn. Đáng tiếc, cuối cùng cô vẫn chẳng biết Mr L là ai.
Kiếp này cô đã có Lữ Thiên Luân rồi, vậy nên cô sẽ không tham lam khiến cho Mr L phí hoài thời gian và tình cảm cho người bạn trên mạng mà chẳng biết có thu về được kết quả như mong muốn hay không.
Hi vọng hắn cùng bạn gái mình sẽ khắng khít bền lâu, vậy thì sẽ không có chuyện hắn thích cô rồi.
Mr L: "Em muốn biết về việc gì?"
Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô gõ chữ: "Việc anh tạo bất ngờ cho bạn gái. Sau đó cô ấy phản ứng như thế nào?"
Mr L sau khi mất một chút thời gian để gõ chữ, cuối cùng cô cũng nhận được một đoạn chữ kha khá.
"Cũng không quá bất ngờ, anh chỉ đưa cô ấy đi du lịch, sau đó tặng quà. Cô ấy cũng khá bất ngờ, còn khóc nữa. Không biết có phải là cảm động đến khóc không? Em nghĩ thử xem?"
Đọc xong tin nhắn, Doãn Khả Vy thoáng kinh ngạc. Này cũng khá giống cô à nha. Lữ Thiên Luân cũng đưa cô đi du lịch, tặng quà cho cô khiến cô cảm động đến phát khóc luôn. Đây có gọi là xúc cảm chung của con gái hay không nhỉ?
"Em nghĩ chắc là vậy. Con gái bọn em dễ bị đàn ông các anh làm cho cảm động lắm. Chỉ cần tốt hơn một chút, chiều chuộng hơn một chút là sẽ khiến cho bọn em yêu đến chết đi sống lại ngay."
Mr L giống như đang suy tư về những điều cô nói, mãi một lúc sau mới có động tĩnh, lại mất thêm một lúc tin nhắn mới được gửi đến cô.
"Nhưng mà hình như anh đã làm một việc khiến cô ấy chán ghét."
Cô không cho ý kiến, chỉ gõ ba dấu chấm hỏi gửi đi.
Mr L: "Đêm đó cô ấy rốt cuộc cũng nói yêu anh. Anh trong lúc quá hạnh phúc nên đã mất kiểm soát, xém chút nữa đã "ăn" cô ấy. Mặc dù cô ấy nói không sao nhưng anh vẫn luôn cảm thấy bất an, sợ hãi một lúc nào đó sẽ khiến cô ấy xa lánh mình. Em nói anh nên làm sao đây?"
Doãn Khả Vy lúc này lâm vào trầm mặc thật sự. Những lời Mr L nói về hắn cùng bạn gái tựa như đang nói chính cô vậy. Có khi nào Lữ Thiên Luân cũng đang mang trong lòng sự bất an giống Mr L hay không?
Lúc đó khi hắn tỉnh táo lại, hắn cũng tỏ ra vô cùng khổ sở. Mặc dù sau đó hắn đã trở về thái độ bình thường, thậm chí đôi lúc còn tỏ ra vô lại nhưng không có nghĩa hắn không để trong lòng. Về sau hắn luôn có chừng mực, luôn dừng lại đúng thời điểm để bản thân không bị mất kiểm soát.
Có lẽ cô nên chủ động hơn một chút để hắn không suy nghĩ lung tung, cho rằng cô đang sợ hãi hay muốn xa lánh hắn. Người đàn ông của cô, đôi lúc cũng khiến cô dở khóc dở cười mà.