Cô Tiết đi rất tự nhiên, Tô Mạt ngược lại đứng trong phòng ôm cái bánh kem chẳng biết phải làm sao.
Điền Điềm đúng lúc sáp lại, "Xong rồi, xong rồi, hình tượng của em bị cô Tiết cướp mất rồi."
Tô Mạt tặng cô một cái trợn trắng mắt, "Em làm gì có hình tượng gì."
"Cô cứ đợi đi ha." Điền Điềm nói.
Đợi thì đợi, Tô Mạt ôm hộp bánh kem đứng nguyên tại chỗ.
Điền Điềm cây ngay không sợ chết đứng lấy điện thoại di động ra, mở app Weibo, truy cập vào một siêu thoại(*) liên quan đến Tô Mạt.
Siêu thoại (*): Một dạng nhóm/ topic của các fan lập ra để nói về các nhân vật (couple, game, chương trình, etc.) nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao.
Siêu thoại nhà người ta đăng bài không phải hình ảnh xinh đẹp được chỉnh sửa kĩ càng, thì cũng là video được edit cẩn thận, cái siêu thoại này thì ngược hẳn lại, nhìn đâu cũng thấy toàn là thính Tô Mạt đã từng thả qua.
Một bài đăng 9 hình căn bản không đủ dùng, có thể cứu vãn được những fan hâm mộ này chỉ có hình ghép dài dằng dặc up Weibo thôi.
Điền Điềm lướt qua từng cái một, cuối cùng cũng tìm được thứ mà mình muốn, đó là một bài đăng tổng hợp, bên trong cặn kẽ bày ra mỗi một phần lễ vật Tô Mạt tặng ra ngoài kể từ sau khi debut.
Từ hồi còn tham gia Chế Tạo Idol, Tô Mạt đã là một người thảo tính thích tặng quà rồi, quà không quá giá trị, không hề khiến người ta cảm thấy nặng nề, nhưng vừa tri kỷ lại có ý nghĩa.
Cũng giống như tặng con dấu hình ngôi sao cho sáu thành viên còn lại trong nhóm dự án Paradise, là đại diễn cho mong ước của Tô Mạt đối với mọi người, em hi vọng mọi người khi đứng cùng nhau là một chùm sao sáng chói, thì sau khi disband vẫn có thể tự mình tỏa sáng y như vậy.
Hay như khi quay phim thần tượng đầu tiên « Tứ Diệp Thảo », tự tay vẽ photocard cỏ bốn lá cho thành viên đoàn phim, tranh vẽ cùng lời chúc đều được hoàn thiện dưới ngòi bút của Tô Mạt, mỗi người lại mang một ý nghĩa khác nhau.
Còn càng không cần phải nói đến trường quay « Yểu Điệu Thục Nữ », Tô Mạt ngày nào cũng tặng đi rất nhiều những món quà nho nhỏ.
Những việc như vậy, nhiều không kể hết.
Tô Mạt tỉ mỉ xem, mỗi món quà trong này em đều nhớ kỹ, bởi mỗi một món đều được em dày công chuẩn bị.
Đương nhiên, được đám fan trong siêu thoại hâm mộ nhất, vẫn là cốc nước handmade Tô Mạt tặng cho bạn cùng nhóm dự án Chế Tạo Idol thành viên Paradise Hứa Vãn.
Thủ công trăm phần trăm, vẽ tay từ A đến Z, mặt trước cốc có vẻ một cặp búp bê, phía sau là hai nhân vật chibi đang khiêu vũ cùng nhau.
Cái cốc là một đôi, Tô Mạt chỉ làm hai cái, cho Hứa Vãn một cái, một cái để lại cho bản thân.
【 Một ly, một đời.(*) 】
(*) Một ly, một đời 一杯子(Yī bēizi), 一辈子(yībèizi), phát âm gần giống nhau nên đa phần mấy đôi yêu nhau thường tặng cốc cho nhau thay lời hẹn ước bên nhau dài lâu.
Đây là lời chúc phúc đến từ fan hâm mộ.
Ánh mắt Tô Mạt lúc rơi lên mấy chữ này, tràn ngập dịu dàng, cũng buồn bã vô cùng.
Cơ mà buồn bã chưa được nửa giây, rất nhanh những dòng chữ hỗn loạn khác liền theo ngón tay đang lướt trên màn hình của Điền Điềm, đập vào mắt Tô Mạt.
Cái gì mà bé cưng thân thương của cả ngành giải trí, cái gì mà vừa ấm áp vừa dễ thương lại còn biết đưa đẩy, cái gì mà nàng thụ trong mơ...
Khoan đã, nàng thụ trong mơ?!
Tô Mạt giật lấy điện thoại Điền Điềm, "Chị đang xem cái thứ gì vậy?"
Tô Mạt kéo lên đầu trang, xem thông tin siêu thoại.
【 All Thất 】
Như sợ người ta không hiểu được, còn ghi thêm một đoạn giải thích ở bên trong, all x Tô Mạt, all x Paradise Tô Tiểu Thất.
Tô Mạt trả lại điện thoại, một mặt nghiêm túc tỏ ra mình là người đứng đắn, cái gì mà biết đưa biết đẩy, tất cả chỉ là do thế giới này đã hiểu lầm em rồi mà thôi.
Còn cái gì mà nàng thụ trong mơ kia nữa...
"Ăn nói vô căn cứ!" Tô Mạt phản bác.
"Kính coong."
Chuông cửa phòng Tô Mạt reo lên.
Không kịp đặt bánh kem xuống, Tô Mạt đành ôm trên tay, đi ra mở cửa.
Trần Phinh đứng ở bên ngoài, trên tay còn cầm kịch bản, thấy Tô Mạt vội vã nói, "Mau mau, Tiểu Thất, lại giúp chị đọc kịch bản."
Điền Điềm đứng ở trong phòng, giương mắt nhìn đồng chí Tô Mạt mới vừa dùng lời lẽ nghiêm túc nói mình là người đứng đắn, thân thân thiết thiết khoác tay Trần Phinh, mắt cười cong lên như trăng lưỡi liềm, mỉm cười hoan hỉ, gọi chị Trần Phinh, đem người dẫn vào trong phòng.
Ai mà đỡ nổi Tô Mạt người ngọt ngào gọi một tiếng chị cơ chứ, Trần Phinh rõ là đã bị tán đổ đứ đừ rồi.
Điền Điềm liền thấy hai người lần lượt ngồi lên giường, bắt đầu lật xem nội dung lời thoại trong kịch bản.
Đây chính là lần đầu tiên Tô Mạt và Trần Phinh cùng hợp tác, trước khi tiến tổ hai người ngay cả mặt còn chưa từng thấy qua, nhưng giờ nhìn mà xem, tay nắm tay, đầu tựa đầu cùng nhau nhìn chung một tập kịch bản, bảo là quan hệ bạn bè thân thiết cũng không đủ đi.
Vào vai nữ phụ web drama cấp S « Yểu Điệu Thục Nữ », mặc dù Trần Phinh không nắm trong tay danh hiệu ảnh hậu, thị hậu nào, nhưng mấy năm nay một mực nằm ở tuyến một, cũng coi như là nghệ sĩ lớn, không phải người nào cũng lọt được vào mắt cô ấy... À, phải rồi, nhắc đến ảnh hậu, thị hậu, chẳng phải « Yểu Điệu Thục Nữ » cũng có một vị sao, vừa khéo, đêm nay vị kia cũng vừa mới ghé qua, còn cho nghệ sĩ nhà mình một chiếc bánh ngọt mới ra lò nữa.
Đến vậy rồi mà còn không chịu nhận mình biết đưa đẩy, là bé cưng thân thương của ngành giải trí?
Ha ha, ha ha ha.
Điền Điềm yên lặng phỉ nhổ trong lòng.
Mặc dù trong đầu nổ ra bao nhiêu là bão tố, nhưng Điền Điềm vẫn rất có tự giác của người làm trợ lý, Tô Mạt cùng Trần Phinh tập thoại, chuẩn bị cho buổi quay phim ngày mai, cô cũng liền yên lặng đi ra ngoài, để gian phòng lại cho hai vị diễn viên kính nghiệp.
Lại nói, nhân vật của Tô Mạt và Trần Phinh, trong kịch bản cũng tính là tình địch, mà theo sự phát triển cùng thúc đẩy của kịch bản, cảnh đối đầu của hai người họ sẽ dần dần trở nên nhiều hơn, một người lạnh nhạt, một người khoa trương, hai con người khác biệt như vậy bởi vì Thẩm Minh Tâm mà đụng độ nhau, khá là đáng xem.
Hai người đối diễn đến xuất thần, lúc tỉnh lại đã là nửa đêm.
Trần Phinh thu lại kịch bản của mình, bóp bóp mặt Tô Mạt, "Tiết Thất vất vả rồi, lại chụp một tấm với chị Phinh nào."
Tô Mạt đứng dậy tiến lại gần, em chìa ra bộ mặt tươi cười, trên má trái còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Trần Phinh kéo bả vai Tô Mạt, đem kịch bản đặt ở giữa hai người, tách tách chụp lấy một tấm hình.
Ánh đèn phòng ngủ lúc nửa đêm cứ như là một lớp filter tự nhiên, tối tăm mà mông lung, nhìn qua lại có cảm giác rất thần bí, Trần Phinh cũng không nghĩ nhiều trực tiếp đem ảnh chụp đăng lên mạng, kèm theo caption đơn giản vô cùng.
【 Tôi và "tình địch" nhỏ, tập thoại đã xong, chuẩn bị kết thúc công việc. 】
Sau khi nhanh tay bấm đăng, Trần Phinh mới để ý đến hộp bánh ngọt trên góc bàn bị dính vào trong hình.
Trần Phinh chỉ chỉ vào chỗ đó hỏi Tô Mạt, "Tiểu Thất, em vẫn chưa ăn cơm chiều hả?"
Tô Mạt vội vàng giải thích, "Ăn rồi ạ, đây là, cái đó, ờm..."
Cái bánh ngọt này, thật ra là cô Tiết tặng.
Chỉ một câu đơn giản như vậy, thế mà Tô Mạt chẳng nói luôn được ra thành một câu hoàn chỉnh.
Thấy Tô Mạt cứ ấp a ấp úng, Trần Phi mập mờ cười một tiếng, "Rồi rồi rồi, chị hiểu rồi."
Trước khi ra đến cửa, Trần Phinh còn quay sang nhảy mắt mấy cái với Tô Mạt, "Bánh kem lúa mạch Mật Cách đó, mau ăn hết đi, đừng để nó cô đơn lẻ loi trên bàn cả đêm nha~"
Chị Phinh làm mặt vậy là có ý gì, chị hiểu lầm cái gì rồi đó?!
Nhưng Tô Mạt nhanh mồm nhanh miệng cũng không bằng Trần Phinh nhanh tay, không để em kịp giải thích, đối phương nhanh chóng lách mình ra ngoài đóng chặt cửa, miệng hát vu vơ đi về lại phòng của mình.
Tô Mạt quay trở lại ngồi xuống giường, nhìn bánh kem lúa mạch trên góc bàn, gợi em nhớ lại chút chuyện xưa khi còn tham gia Chế Tạo Idol, lúc đó bọn em phải ròng rã quay chương trình bốn tháng trời trong khuôn viên khép kín, khỏi nghĩ đến bánh ngọt, đồ ăn vặt gì hết, đối với người hảo ngọt muốn mạng như Tô Mạt, không được ăn đồ ngọt quả thật còn khiến em đau khổ hơn cả tập vũ đạo, đến mức nhật kí sinh hoạt tổ tiết mục phát cho cả bọn, còn bị em vẽ chi chít toàn là các thể loại kẹo ngọt cùng bánh kem.
Tô Mạt xem như đã được trải nghiệm qua cái gì gọi là nhìn mơ giải khát(*).
(*) vọng mai giải khát:
Về sau...
Về sau Tô Mạt debut, trở thành một mảnh ghép của nhóm nhạc dự án Paradise từ Chế Tạo Idol, ngay tại đêm chung kết, có một người đêm hôm khuya khoắt dẫn em đến gõ cửa tiệm bánh Mật Cách, lúc bấy giờ còn chưa phát triển thành chuỗi cửa hàng.
Chiếc bánh ngọt mà bọn họ cùng ăn đêm đó chính là nguyên mẫu của bánh bông kem lúa mạch ngày nay.
Từ đó, hương vị thơm ngon kia đã hóa thành ký ức khắc sâu nhất trong đáy lòng Tô Mạt.
Mật Cách đóng gói ngày càng tinh xảo, từ cốc bánh trong suốt của hai năm trước, đã đổi thành chiếc hộp in hình ngôi nhà bánh kẹo thiếp vàng trên nền giấy đỏ.
Tô Mạt nâng cằm nhìn trừng trừng cái bánh, cũng lâu lắm rồi em chưa được ăn lại món tủ của Mật Cách - bánh kem lúa mạch, em thật sự rất nhớ mùi vị của nó.
Ngay lúc Tô Mạt đang giơ nanh chĩa vuốt về phía cái bánh kem...
"Tèo téo teo."
Có tin nhắn gửi đến.
Tô Mạt mở ra xem, chỉ thấy đồng chí Điền Điểm gửi đúng một chữ.
Đúng là chỉ có mỗi một chữ.
【 Mập. 】
"Aaaaa, Điền Điềm, chị đáng chém ngàn đao." Tô Mạt kêu rên trong phòng mình.
Vậy rồi sao người ta ăn, sao mà ăn đây!
Tô Mạt giận lắm, nhưng em không thể bại được.
Em hung dữ gõ xuống mấy chữ đáp lễ.
【 Em để dành mai ăn sáng, em sẽ mang đến trường quay! 】
Nói được làm được, bánh kem cứ thế nằm đơn côi qua đêm trên bàn, sáng sớm hôm sau, Tô Mạt mang hộp bánh kem đến trường quay, em vừa lấy bánh ra, còn chưa kịp ăn miếng nào, tất cả mọi người đã ngo ngoe tới chào hỏi.
Chào một câu, mất một miếng bánh.
Chào một câu, lại mất thêm một miếng bánh...
Chào xong một vòng, cái bánh kem gần như bay màu rồi.
Tô Mạt ôm hộp bánh kem, biểu cảm khỏi phải nói ba phần bất lực bảy phần như ba.
Đồng chí Điền Điềm không những không an ủi, ngược lại còn đứng ở một bên tuyệt tình chế giễu em, "Em nói xem em có bị ngốc không vậy."
Tô Mạt mặt mày bi phẫn, cơ mà uống nước thì phải nhớ nguồn, em nhắc nhở mọi người, "Bánh kem cô Tiết mua, mọi người nhớ cảm ơn cô Tiết nha."
Lúc Tiết Đồng đi tới, rất nhiều người đi ngang qua bày tỏ lòng biết ơn với cô, khiến Tiết Đồng có chút khó hiểu, chờ đến khi nhìn thấy hiện trường còn sót lại nơi cái bánh bị chia năm xẻ bảy, Tiết Đồng mới kịp phản ứng chuyện gì mới xảy ra.
Tô Mạt cầm khăn lau cùng túi rác dọn dẹp giấy ăn cùng dao nĩa mọi người đã dùng qua, vẻ mặt tủi thân, mắt ướt sũng, trông như bé hamster Tiết Đồng từng nuôi từ xưa lắm rồi, em nhìn nhìn Tiết Đồng, lại nhìn vụn bánh còn sót lại trong hộp, trông cứ như là đang cùng bạn bè thân thiết ngậm ngùi nói lời từ biệt.
Tiết Đồng đứng bên cạnh Tô Mạt, dáng vẻ này của em thật khiến người ra vừa buồn cười vừa bất lực.
"Chia bánh ra rồi hả?" Tiết Đồng dịu dàng hỏi.
Tô Mạt thẳng thắn gật đầu, "Dạ, mọi người cùng ăn hết rồi."
Tiết Đồng thở dài, dùng tay lau đi vết kem còn dính bên mặt Tô Mạt, "Vậy em có ăn được miếng nào không?"
Tô Mạt cười, như tỏa ra một chùm ánh sáng ấm áp, "Có ạ, một miếng lớn."
Tiết Đồng thích nụ cười như vậy, phảng phất một loạt ma lực có thể tạm thời xóa bỏ đi tất cả những ký ức không vui của người khác.
"Thế thì được rồi." Cô không nhịn được đưa tay lên xoa đầu Tô Mạt.