Lâm Cẩn Ngôn mang Giản Vi lên lầu thay quần áo, mặc thật dày, phải võ trang hạng nặng mới đi ra cửa.
Thời điểm đi xuống dưới vừa vặn gặp được mẹ của Lâm Cẩn Ngôn, hỏi bọn anh dã trễ như vậy còn đi đâu. Lâm Cẩn Ngôn đại khái chỉ nói có chút việc nhỏ, liền mang Giản Vi đi ra ngoài.
Lái xe đi đến vùng ngoại thành.
Giản Vi trong lòng vẫn còn suy nghĩ đến chuyện đánh bài lúc nãy, nói:" Em thật nhiều năm không đánh, vừa mới một lát, đã đánh thức cơn nghiện của em, sau đó liền bỏ chạy."
Lâm Cẩn Ngôn cười nói:" Không việc gì, lần sau anh sẽ cho bọn chúng nhiều tiền mừng tuổi, nói bọn chúng chơi với em."
Giản Vi cười:" Bất quá cũng không có việc gì, chờ sang năm bận rộn, là gì có thời gian đánh bài."
"Vội cái gì?"
"Khai giảng nha."
"Ngô, cái đó cũng bận sao."
Xe vẫn luôn chạy ở trên đường, mất một thời gian dài, rốt cuộc cũng dừng lại ở một nơi trống trải.
Giản Vi ngồi trong xe nhìn xung quanh:"Đây là chỗ nào vậy?" Trừ ở phía trước mặt có một phòng ở, xung quang không có người cũng không có xe.
Lâm Cẩn Ngôn cho xe dừng lại, hơi cúi người xuống giúp cô tháo dây an toàn:" Lát nữa em sẽ biết."
Đẩy cửa xuống xe, đi đến chỗ ngồi của Giản Vi,giúp cô mở cửa xe, duỗi tay đỡ lấy cô.
Giản Vi xuống xe, nhìn bốn phía xung quanh. Ban đêm gió lạnh thổi ào ào, Giản Vi theo bản năng rụt cổ lại, cầm áo kéo cao hơn.
Lâm Cẩn Ngôn đem Giản Vi ôm vào trong ngực, áo khoác ngoài bao bọc cả người cô, cả người Giản Vi cuộn lại trong ngực anh, tức khắc chỉ lộ ra mỗi đôi mắt.
Xung quanh im ắng, tối đen như mực. Lâm Cẩn Ngôn cứ như vậy ôm cô đi về phía trước, Giản Vi tay trái ôm lấy eo anh, ngửa đầu nhìn:" Ông chủ Lâm, anh sẽ không phải là mang em đi bán đấy chứ?"
Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu xem cô, ánh mắt tràn ngập ý cười:" Cũng có người đến mua."
Giản Vi hơi nheo mắt lại, hỏi:" Anh có ý gì?"
"Ý của anh chính là,ai dám mua người phụ nữ của Lâm Cẩn Ngôn, chắc là chán sống rồi?"
Giản Vi bị chọc cười, cười lớn một tiếng, cũng không giỡn nữa, nói:"Rốt cuộc anh mang em đến nơi nào vậy?"
Nơi này không phải nơi kinh doanh cũng không có nhà ăn hay bất cứ thứ gì khác, chỉ là một mảnh đất trống, buổi tối còn đến đây làm gì?
Đôi mắt nhìn ngó khắp nơi,đây là một nơi toàn biệt thự tư nhân, vô cùng lớn, so với nơi ở của Lâm Cẩn Ngôn hiện tại lớn hơn gấp vài lần.
Thời điểm đi đến hậu viện, rốt cuộc mới có người ra đón, cung kính mà hô to một tiếng:" Tiên sinh."
Đèn trong hậu viện đột ngột sáng lên, ánh sáng thình lình bật lên khiến Giản Vi có chút chưa thích ứng được ngay, vội giơ tay lên che mắt.
Lâm Cẩn Ngôn tiếp tục dẫn theo cô đi về phía trước, cô khép hờ đôi mắt lại một lát,sau đó dần thích ứng được mới chậm rãi mở mắt.
Nhưng thời điểm cô mở mắt, khiến cô hoàn toàn sửng sốt.
Vị trí cô đứng, là nơi đỗ trực thăng, ở đó có một chiếc trực thăng nhỏ.
Giản Vi mở to hai mắt, khó có thể tin nổi mà nhìn về phía Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn nắm lấy tay cô tiến lên phía trước, nói:" Lần trước không phải em hỏi anh có biết lái hay không sao?"
"....."
"Đưa em đi một vòng."
Giản Vi cứ thế bị Lâm Cẩn Ngôn đưa lên trực thăng, từ khi ngồi lên đó trái tim liền đập loạn không ngừng.
Lâm Cẩn Ngôn giúp cô làm tốt các an toàn trước khi bay, tay phải nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai cô, ánh mắt thật sau chăm chú nhìn cô, hỏi:"Sợ?"
Giản Vi lắc đầu:" Không sợ."
Có Lâm Cẩn Ngôn ở đây, cô không sợ, chính là khiến cô cảm thấy thật thần kỳ:" Anh khi nào học lái máy bay vậy?"
"Trước kia cảm thấy hứng thú, liền học một thời gian."
Lâm Cẩn Ngôn bắt đầu tiến hành một loạt chuẩn bị, Giản Vi mắt không chớp chớp mà nhìn chằm chằm đồng hồ đo trước mặt anh, dụng cụ tinh vi, hoàn toàn xem không hiểu.
Giản Vi trong lòng có chút khẩn trương, hai tay gắt gao mà nắm chặt lấy nhau. Cô nghiêng đầu nhìn Lâm Cẩn Ngôn, gương mặt cùng dáng vẻ vô cùng kiên nghị, ánh mắt chuyên chú mà nhìn chằm chằm phía trước.
Một lát sau, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên cầm lấy tay cô, ánh mắt kiên định nhưng ẩn chứa sự ôn nhu:" Đừng sợ, rất an toàn."
Giản Vi nhìn anh, trong lòng bỗng dưng yên tâm, gật đầu nói:"Em không sợ."
Lâm Cẩn Ngôn khởi động trực thăng, đưa cô bay vào bầu trời đêm, mặt đất dần trở nên nhỏ bé.
Giản Vi vừa mới bắt đầu có chút khẩn trương, nhưng dần dần, sự khẩn trương này đã bị sự hưng phấn hoàn toàn chiếm mất.
Từ phía trên có thể thấy toàn bộ cảnh phố xá về đêm, Tết Âm lịch vô cùng náo nhiệt, trên đường đèn lồng lập lòe, cả thành phố giống như một bức tranh phồn hoa xoay tròn.
Giản Vi nghiêng đầu hỏi Lâm Cẩn Ngôn:" Em có thể chụp ảnh được không?"
Lâm Cẩn Ngôn cười:" Có thể."
Giản Vi kích động không thôi, lập tức lấy điện thoại hướng ra bên ngoài cửa sổ liên tục chụp, xong lại nhìn chằm chằm màn hình một hồi lâu, đầy mặt tươi cười.
Lại ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn, hỏi anh:" Em có thể chụp anh không?"
Lâm Cẩn Ngôn ghé mắt xem cô.
Giản Vi ánh mắt tràn ngập chờ mong:" Lâm Cẩn Ngôn, anh quá đẹp trai, em muốn chụp anh, có phải quấy rầy anh hay không?"
Cô có chút khẩn trương, thận trọng nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngon nhịn không được cười, giơ tay xoa nhẹ xuống đầu cô, ôn nhu nói:"Có thể."
Giản Vi được cho phép, nhếch miệng bật cười, lấy điện thoại ra đem bộ dạng điều khiển máy bay của anh chụp lại, nhưng cũng không dám chụp quá nhiều, sợ sẽ ảnh hưởng tới anh.
Chụp xong rồi liền đem điện thoại bỏ vào trong túi,sau đó lại nhìn về phía cửa sổ.
Trực thăng bỗng nhiên hạ thấp độ cao, ngừng ở một chỗ chỉ bay quanh chỗ đó, Giản Vi đang muốn hỏi làm sao vậy, vừa cúi đầu, lại thấy trên mặt đất có một nơi được thắp sáng bởi ánh nến, vô số ngọn nến được xếp thành hình trái tim, ở chính giữa dùng gậy huỳnh quang mà bày ra dòng chữ- Giản Vi, gả cho anh.
Giản Vi cả người cứng đờ, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía dưới, tưởng mình đang bị ảo giác, còn vô thức dụi dụi mắt, nhưng khi mở mắt ra, tất cả không hề biến mất.
Cô quay đầu lại, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn khóe miệng hơi cong, một tay nhẹ nhàng cầm lấy tay Giản Vi, thấp giọng nói:" Vi Vi, gả cho anh."
Giản Vi gắt gao cắn môi,đôi mắt có chút ửng đỏ.
Trực thăng chậm rãi chạm đất, mười phút sau, vừa lúc ngừng ở trên chỗ những ngọn nến đang sáng.
Trực thăng an toàn dừng lại, Lâm Cẩn Ngôn mở cửa khoang ra, giúp Giản Vi cởi bỏ trang bị an toàn, sau đó nắm tay cô từ bên trong ra ngoài.
Bên ngoài gió lạnh không ngừng gào thét, nhưng đứng ở trung tâm của những ngọn nến không ngừng lay động, thế nhưng chỉ cảm thấy ấm áp.
Rõ ràng chỉ có hai người, cô cùng Lâm Cẩn Ngôn, nhưng lại có chút khẩn trương.
Cô đứng ngây ngốc ở đó, Lâm Cẩn Ngôn bèn lôi kéo tay cô, ánh mắt thật sâu, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, không biết từ đâu lấy ra một hộp nhẫn, quỳ một gối xuống, một tay cầm tay cô, một tay giơ nhẫn, vô cùng thành khẩn, từng câu từng chữ rõ ràng nói:" Vi Vi, anh yêu em, đồng ý gả cho anh được không?"
Giản Vi đôi mắt đau xót,bỗng nhiên không kiềm được mà rơi nước mắt, cô không ngừng gật đầu nói:"Đồng ý, em đồng ý."
Như thế nào cũng không muốn đâu.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ tới Lâm Cẩn Ngôn hôm nay sẽ cầu hôn, vẫn là dùng phương thức như vậy. Hết thảy đều là ngoài ý muốn, cũng quá bất ngờ. Cô chưa bao giờ biết Lâm Cẩn Ngôn cũng là người lãng mạn như vậy.
Cô giơ tay lau nước mắt, đưa tay cho anh,vui sướng cũng không thể nào che giấu được sự nghẹn ngào, nói:" Nhẫn, mau đeo cho em đi."
Chiếc nhẫn mang theo sự ấm áp từ tay Lâm Cẩn Ngôn đeo vào ngón tay Giản Vi, Lâm Cẩn Ngôn lúc này mới đứng lên.
Giản Vi nhón chân ôm chặt lấy cổ anh, cằm gác ở trên vai anh, thanh âm nghẹn ngào:" Anh chuẩn bị những thứ này khi nào vậy, cũng không nói trước với em."
Cô thật sự một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.
Lâm Cẩn Ngôn ôm cô thật chặt, thấp giọng cười:" Nói thì sẽ không bất ngờ, đương nhiên không thể nói."
Giản Vi lau nước mắt, từ trong ngực Lâm Cẩn Ngôn đi ra, nhìn anh nghiêm túc hỏi:" Ngày mai đến Cục Dân Chính đăng ký sao?"
Lâm Cẩn Ngôn hơi giật mình ngay sau đó không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng, giơ tay dùng sức xoa đầu Giản Vi:" So với anh còn gấp hơn sao?"
Giản Vi đánh vào ngực anh một cái, ngửa đầu nhìn anh:" Cũng không phải vội vã bà chủ gia đình nhà anh sao."
Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt sủng nịnh, giơ tay vuốt nhẹ mũi cô, cười nói:"Ngày mai còn nghỉ,ngày đầu tiên sau năm mới liền đi."
Giản Vi cười cười, gật đầu:"Được thôi, đều nghe lời anh."
Cô gắt gao ôm anh, đầu lại vùi trong ngực anh, khóe miệng tươi cười tràn đầy hạnh phúc.