Giản Vi đại khái phần nào hiểu được chính cô đã tự đào hố chôn mình rồi.
Lâm Cẩn Ngôn nói là làm, 5 giờ sáng ngày hôm sau liền từ trong ổ chăn lôi cô dậy.
Giản Vi quả thực rất muốn khóc, thừa dịp Lâm Cẩn Ngôn đi rửa mặt đánh răng, cởi giày lặng lẽ giống như một con mèo mà chui vào trong chăn, trùm chăn thật kín.
Lâm Cẩn Ngôn rửa mặt ra tới, liền thấy chăn trên giường cuộn thành một cục, tiểu nha đầu chắc đang ở bên trong, cho rằng anh không nhìn thấy?
Nhịn không được cười, đi qua nhẹ nhàng nhấc chăn lên:" Con heo lười mau rời giường, ai nói cùng anh dậy sớm rèn luyện thân thể?"
Giản Vi dùng sức túm chăn không cho anh nhấc lên, nhỏ giọng lẩm bẩm:" Em cũng đâu có nói sớm như vậy, thời gian cũng chưa thương lượng."
Hiện tại vẫn còn lạnh, 5 giờ vẫn còn sớm.
Lâm Cẩn Ngôn cười, xoa đầu cô:" Cho em ngủ thêm một lát, sau giờ anh gọi em."
"....."
6 giờ, Giản Vi lại bị Lâm Cẩn Ngôn lôi từ trong chăn ra.
Bị anh ôm đến phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay đồ thể thao, mơ mơ màng màng bị anh lôi từ trong nhà ra ngoài.
Sáng sớm gió lạnh thổi mạnh, Giản Vi cảm thấy chính cô đã tự đào hố chôn mình. Sao cô có thể nghĩ ra mà viết vào trong bản thỏa thuận việc rèn luyện thân thể này chứ? Cô sao lại không nghĩ ra có chuyện như thế này sẽ xảy đến chứ?
Giản Vi rất ít khi rèn luyện, chạy nửa giờ đã không thể chạy tiếp được nữa, cầm lấy cánh tay Lâm Cẩn Ngôn mà làm nũng:" Ông xã, em không thể chạy tiếp được nữa."
Lâm Cẩn Ngôn quay đầu lại thấy Giản Vi khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, vẻ mặt đáng thương vô cùng đang nhìn anh.
Thấy Lâm Cẩn Ngôn quay đầu, Giản Vi bèn lao vào lồng ngực anh, ôm lấy anh:" Ông xã, anh không thương em sao, em thật sự không thể chạy nữa rồi."
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô cười:"Không phải là muốn rèn luyện thân thể sao?"
"Rèn luyện nửa giờ cũng đủ rồi." Nói xong liền nhảy lên người Lâm Cẩn Ngôn, đôi tay ôm chặt cổ anh, hai chân nâng lên.
Lâm Cẩn Ngôn thuận tay ôm lấy, hơi vừa nhấc đầu, ở trên môi cô hôn một chút.
Sáng sớm mùa đông, trên đường cũng chưa có người nào, Giản Vi cong mắt cười,đôi tay đặt trên mặt Lâm Cẩn Ngôn, cúi đầu hôn xuống môi anh:"Ông xã, chúng ta đi ăn sáng đi."
Lâm Cẩn Ngôn khóe mắt đầy ý cười, nhướng mày bật cười:" Lại đây hôn một chút, rồi chúng ta đi."
Giản Vi giữ chặt mặt anh, quả nhiên là chủ động ở trên môi anh hôn một cái.
Lâm Cẩn Ngôn lúc này mới vừa lòng, cười cười, đem Giản Vi thả xuống, một lần nữa cõng cô, sau đó đi về phía trước.
Giản Vi ghé vào trên lưng anh, ôm cổ anh cười khanh khách, ở bên tai anh nhỏ giọng mà thương lượng:" Ông xã, ngày mai chúng ta không đi nữa có được không?"
Lâm Cẩn Ngôn cười:"Kế hoạch này là do ai viết?"
Giản Vi chớp chớp mắt, thật nghiêm túc mà nói:" Em đã suy nghĩ kĩ rồi, giấc ngủ không đủ sẽ ảnh hưởng đến thân thể khỏe mạnh, cho nên chúng nên ngủ nhiều một chút, 8 giờ mới thức dậy đi."
"Sách, cái cớ của em đúng là hợp tình hợp lý vô cùng."
Giản Vi cười cười, ở bên tai anh nhẹ nhàng thổi thổi:"Được không, ông xã?"
Lâm Cẩn Ngôn cong môi cười,nói:"Ừ, anh sẽ suy nghĩ một chút."
Giản Vi nghe câu nói của anh, lặng lẽ chép miệng,nghĩ thầm:Dù sao cũng mặc kệ anh có đồng ý hay không, buổi sáng ngày mai dù có nói gì cô cũng không đứng dậy, thấy mệt sẽ bỏ cuộc thôi.
- -------------
Từ ngày áp dụng kế hoạch kia, Lâm Cẩn Ngôn vẫn luôn chịu trách nhiệm quá triệt mà thực hiện một cách nghiêm túc, sự yên bình trong nhà cũng dần biến mất, buổi tối mỗi ngày đều hết sức cố gắng lên giường vào lúc mười giờ.
Tuy rằng 10 giờ sẽ đi ngủ,nhưng thông thường sẽ lăn lộn đến nửa đêm hoặc một hai giờ sáng. Theo như lời Lâm Cẩn Ngôn nói:" Kế hoạch đang làm thật tốt, nếu anh không cố gắng thêm chút nữa thì làm sao có được em bé?"
Thật là khiến cô không có cách nào phản bác.
Tóm lại kế hoạch này của bọn họ, nửa nghiêm khắc nửa nơi lỏng mà chấp hành, nhưng mẹ Lâm nghe thấy hai người bọn họ chuẩn bị muốn sinh con,mỗi ngày hầm đồ bổ cho Giản Vi mà đưa tới.
Thuốc bổ, các chất dinh dưỡng, đặc biệt khó uống.
Liên tục uống trong một tuần, Giản Vi thật sự muốn nôn hết ra. Nhưng là do mẹ chồng mang tới, lại không thể không uống.
Ăn xong cơm tối, đi xuống phòng bếp uống thuốc.
Thời điểm Lâm Cẩn Ngôn đi vào, thấy Giản Vi đang bưng chén thuốc,khuôn mặt nhỏ nhăn lại, ủy khuất mà nhấp môi, uống một ngụm lại nhăn mặt một cái.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn mà đau lòng, đi qua cầm chén thuốc mà cầm lấy.
Giản Vi sửng sốt nhìn về phía anh.
"Uống không được thì đừng uống, chúng ta thân thể khỏe mạnh, không cần những thứ này mà khiến mọi thứ rối loạn hết lên." Nói xong liền đặt xuống, lôi Giản Vi ra khỏi phòng bếp.
Từ phòng bếp ra ngoài, Lâm Cẩn Ngôn lôi Giản Vi đến sôpha, ép cô ngồi xuống, thuận tay đem một viên đường đưa đến miệng cô.
Giản Vi trong miệng ngậm đường, đôi mắt tròn xoe mà nhìn Lâm Cẩn Ngôn:"Nếu mà mẹ hỏi thì làm sao bây giờ?"
Lâm Cẩn Ngôn cười, xoa đầu cô:" Em ngốc rồi sao? Nếu mẹ hỏi thì bảo là uống rồi."
"Như thế không được tốt cho lắm!"
"Vậy em liền vào trong uống tiếp."
Giản Vi không ngừng lắc đầu, nói:"Không muốn uống nữa."
Lâm Cẩn Ngôn nhìn chăm chú Giản Vi một lát,khóe miệng cong lên một tia cười, nhéo cằm cô hôn xuống môi cô một chút:"Ngốc thật."
"Anh mới ngốc." Giản Vi trừng mắt liếc anh một cái, từ trên sô pha đứng lên, nào biết vừa mới đứng lên liền bị Lâm Cẩn Ngôn nắm lấy tay, kéo trở về.
Giản Vi lập tức ngã vào trong ngực anh, kinh hãi mà hô lên một tiếng:"Làm gì vậy?"
"Tạo người!" Nói xong liền đem cô bế lên, đi vào trong phòng ngủ.
Nhờ Lâm Cẩn Ngôn ngày đêm cày cấy, Giản Vi cuối cùng cũng mang thai vào tháng tư.
Thời điểm đem que thử thai cho Lâm Cẩn Ngôn xem, Lâm Cẩn Ngôn sửng sốt hơn nửa ngày:"Đây là...."
Giản Vi chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nói:"Chúc mừng anh nha ông chủ Lâm, rốt cuộc cũng được lên chức rồi."