Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 120


*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1



Sắc mặt Cảnh Lạc trắng bệch: …

“Còn nữa, tôi là đồ sao chổi nên sau này nhà có việc gì thì đừng gọi tôi nữa, tránh lây xui lây rủi cho gia đình nhiều phúc này. Các người giỏi giang lắm, cứng cỏi lắm, cần tiền thì tự đi mà kiếm, đừng tưởng dựa vào bán con gái là có thể vinh hoa phú quý nhé. Nhà họ Chiến đã cứu công ty của nhà họ Cảnh một lần rồi, sau này các người tự dựa vào chính mình mà kiếm tiền, một đồng tôi cũng không cho các người đầu!”

Ông Cảnh: …

Bà Cảnh trợn mắt lên, lạc cả giọng: “Mày có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ. Mọi người hay bảo là kết hôn là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, thế nên là ngại quá đi, con gái lớn của hai ông bà đã bị hai ông bà bán đi rồi, nó đã chết rồi, đầu thai lại vào nhà họ Chiến rồi. Sau này nó có cái gì, hai ông bà cũng đừng nhòm ngó nữa. Nhòm ngó cái đồ sao chổi là hai ông bà cũng đen đủi theo đấy.”

“Mày… mày đúng là…”

Bà Cảnh chỉ vào Cảnh Thiên bình thường miệng mồm bà ta rất lợi hại, nhưng lúc này lại không thể thốt ra một câu nào,

“Tôi đúng là làm sao? À, ban nãy không phải bà nói là tôi ra khỏi cái cửa này thì sẽ không liên quan đến nhà bà nữa, bà không nhận đứa con gái này nữa à? Bà xem, giờ tôi đứng ở ngoài cửa rồi này, thế nên tôi đã không còn là con gái bà nữa rồi.”

“Mày đừng mơ! Mày đừng mơ đến chuyện không nhận tạo! Mày là đứa con tạo sinh ra, trừ phi mày chết, còn không thì cả đời này mày vẫn là con gái của tao! Cả đời này mày đều phải nghe lời tao nói! Tao bảo mày làm cái gì thì mày bắt buộc phải làm cái đó! Giờ tạo ra lệnh cho mày, bây giờ, ngay lập tức trả vai nữ thứ chính của Tiểu Lạc cho nó, trả vai nam chính của Tần Dịch cho nó ngay!”



“Bà đừng nói nữa!”

Ông Cảnh nhận thấy tình hình không ổn, lúc này ánh mắt của Cảnh Thiên vô cùng lạnh lùng, ông ta nhìn mà thấy tim mình lạnh ngắt, vội vàng kéo bà Cảnh lại.

“Sao tôi lại không được nói? Tôi mới nói có mấy câu, ông nghe xem nó chửi tôi như thế nào đi? Rốt cuộc là trong mắt nó có người mẹ này không?”

“Không có.”

Cảnh Thiên trả lời rất dứt khoát.

Ông Cảnh: …

Bà Cảnh: …

“Tôi đã bị hai người bán đi rồi, bây giờ tôi là người của nhà họ Chiến, không phải người nhà họ Cảnh.” Bà Cảnh lại trợn mắt lên, vừa nhìn ông Cảnh vừa nói: “Ông nghe xem nó đang nói tiếng gì đi?”

“Đương nhiên là tiếng người rồi!”

“Còn lâu! Tao đẻ ra mày, nuôi nấng mày, mày lại đối xử với tạo như thế à, mày có còn là con người không? Mày là đồ súc sinh!”

“Một con súc sinh hi sinh bản thân, gả sang nhà họ Chiến để bà tiếp tục làm phu nhân nhà giàu? Thế thì bà lại may mắn quá. Chúc bà nửa đời còn lại đều gặp được người thích kéo chân bà như Cảnh Lạc nhé. À, còn nữa, nếu tôi chỉ là súc sinh mà các người nuôi, vậy thì súc sinh bị các người bản cho nhà họ Chiến mất rồi, sau này có vấn đề gì thì các người tự mình giải quyết đi. Đừng có kiểu giải quyết được thì tôi là con gái ngoan, không giải quyết được thì tôi là súc sinh. Tôi sợ lỡ không khống chế nổi mà lên cơn dại lại cắn mấy người bị thương đấy. Đặc biệt là ai đó bị bệnh bẩm sinh, ngày nào cũng lên cơn bệnh vì không giành được đồ, làm phiên sau này có gặp thì nó nhau mà đi nhé, không thì có khả năng sau này ngày nào cũng phải lên cơn bệnh đấy.”