Lạc Thiên Chi Lệ

Chương 4: Hắc Đế Quỷ Vực


Nhu Lam thấy Bạch Cửu liền mỉm cười, gấp chiết phiến lại: “Sáng an lành, A Cửu.”

Bạch Cửu ho nhẹ một tiếng, gật đầu: “Huynh cũng vậy.”

Chưởng môn của Huyễn Lệ Chi có hai người con, Huyễn Nhu Lam và Huyễn Bạch Cửu là huynh đệ ruột thịt, vậy mà Nhu Lam lại là một người dễ gần, luôn luôn ôn nhu lại còn hay cười, Bạch Cửu thì lại trái ngược hoàn toàn, lúc nào cũng duy trì một biểu cảm trên khuôn mặt, tạo ra một bức tường băng vô hình không ai dám lại gần.

Uyển Lăng đứng dựa vào cột gỗ, tay vẫn lắc lọ thuốc, dường như đã để ý đến kẻ đứng sau Bạch Cửu, hắn hơi nhíu mày, nói: “Bạch Cửu sư đệ? Không phải vẫn luôn ở trong phòng sao? Nay ra ngoài là muốn đi đâu?”

“Ta có việc xuống núi giải quyết, phiền Uyển Lăng sư huynh để tâm rồi”, Bạch Cửu hạ mắt nhìn về phía hắn.

Uyển Lăng nghe vậy, hừ một tiếng, hắn để lọ thuốc xuống bàn, đi tới đứng cạnh Nhu Lam: “Ta còn tưởng ngươi dẫn ai đấy về ra mắt bọn ta rồi?”

Bạch Cửu:...

Sao suy nghĩ của ai cũng có vấn đề vậy?

Y thở dài, Nhu Lam cười cười, nói: “A Cửu, đệ cũng nên giới thiệu vị kia cho bọn ta nhỉ.”

Tiểu Chu nãy giờ vẫn nhìn y, nghe nhắc đến mình mới dời ánh mắt ra chỗ khác. Hành động này vô thức khiến cho người ta cảm thấy bản thân không đáng để vào mắt hắn, nhất là đối với Uyển Lăng.

Uyển Lăng nhíu mày, tay chạm lên chuôi kiếm muốn xuất vỏ, Bạch Cửu thấy tình hình không ổn, không biết vì sao cơ thể đứng ra chắn trước mặt Tiểu Chu.

“Hắn là Tiểu Chu”, y nói ra bốn chữ, đồng thời tay cũng giơ ngang chắn cho Tiểu Chu ở phía sau.

Nhu Lam:....

Uyển Lăng:????

Không gian bỗng trở nên yên ắng lạ thường. Điều kì lạ ở đây phải nói đến chính là Bạch Cửu. Từ trước đến nay, chưa một lần nào y có hành động bảo vệ người gay gắt như vậy. Nhu Lam và Uyển Lăng chắc hẳn đã bất ngờ đến độ không phản ứng kịp.

Mất một lúc sau, Nhu Lam mới mỉm cười, chiết phiến khẽ động: “Ra là vậy, Tiểu Chu hoá người rồi, cũng không ngờ là sớm đến thế.”

Uyển Lăng hừ một tiếng: “Ta còn tưởng tên Yêu tộc nào xấu số dám bén mảng tới đây, ta không ngại chém hắn vài nhát đâu”, nói xong mới hạ tay xuống, không có ý định động thủ nữa.

Bấy giờ Bạch Cửu mới thu tay lại, mắt đỡ lạnh đi vài phần, quay lại nói với Tiểu Chu: “Đệ vào nhà bếp lấy đồ ăn đi, ta có chuyện muốn hỏi huynh trưởng.”

Tiểu Chu gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời đi vào nhà bếp. Thấy hắn đã vào trong, Bạch Cửu mới quay lại đối diện hai vị sư huynh.

Nhu Lam nâng chén trà vẫn còn bốc khói, thổi nhẹ rồi mới uống, gương mặt vẫn mang ý cười.

“Sư bá rốt cuộc có nhầm lẫn hay không? Hắn mà là Thần thú cái gì? Nhìn rõ không phải dạng tốt đẹp. Còn ngươi nữa! Cái gì mà bao che cho hắn, không chừng còn là Yêu tộc trà trộn vào đây cũng nên”, Uyển Lăng nhíu mày sâu hơn, ngồi phịch xuống cái ghế đá đối diện Nhu Lam, nâng chén trà uống cạn, rõ ràng là đang bực lắm.

Nhu Lam thở dài, cầm ấm trà rót cho Uyển Lăng trà mới, nhẹ giọng khuyên bảo: “Tiểu Chu vốn đi theo Bạch Cửu từ lúc nhỏ, ngươi cũng không cần lo lắng đến mức như vậy chứ.”

“Ai thèm lo cho y!”, Uyển Lăng quát, hừ một tiếng quay mặt ra chỗ khác không thèm nhìn nữa.

Nhu Lam nhìn vậy, mỉm cười rồi lắc nhẹ đầu, quay sang Bạch Cửu: “Đệ có phát hiện ra gì không?”

“Trong thư phòng không có tư liệu về nơi đó, đệ đã tìm hết rồi.”



“Vậy à, quả thật là không có. Ta có hỏi qua sư tôn nhưng người cũng chỉ lắc đầu, còn nói rằng vì một lí do gì đó mà đã bị thiêu hủy hết.”

Sư tôn Mộ Diêu sống đã đến hàng trăm năm, chuyện Thiên Tử Hoa gia cũng không rõ, tất nhiên cũng không biết quá nhiều tư liệu liên quan đến.

“Hay là đệ thử đến đó xem?”

Thập Nhị lục địa được đặt cho cái tên như vậy bởi vì nó được chia ra làm mười một vùng đất rộng lớn. Bốn trong số đó là tàn tích của Tứ đại gia tộc năm ngàn năm trước. Tuy chỉ có đống hoang tàn đổ nát, song oán khí lại nặng, cộng thêm việc trải qua từng ấy thời gian nên rất ít ai dám bén mảng tới những nơi này.

Bạch Cửu ngẫm nghĩ, nếu tìm ở đây không có, chi bằng cứ đến đó xem sao. Vốn dĩ đã trải qua mấy ngàn năm, tàn tích lại không ai động vào, có lẽ vẫn còn chút tư liệu.

Bạch Cửu gật đầu: “Đệ sẽ xuống núi, nhưng trước hết đệ muốn gặp sư tôn.”

Nhu Lam thở dài, lắc nhẹ đầu: “Có lẽ bây giờ đệ sẽ không gặp được người, sư tôn đang cùng các sư thúc sư bá và chưởng môn hội nghị rồi, lát nữa cũng sẽ đi đến đỉnh Trường Uyên, e là còn lâu mới xong.”

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”, Bạch Cửu cảm thấy khó hiểu.

Mới hôm qua tổ chức lễ hội hẵng còn rất vui vẻ, nay lại tổ chức hội nghị đột xuất như vậy. Hơn nữa đỉnh Trường Uyên là nơi chỉ có các trưởng lão cùng trưởng môn của các phái tập trung bàn chính sự, còn có các nhân vật có tiếng tăm rất lớn tham gia, tức là những việc quan trọng ảnh hưởng đến trật tự Tam giới.

“Không hẳn là xảy ra chuyện”, Nhu Lam lại rót trà, định đưa tiếp qua cho Uyển Lăng, thấy bản thân đưa hắn nãy giờ đã hơn ba chén nên lại thu tay về.

Uyển Lăng cầm lọ thuốc, đổ một ít vào chén trà trước mặt. Nước trà đang trong vắt bỗng hoá đỏ một màu như máu, hắn nâng chén trà, nghiêng chén làm trà đổ xuống: “Sớm nay ta nghe được một chuyện..”

Nước trà đổ xuống một chậu hoa nhỏ, ngay tức khắc hoa héo đất khô, Uyển Lăng nhíu mày, nhìn chậu hoa: “Hắc Đế Quỷ Vực đã xuất quan.”

Thông tin này nhanh chóng làm không khí xung quanh trở nên ngột ngạt. Bạch Cửu đã từng được nghe qua cái tên này. Hắc Đế Quỷ Vực, còn có một tên gọi khác là Di Huyền, là kẻ mang nỗi đau đớn thống khổ đến cho toàn bộ Nhân giới.

Không ai biết hắn xuất hiện từ khi nào, chỉ biết hắn là Quỷ Vương, thống lĩnh một đế chế ma quỷ hùng mạnh. Cứ một trăm năm, hắn sẽ xuất quan một lần. Có rất nhiều lời đồn đại về vị Quỷ Vương này, có người nói hắn là một con quỷ tốt bụng, có kẻ nói hắn như một con ác quỷ được Thiên Địa tạo ra để trừng phạt Nhân giới, lại có kẻ nói hắn là một con quỷ si tình vì người hắn yêu mà trở nên điên dại.

Nhưng trên tất cả, lời đồn đại được mọi người tin nhất, Hắc Đế Quỷ Vực là toàn bộ oán khí của Nhân giới gộp lại. Ma lực của hắn mạnh tới nỗi có thể khiến cả một toà thành rộng lớn tan biến chỉ sau một cái chớp mắt.

Hiển nhiên hắn là mối đe doạ cho toàn bộ Nhân giới.

Nhu Lam: “Lần này xuất quan hắn vẫn chưa có động tĩnh gì, cũng chẳng biết hắn có lên Nhân giới hay không.”

“Tạm thời tình hình vẫn ổn, Bạch Cửu sư đệ cứ đi làm việc của mình đi”, Uyển Lăng hừ một tiếng, hắn đứng dậy cất lọ thuốc, xoay người rời đi, “Để mắt tới tên Tiểu Chu.”

Nhu Lam nhìn theo thân ảnh của Uyển Lăng, y thở dài, nói: “Uyển Lăng hắn chỉ lo cho đệ thôi, đừng bận tâm tới hắn.”

Bạch Cửu gật đầu: “Nếu có chuyện gì sư huynh hãy truyền tin cho ta.”

Nhu Lam nghe vậy, cười vài tiếng, tay cầm chiết phiến lại tiếp tục động, y đứng dậy, chuẩn bị rời đi: “Đệ đi nhớ chú ý an toàn”, nói xong liền xoay người đi theo hướng của Uyển Lăng.

Bạch Cửu hành lễ một cái, đoạn đi vào nhà bếp muốn tìm Tiểu Chu, mắt đã thấy một bàn bày toàn đồ ăn, bên này thì Tiểu Chu xắn tay áo đang xào nấu gì đó, bên kia thì vài đệ tử sợ hãi co rúm lại một góc.

Một đệ tử thấy y, nước mắt nước mũi trào ra, khóc rống lên: “Bạch Cửu sư huynh, Bạch Cửu sư huynh! Cứu bọn đệ với aaaa!”

Đầu Bạch Cửu hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng, y nhớ là y bảo Tiểu Chu vào đây lấy đồ ăn, sao hắn lại vào bếp nấu luôn rồi?



“Xảy ra chuyện gì?”, Bạch Cửu đi đến, thấy đệ tử đó bị một sợi dây thừng trói chặt.

Hắn như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng kể lể: “Chuyện là hôm nay bọn đệ phụ trách nấu ăn, đang nấu thì tên Yêu tộc kia đi vào. Bọn đệ chưa kịp rút kiếm hắn đã trói bọn đệ lại, còn ngang nhiên đứng đó nấu nữa.”

Bạch Cửu nghe vậy, thở dài một cái, phất tay dùng linh lực cởi trói cho họ: “Đi đi.”

Đám đệ tử được tự do, hiểu ý Bạch Cửu là để y lo liệu, nhanh chóng chạy ra cửa, vài tên còn hô: “Tên Yêu tộc kia, ngươi không đánh lại Bạch Cửu sư huynh đâu!”

Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại Bạch Cửu và Tiểu chu, y mới quay lại muốn hỏi tội hắn: “Tiểu Chu, sao đệ trói đám nhóc đó lại?”

Tiểu Chu vừa nấu xong món cuối cùng, hắn bày ra đĩa, cầm để lên bàn: “Bọn chúng muốn đánh ta, tay ta không có gì, bọn chúng lại có kiếm, ta mới không có cách nào đành phải trói lại”, nói xong mím môi nhìn y.

Bạch Cửu:...

Nhưng bọn họ có kiếm mà, đệ làm thế nào lại trói được họ?

Định hỏi hắn thêm, nhưng Bạch Cửu đối với ánh mắt này của hắn thì không chịu nổi, đành cho qua.

Y để ý thấy mấy đĩa đồ ăn trên bàn, hỏi: “Mấy món này là đệ làm hết sao?”

Tiểu Chu xoay ghế để y ngồi xuống, tiếp sau đó hắn ngồi sang bên cạnh mới trả lời y: “Đúng vậy, huynh mau ăn thử đi.”

Việc Tiểu Chu biết nấu ăn thực sự là làm Bạch Cửu cảm thấy bất ngờ. Đừng nói đến việc biết chọn lựa nguyên liệu, trước kia hắn ở dạng thú, nhỏ nhỏ bé bé như vậy, làm thế nào mà có thể nấu ăn? Hơn nữa lại còn là rất nhiều món ăn đa dạng khác nhau cơ chứ!?

Tiểu Chu thấy Bạch Cửu không nói gì, chỉ mải chăm chú nhìn vào mấy món ăn trên bàn, còn tưởng rằng bản thân có phải là làm không ngon mắt hay không, hai tai trên đầu liền hạ xuống, hướng ánh mắt nhìn y, giọng điệu có chút buồn ẩn giấu: “Cửu huynh, nếu huynh không thích mấy món này, ta liền đem chúng đổ đi.”

Hai chữ 'đổ đi' này lọt vào tai Bạch Cửu, y hoàn hồn, quay vội sang nói với hắn: “Không, không phải, không cần đổ đi, ta chỉ suy nghĩ chút chuyện mà thôi.”

Bạch Cửu nhìn ra được ánh mắt hắn, thực sự nếu như y chỉ nói một câu không muốn ăn thì ngay lập tức mấy đĩa thức ăn liền sẽ bị đổ đi vậy!

Nháy mắt Tiểu Chu thay đổi, hai tai lại hơi động một cái, e dè nói: “Vậy.. huynh có thể thử một miếng không?”

Bạch Cửu gật đầu, y làm sao có thể không ăn cho được a, dù không biết vì sao hắn lại biết nấu ăn, nhưng hắn cất công làm cho y nhiều món như vậy, hiển nhiên y sẽ không từ chối.

Bạch Cửu lấy đũa, gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng nhai, ngay lập tức đình chỉ mọi động tác.

Thiên địa ơi! Tại sao trên đời lại có một món ngon đến như vậy!! Mặc dù món này trước kia y đã từng ăn qua, nhưng lần này nó lại ngon hơn rất nhiều!.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Tiểu Chu thấy y bày ra biểu cảm khác thường, vội rót cho y một cốc nước liền đưa tới: “Cửu huynh! Huynh không sao chứ? Có phải rất khó ăn không?”

Bạch Cửu thấy Tiểu Chu hốt hoảng như vậy, đem đồ ăn nuốt xuống, lắc nhẹ đầu, nhìn hắn: “Không phải, nó rất ngon, đệ nấu thực sự rất ngon.”

Nghe y nói vậy, tâm hắn mới hạ xuống: “Vậy huynh... ăn nhiều một chút.”

Bạch Cửu lần này lại nở ra một nụ cười, vươn tay gắp thức ăn để vào bát hắn, nói: “Đệ cũng mau ăn, không phải mới vừa nãy kêu đói sao?”

Tiểu Chu hơi bất động trong giây lát, sau đó mới gật đầu mà động đũa.