Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Chương 45: Trò chơi phá băng


Trước tầm mắt nóng rực của ba người, Nam Bùi nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay co chặt, bắt đầu bùng nổ kỹ thuật diễn.

Cậu nhìn thẳng phía trước, hai mắt trống rỗng, vờ như cái gì cũng không trông thấy, vươn tay mò mẫm giây lát, tìm một chỗ cách xa ba người kia, ngồi xuống.

Tống Cảnh Sâm thoáng ngây người, không ngờ Nam Bùi thế mà lại không trông thấy mình.

Hai người còn lại cũng bị diễn xuất của Nam Bùi lừa gạt, đồng loạt đoán, có phải Nam Bùi sáng nay dậy sớm quá, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nên mới không nhìn thấy họ không.

Hệ thống tán thưởng kỹ thuật diễn của Nam Bùi, “Ký chủ, bây giờ mà cậu thốt lên câu ‘Anh Cảnh Sâm, mắt của em sao tự nhiên lại không thấy gì nữa rồi’, nghe cũng không điêu chút nào đâu.”

Vừa rồi bộ dạng hai mắt trống rỗng của Nam Bùi quả thật rất giống một người mù.

Nam Bùi mắng thầm, “Vừa nãy ta quả thật đã nghĩ nếu mình mù thật thì tốt biết mấy, không phải giả vờ khổ sở thế này!”

Mới lần tập hợp đầu tiên đã gặp phải tình cảnh nguy hiểm như vậy rồi, gameshow này sợ là lành ít dữ nhiều.

Tầm mắt ba vị nam chính thi thoảng lại liếc tới chỗ Nam Bùi.

Tống Cảnh Sâm gửi tin nhắn cho cậu: [Cậu không nhìn thấy tôi à?]

Đoàn Hành: [Còn chưa tỉnh ngủ hả? Gì mà đi lướt qua người tôi cũng không biết vậy?]

Lục Bách Nhiễm: [Nếu buồn ngủ quá thì tranh thủ chợp mắt một lát trên xe đi, hoặc tới chỗ tôi cũng được.]

Nam Bùi giả bộ trấn định, lần lượt trả lời tin nhắn của từng người, tận lực dùng giọng điệu khác nhau thể hiện sự tiếc nuối của mình.

Cậu nói với ba vị nam chính rằng sự nghiệp của họ đang trong thời kỳ phát triển, trong quá trình quay gameshow lại luôn phải đối diện với rất nhiều máy quay, thế nên cậu sẽ không tới gần họ, để tránh tạo thành hiểu nhầm không cần thiết.

Nói xong, Nam Bùi còn gửi kèm mấy emo đau lòng liền, thể hiện mình không nỡ xa họ tới cỡ nào.

Cứ vậy, cho dù vẫn không quá vui, nhưng ba vị nam chính cũng vẫn tiếp nhận lời giải thích của Nam Bùi.

Bây giờ đang quay chương trình, nếu như Nam Bùi tỏ ra quá thân cận với họ, quả thật sẽ làm ảnh hưởng tới sự nghiệp của họ, chính bản thân họ cũng không muốn thấy chuyện như vậy xảy ra.

Xe bus rất nhanh đã tới gần trấn cổ du lịch của thành phố bên cạnh.

Tổ đạo diễn gọi các khách mời tới tham gia gameshow lại, để họ tới một phòng trong khách sạn họp.

Tống Cảnh Sâm và Nam Bùi không thuộc thành phần khách mời, có thể thoát được khỏi máy quay một lát.

Vì thế, Tống Cảnh Sâm tranh thủ lúc ít người, chủ động đi tới trước mặt Nam Bùi, cụp mắt nhìn cậu, mím môi giây lát mới nói, “Sao trông mặt cậu lại có vẻ không quá vui vậy?”

Nam Bùi trong lòng thì mắng thầm, tôi có thể vui được chắc, nhưng ngoài mặt lại vẫn treo lên nụ cười, nhỏ giọng đáp, “Sao có thể chứ, anh Cảnh Sâm, anh có thể nghĩ đến việc mời người của công ty em tới tham gia gameshow, em thật sự rất vui, cũng rất cảm kích anh.”

“Bọn họ cũng chỉ là hai người làm công thôi.” Trong giọng nói của Tống Cảnh Sâm mang theo mấy phần khinh rẻ, không biết vì sao, hắn nhìn hai người kia lại thấy không quá thuận mắt, “Tôi chẳng qua cũng chỉ nhấc tay giúp một chút, cậu không cần phải vì hai người họ mà cảm ơn tôi mãi như thế.”

Nam Bùi nghe vậy, vội vàng nói, “Không liên quan tới hai người họ, em chỉ là cảm thấy…… anh Cảnh Sâm có thể suy nghĩ cho em như vậy, khiến em rất vui thôi.”

Nói tới đây, cậu cong môi, trong mắt đong đầy tình yêu với Tống Cảnh Sâm.

Tống Cảnh Sâm trông thấy ánh mắt này của cậu, chút khó chịu trên xe vừa nãy đã hoàn toàn bay biến.

Hắn có thể nhìn ra được từ trên mặt Nam Bùi, từ đầu tới cuối cậu chưa từng thay đổi.

Trước kia yêu hắn như thế nào, thì bây giờ vẫn nguyên như vậy.

Hầu kết Tống Cảnh Sâm lăn lên lăn xuống, tầm mắt rơi trên mặt Nam Bùi chốc lát, tim đập chệch nửa nhịp.

Hắn vội dời tầm mắt, giả vờ trấn định chuyển chủ đề, “Loại gameshow thực tế này vất vả lắm đấy, một đại thiếu gia như cậu, có chịu được không đó?”

“Không vất vả.” Nam Bùi lắc lắc đầu, dùng giọng điệu thỏa mãn nói, “Chỉ cần có thể ở cạnh anh Cảnh Sâm là được.”

Tâm trạng vui sướng của Tống Cảnh Sâm lại nâng lên một độ cao mới, nhưng hắn không thể hiện ra ngoài.

Đúng lúc này, các khách mời đã họp xong, đi xuống lầu, anh trai quay phim cũng đi theo, Tống Cảnh Sâm mặt không đổi sắc nhích ra, cách Nam Bùi một khoảng.

Trước khi đi, hắn hạ thấp giọng nói với Nam Bùi, “Nếu có chỗ nào không quen, nhớ tới tìm tôi đấy.”

Nam Bùi thoáng ngây người, không ngờ Tống Cảnh Sâm lại nói vậy.

Gameshow vẫn chưa chính thức ghi hình, nhưng đã có rất nhiều máy quay được sắp xếp sẵn, đều là để quay những cảnh hậu trường.

Lục Bách Nhiễm đối diện những máy quay này biểu hiện rất ung dung, thoải mái, nhưng Đoàn Hành rõ ràng không được tự tại như vậy.

Buổi trưa lúc dùng cơm, các khách mời đều ngồi một bàn, mục đích của đạo diễn là để bọn họ làm quen với nhau một chút.

Mà mấy người đi theo đoàn như Tống Cảnh Sâm, Nam Bùi lại ngồi bàn khác.

Trong lúc ăn, Lục Bách Nhiễm còn có thể đối đáp được với những nghệ sĩ khác, Đoàn Hành lại có chút mất tập trung, tầm mắt chốc chốc lại nhìn sang bàn Nam Bùi.

Chính vào lúc này, một ca sĩ tên Vương Quân trong số các khách mời chú ý tới sự khác thường của Đoàn Hành, trêu chọc, “Tiểu Hành, cậu cứ ngó sang bàn bên nhìn gì thế?”

Đoàn Hành hồi thần, thoáng ngây người, sau đó dùng sức mím môi, cứng nhắc nói, “Không có gì.”

Lục Bách Nhiễm liếc nhìn Đoàn Hành một cái.

Đúng lúc này, Đoàn Hành đột nhiên trông thấy Nam Bùi ở bàn bên rời khỏi chỗ ngồi, có vẻ muốn tới nhà vệ sinh.

Cậu ta vội vàng đứng lên theo.

Lục Bách Nhiễm cũng không hẹn mà cùng đứng dậy.

Các khách mời ngồi cùng bàn đều ngơ ngác vì hành động của hai người.

Vương Quân nhìn họ, nghi hoặc hỏi, “Hai người muốn làm gì vậy?”

Bên cạnh là một nữ nghệ sĩ rất thích Lục Bách Nhiễm, nói với y, “Anh Nhiễm, chắc không phải anh đã ăn no rồi chứ? Em còn đang muốn nói với anh về chuyện hợp tác mà. Em đã xem phim của anh rồi, rất muốn cùng anh quay một bộ……”

Lục Bách Nhiễm thoáng ngây người, nhìn về phía nữ nghệ sĩ kia, nhất thời cũng không dám rời khỏi chỗ, lần nữa ngồi xuống, xoa xoa mũi, nói, “Chị ơi, chị nói đùa phải không, chị là tiền bối của em đấy ạ……”

Đoàn Hành vốn dĩ không phải người thuộc giới giải trí, tuổi cũng còn nhỏ, nên không thèm quan tâm tới ánh mắt của những người khác, trực tiếp rời đi.

Cậu ta bước nhanh theo bóng Nam Bùi, quả nhiên trông thấy cậu đi về phía nhà vệ sinh.

Nam Bùi rời khỏi chỗ ngồi không phải vì muốn vào nhà vệ sinh, mà bởi ánh mắt ba vị nam chính cứ chốc chốc lại nhìn về phía mình, khiến cậu rất mất tự nhiên.

Vì thế, cậu mới nhân lúc Tống Cảnh Sâm bị người quấn lấy nói chuyện, lén chạy ra ngoài hít thở một chút.

Nhưng mà, Nam Bùi còn chưa kịp hít thở, phía sau đã truyền tới tiếng Đoàn Hành, “Nam Bùi.”

Nam Bùi giật bắn mình, quay người trông thấy Đoàn Hành, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói, “Ah, sao……sao em lại ra đây?”

“Trốn chương trình.” Đoàn Hành đi tới trước mặt Nam Bùi, nhíu mày, tùy tiện nói, “Ghi hình đến phát chán rồi.”

Nam Bùi thấy xung quanh không có ai mới yên tâm, nhỏ giọng nói với cậu ta, “Tiểu Đoàn, em chỉ quay tập đầu tiên thôi mà, quay xong còn nhận được cát xê nữa đó, hơn nữa sau khi chương trình phát sóng, giá trị thương mại của em cũng sẽ tăng lên……”

“Tôi biết rồi.” Đoàn Hành mất kiên nhẫn nhíu mày, cắt ngang lời Nam Bùi, “Chỉ là tôi không quá quen với cách nói chuyện của họ thôi.”

Nam Bùi chỉ đành an ủi cậu ta, “Tôi hiểu……”

Lúc này, Đoàn Hành lại đột nhiên nói, “Đúng rồi, Lục Bách Nhiễm kia, anh ta……”

Tim Nam Bùi lập tức nhảy lên tới cuống họng, giả vờ trấn định hỏi, “Lục Bách Nhiễm làm sao cơ?”

“Giả tạo hết sức.” Đoàn Hành bĩu bĩu môi, giọng điệu khinh thường nói, “Công ty anh sao lại chiêu mộ loại nghệ sĩ như anh ta chứ, cả ngày đeo trên mặt nụ cười giả dối, nhìn mà phát mệt lên được.”

Nam Bùi thở ra một hơi, hóa ra không phải là nhìn ra cái gì.

Có điều, cậu vẫn cảm thấy rất khó hiểu, sao ba vị nam chính này lại đều nhìn nhau không thuận mắt thế nhỉ?

Lẽ nào là bởi ý thức ganh đua giữa các nam chính với nhau?

Nhưng mà…… Đoàn Hành có phải người thuộc giới giải trí đâu, cậu ta ganh đua cái gì với Lục Bách Nhiễm mới được chứ?

Nam Bùi nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Lúc này, từ cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân.

Nam Bùi vội vàng nói với Đoàn Hành, “Nếu như em cảm thấy không quen thì vào nhà vệ sinh tránh một lát đi, tôi còn phải thảo luận chút chuyện với tổ đạo diễn, đi trước nhé.”

Đoàn Hành thoáng ngây người, còn chưa kịp nói gì, Nam Bùi đã đi rồi.

Nam Bùi đi được nửa đường thì đụng phải một bóng dáng quen thuộc, vóc người cao lớn, thời thượng, khoác một chiếc áo kẻ ca rô màu xanh xám.

Nam Bùi vờ bày ra vẻ kinh ngạc, “Ồ, Tiểu Nhiễm.”

Cậu cố tình đè thấp giọng, sợ bị người khác nghe được.

Lục Bách Nhiễm trông thấy Nam Bùi, cả người dường như thoáng thả lỏng, nụ cười giả dối y luyện được trong quãng thời gian lăn lộn ở giới giải trí cũng biến mất, thay vào đó là niềm vui sướng từ tận đáy lòng.

Lục Bách Nhiễm cong khóe môi, chầm chậm nói, “Anh đến đây đã quen được với nơi này chưa?”

“Đã quen lắm rồi.” Nam Bùi đổi sang thiết lập nhà giàu mới nổi, tùy tiện nói, “Chỉ là khách sạn này không được cao cấp cho lắm, khiến tôi cảm thấy có chút không thoải mái.”

Lục Bách Nhiễm ngây người, sau đó cười nhẹ một tiếng, nói, “Đây là khách sạn lớn năm sao, là khách sạn tốt nhất nơi này rồi đấy, anh đừng kén chọn quá.”

Nam Bùi cười hề hề, nói, “Không sao, chỉ cần em ghi hình thuận lợi, điều kiện có kham khổ một chút cũng không vấn đề gì.”

Đúng lúc này, Lục Bách Nhiễm nhìn Nam Bùi, đột nhiên mở miệng nói, “Cái cậu Đoàn Hành kia là tuyển thủ esport trong câu lạc bộ anh đầu tư, đúng không?”

Y nhìn thẳng vào mắt Nam Bùi, giọng điệu có chút nghiêm túc.

Sống lưng Nam Bùi vô thức căng chặt, hầu kết lăn lên lăn xuống, hỏi ngược lại, “……Làm sao thế?”

“Chẳng lễ phép chút nào.” Trong giọng Lục Bách Nhiễm để lộ mấy phần chê trách với Đoàn Hành, “Chảnh phát khiếp lên được, sợ đến lúc chương trình phát sóng, cậu ta sẽ bị mắng lên hotsearch luôn đó……”

Nam Bùi xua xua tay, “Cậu ta vẫn vậy đấy, em không cần quan tâm đâu……”

“Tôi lo lắng cho anh thôi.” Lục Bách Nhiễm không nghĩ ngợi gì, buột miệng nói, “Cuối cùng chịu ảnh hưởng là khoản đầu tư của anh đó.”

Nam Bùi thoáng ngẩn người, nhất thời không biết phải nói gì.

Đúng lúc này, Lục Bách Nhiễm lại đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Nam Bùi, khẽ mấp máy môi, nói, “Mấy hôm nay hình như anh…… không giống trước đây lắm thì phải.”

Ngón tay Nam Bùi không khỏi siết chặt, cậu giấu đi sự chột dạ của mình, nói, “Hả, sao mà thế được, ha ha ha……”

Lục Bách Nhiễm biết Nam Bùi vì chuyện ghi hình nên mới nỗ lực thu bớt khí chất giàu xổi trên người mình lại.

Ví dụ như lần này cậu không hề mặc mấy loại quần áo khoa trương đó nữa, đây chính là sự thỏa hiệp của cậu trong lúc ghi hình.

Trong lòng Lục Bách Nhiễm như có dòng nước ấm chảy qua, y cong khóe môi, nói, “Tôi sẽ cố gắng hết sức, sẽ không khiến cho anh thất vọng.”

Nam Bùi lại lần nữa ngây người.

Cái gì với cái gì vậy?

Sao đột nhiên lại nói sang chủ đề này rồi?

Cậu thật sự không thể nào hiểu nổi mạch não của ba vị nam chính.

Lục Bách Nhiễm rời đi.

Nam Bùi cố gắng giảm thiểu khả năng đụng mặt với ba vị nam chính tới mức thấp nhất có thể, để tránh xảy ra tình trạng không thể khống chế, tuy có sợ hãi nhưng không nguy hiểm vượt qua được quãng thời gian ban ngày.

Bởi vì ngày mai gameshow du lịch mới chính thức ghi hình, nên tối hôm nay, đạo diễn quyết định để các khách mời cùng chơi trò chơi phá băng, để kéo gần tình cảm với nhau hơn, giúp việc ghi hình ngày mai càng thêm thuận lợi.

Nam Bùi nghe được tin tức này, thở ra một hơi, đang muốn đứng dậy rời đi, lại đột nhiên nghe thấy đạo diễn nói, “Đúng rồi, có hai vị khách mời không khỏe trong người, cùng tới bệnh viện rồi, trò chơi phá băng của chúng ta vẫn còn thiếu hai người nữa.”

Trong lòng Nam Bùi đột nhiên nảy lên dự cảm không lành.

“Không được rồi.” Cậu nói với hệ thống, “Ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng, ta phải lập tức rời khỏi đây thôi……”

Cậu còn chưa kịp nói xong với hệ thống, tiếng đạo diễn đã lần nữa vang lên, “Ừm, Tống tổng, Nam tổng, hai vị đều còn trẻ, lại là nhà đầu tư của chương trình, vừa hay trống hai vị trí, hai vị cùng tham gia nhé.”

Hệ thống nói với Nam Bùi, “Ký chủ, cậu đừng nản lòng, chí ít thì cảm giác của cậu rất chuẩn xác.”

Nam Bùi, “……%@#.”

Tống Cảnh Sâm đứng kế bên Nam Bùi, nhướn mày, nâng mắt nhìn về phía cậu, nói, “Vậy cùng tham gia nhé?” Trong giọng nói mang theo mấy phần vui vẻ, như là rất hứng thú với trò chơi này vậy.

Nam Bùi, “……” Lôi khí thế bá đạo tổng tài của anh ra từ chối đi chứ!

Lúc này, Lục Bách Nhiễm và Đoàn Hành cũng đều hướng mắt về phía Nam Bùi.

Trong lòng Nam Bùi biết rõ, cậu trốn không thoát được.

Vì thế, cậu chỉ đành nở nụ cười miễn cưỡng, nói với mọi người, “Được thôi, vậy tôi chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh.”

Nam Bùi cùng Tống Cảnh Sâm tham gia trò chơi phá băng với các khách mời, ngồi giữa bọn họ.

Trò chơi chính thức bắt đầu.

Trò chơi đầu tiên là ‘Bí mật thật giả’, mỗi khách mời đều nói ra một bí mật gần đây nhất của mình, có thể là thật, cũng có thể là giả, những người khác sẽ dựa theo lời nói của khách mời đó suy đoán thật giả, sau đó tiến hành giơ tay bỏ phiếu.

Cuối cùng, khách mời có thể lựa chọn nói cho mọi người biết bí mật kia là thật hay giả, cũng có thể chọn không nói.

Nam Bùi thở phào nhẹ nhõm.

Hệ thống cũng thở phào theo, “May mà không phải kiểu Nói thật hay mạo hiểm.”

Nam Bùi thể hiện sự đồng tình của mình, “Chuẩn, thụ chính vẫn còn chưa xuất hiện, ba người họ có thể nói ra bí mật gì đây, ta ngồi một bên ăn dưa là được.”

Trò chơi đã qua vài lượt, đa phần mọi người nói chuyện vẫn còn khá dè dặt.

Có người nói gần đây mình hay nói mê, hoặc cũng có người nói gần đây nhặt được tiền, đều là mấy chuyện vụn vặt, chẳng có điểm bùng nổ nào.

Nam Bùi càng lúc càng thả lỏng.

Kế tiếp đã đến lượt Lục Bách Nhiễm phát biểu.

Y nghĩ nghĩ, khóe môi cong lên, giọng điệu ấm áp nói, “Thật ra gần đây……tôi có rất nhiều bí mật.”

Mọi người đều biểu thị tò mò với bí mật của Lục Bách Nhiễm.

Lát sau, Lục Bách Nhiễm đứng trước mặt bao người, chầm chậm nói, “Tuần trước tôi cùng một người tới khu phố chợ ăn mì, lúc về bị fan nhận ra, vì thế tôi cùng người đó đã phải chạy vài con phố……”

Nam Bùi nghe vậy, lập tức dựng thẳng sống lưng, hai mắt mở to —- Sao Lục Bách Nhiễm lại nói tới chuyện này?!

“Trong lúc nguy cấp, tôi đã ôm người đó nấp trong góc hẻm.”

Mọi người nghe xong, đều để lộ ra ánh mắt kinh ngạc, bắt đầu bàn luận:

“Woa, thật hay giả vậy, người kia là ai thế?”

“Hai người ôm nhau thật à?”

“Sau đó có bị người khác bắt gặp không?”

Lục Bách Nhiễm cong môi, giọng điệu bình tĩnh nói, “Mọi người đoán xem.”

Đa phần mọi người đều cảm thấy chuyện này không quá chân thật, bởi vì Lục Bách Nhiễm là minh tinh đang nổi, đi ra ngoài nhất định sẽ che chắn kỹ càng.

Hơn nữa cùng một người khác ôm ôm ấp ấp ngay trên đường……

Cũng giống tình tiết trong phim thần tượng quá rồi đó!

Vì thế, lúc bỏ phiếu, đạo diễn kêu ai cảm thấy bí mật này là giả thì giơ tay, phần lớn mọi người đều giơ.

Còn lúc hỏi ai cảm thấy bí mật này là thật……

Chỉ có một mình Nam Bùi, chậm chạp lại cứng nhắc giơ tay lên.

Cậu vốn chẳng muốn giơ đâu, nhưng tầm mắt Lục Bách Nhiễm lại cứ luôn nhìn về phía cậu, khiến cậu không thể làm gì khác chỉ đành giơ tay.

Đạo diễn nhìn Nam Bùi, cười hỏi, “Nam tổng, sao cậu lại cảm thấy bí mật này là thật vậy?”

Nam Bùi, “……”

Giờ phút này, tầm mắt toàn trường đều đổ dồn lên người cậu.