Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân

Chương 158


Đỗ Khanh không biết Tống Gia Thành đã lên nhiều kế hoạch vì tương lai bọn họ như vậy, ăn xong cơm tối, hai người ngồi trên sô pha, tìm một bộ phim văn nghệ tình yêu giếc thời gian.

Không khí vừa lúc, tự nhiên không tránh khỏi muốn ôm một cái, hôn một lúc.

Loại chuyện này đối với Đỗ Khanh mà nói, chính là giao lưu tình cảm bình thường giữa người yêu với nhau.

Bọn họ vốn trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, tình càm nồng nhiệt thì tự nhiên có khát vọng thân cận với đối phương một chút, cũng là lẽ thường tình.

Nhưng đối với Tống Gia Thành, đây là một loại hành vi cực kỳ khác người, cố tình nội tâm hắn lại thời thời khắc khắc khát vọng được tiếp xúc thân cận với Đỗ Khanh.

Ôm tâm lý cực kỳ mâu thuẫn, tối hôm nay nội tâm Tống Gia Thành vô cùng dày vò.

Một phương diện hắn không cự tuyệt được dụ hoặc của Đỗ Khanh, một phương diện hắn lại biết rõ hành vi hiện tại của mình cực kỳ không hợp lễ giáo.

Kết quả cuối cùng chính là, Tống Gia Thành một bên đỏ mặt phỉ nhổ hành vi của bản thân, một bên nắm ôm chặt lấy bả vai và cánh tay Đỗ Khanh.

Ánh sáng màn hình TV làm Đỗ Khanh vừa nhấc đầu, là có thể thấy rõ ràng lỗ tai hồng rực của Tống Gia Thành, nhìn động tác ôm cứng ngắc của hắn, cô không khỏi thở dài trong lòng một hơi.

Xem ra nếu muốn hoàn toàn xoay chuyển nội tâm người cổ đại như Tống Gia Thành, cô còn một đoạn đường rất dài phải đi!

Bất quá Tống Gia Thành cũng không có rối rắm được lâu, ngày mai Đỗ Khanh còn muốn đi làm, cho nên vừa đến 10 giờ cô liền chuẩn bị rửa mặt ngủ.

Cô đứng dậy khỏi sô pha, Tống Gia Thành chậm rãi thu hồi cánh tay, cảm thấy bên người trống không, trong lòng cũng lập tức trống rỗng.

Hắn dùng ánh mắt nhìn theo Đỗ Khanh về phòng lấy áo ngủ rồi lại vào toilet.

Tấm kính trong suốt bị sương mù bao phủ, cũng ngăn cách tầm mắt Tống Gia Thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-158-mau-thuan.html.]

Tống Gia Thành nhìn chằm chằm cửa kính một hồi lâu, một lúc lâu sau hắn mới thở dài một hơi, chậm rãi dời mắt đi.

Ngày hôm sau tan tầm, Đỗ Khanh mang theo Tống Gia Thành và ba cái túi xách cay mắt kia qua trung tâm thương mại một chuyến, bởi vì túi xách mới mua hôm qua, hơn nữa nhân viên cửa hàng có ấn tượng khắc sâu với Tống Gia Thành, cho nên cô ấy dùng một loại cảm giác quả nhiên như thế, nhanh chóng đổi túi xách cho bọn họ.

Một nhà khác cũng có kết quả như vậy, Đỗ Khanh nói muốn đổi túi xách, người ta cũng làm việc vô cùng hiệu suất, đổi ngay cho hai người.

Tuy rằng Đỗ Khanh phải bỏ thêm một chút tiền, nhưng thành công đổi được ba cái túi đó đi, cô vẫn cảm thấy vui vẻ.

Còn Tống Gia Thành, nhìn Đỗ Khanh vui vẻ hắn liền vui vẻ, hơn nữa biết ngày hôm qua mình làm chuyện ngu xuẩn, cho nên toàn bộ hành trình hắn đều ngoan ngoãn xách túi.

Buổi tối hai người liền tới một nhà hàng Trung Hoa cực kỳ nổi tiếng trong trung tâm thương mại, tay nghề đầu bếp tự nhiên không cần nhiều lời, khi trở về Đỗ Khanh còn phải đi dạo hai vòng quanh chung cư để tiêu thực.

Hơn mười ngày sau, Tống Gia Thành đã thành khách quen của bệnh viện.

Hắn mỗi ngày đều đi làm cùng Đỗ Khanh, cùng đi làm, cùng tan tầm, mặc kệ là ca ngày hay ca đêm, hắn đều vẫn duy trì thời gian làm việc và nghỉ ngơi giống cô, chậm rãi cũng thành một phong cảnh trong khoa sản bệnh viện số 1 thành phố Vân.

Làm người ta cảm thấy buồn cười chính là, có một vài sản phụ mới vừa sinh xong, liền vội vã đẻ người nhà ôm con lắc lư trước mặt Tống Gia Thành một vòng.

Lần đầu tiên có người ôm con tới gần mình, Tống Gia Thành còn chưa rõ tình huống, vẻ mặt mê mang khen vài câu đứa nhỏ đáng yêu.

Vốn chỉ là một câu khách sáo, nhưng bà đứa nhỏ lại giống như trúng giải thưởng lớn, vui vẻ rời đi, Tống Gia Thành mê mang không hiểu gì hết, ngồi ở khu nghỉ ngơi, nửa ngày cũng chưa thể phục hồi tinh thần.

Anan

Chuyện như vậy càng ngày càng nhiều, Tống Gia Thành tranh thủ lúc nghỉ trưa liền kể cho Đỗ Khanh.

Đỗ Khanh nghe vậy đầu tiên là cười ầm lên, sau đó mới giải thích cho hắn: “Ở đây có một cách nói, nói đứa nhỏ mới sinh, thấy ai đầu tiên, về sau lớn lên sẽ giống người đó, cho nên……”

Người làm cha mẹ đều hi vọng con trai thành long, con gái thành phượng, bọn họ hy vọng con cái mình về sau lớn lên giống Tống Gia Thành một chút, cũng là một chuyện có thể hiểu.

Tống Gia Thành há miệng, bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, hắn xúc một miếng cơm cho vào miệng, yên lặng mà suy nghĩ, lần sau lại có người ôm con tới trước mặt hắn, thái độ của hắn có cần nhiệt tình hơn chút không.