Năm nay Tần gia cũng đón Tết náo nhiệt như năm ngoái.
Mà Tần Đông Loan lần này không về nước ngay trong đêm ba mươi. Anh ở lại Châu Âu hết ba mươi, đến tối mùng một mới đi tìm ông bà nói chuyện quay về.
Hai ngày nay, phần lớn người Tần gia đều ở phòng mạt chược. Đón năm mới nên bầu không khí vô cùng náo nhiệt, trong phòng bài liên tiếp vang lên tiếng mạt chược và tiếng cười đùa nói chuyện.
Tần Đông Loan đi tìm ông bà, nói chuyện phải về nước. Hai người cũng giống năm ngoái, không làm khó gì anh, chỉ dặn dò đi đường cẩn thận.
Bên này hai ông bà dễ dàng thả cho đi, nhưng các trưởng bối khác lại không buông tha cho Tần Đông Loan dễ như thế. Trên bàn có mẹ Tần, hai ông bà, ngoài ra còn có hai người bác gái của Tần Đông Loan.
Hai người bác gái này cũng rất thân thiết với Tần Đông Loan, bởi vậy mọi người nói đùa với nhau vài câu cũng không vấn đề gì. Tần Đông Loan vừa nhắc chuyện quay về, người bác cả ngồi một bên vừa cầm mạt chược vừa nói với bác hai ngồi bên cạnh.
"Năm nay về muộn hơn nha. Tình cảm không bằng năm trước nữa rồi?"
Bác cả nói vậy xong, bác hai lập tức cười lên, nói.
"Sao có thể nói là tình cảm không bằng năm trước mới về muộn được? Phải nói là tình cảm đã rất vững chắc rồi, không cần sớm tối bên nhau, về muộn một hai ngày cũng không sao."
Bác hai nói xong, bác cả cũng cười theo.
Hai người bác gái nói nói cười cười, Tần Đông Loan đứng một bên nghe, cũng không nhiều lời. Mẹ Tần nghe xong, đón theo chủ đề này cười nói.
"Vậy là mấy chị đã nhận định Đông Loan nhà ta có đối tượng rồi. Đến lúc đó Đông Loan dẫn về, mọi người nhớ móc lì xì ra đó nha."
"Móc móc móc. Nếu dẫn về thật thì tất nhiên phải móc ra rồi. Nhưng ai biết rốt cuộc có chịu dẫn về không đây. Đã hơn một năm rồi mà vẫn còn thần thần bí bí, chúng ta ai cũng không biết gì cả." Bác cả nói.
"Đúng đó. Đông Loan con cũng thật biết giấu, các bác đều biết con có đối tượng rồi, chỉ có con cho là tưởng các bác chưa biết gì thôi. Ở đây ai cũng sống lâu hơn con, muốn giấu các bác, con còn chưa đủ tuổi đâu."
Bác hai nói xong, Tần Đông Loan đứng tại chỗ, cũng chỉ nghe chứ không nói gì.
"Mấy chị đừng dụ thằng bé nữa." Mẹ Tần cười nói, "Thằng bé không dễ bị lừa thế đâu."
Mẹ Tần nói xong, dáng vẻ rõ ràng là đang bảo vệ con trai. Bác cả và bác hai cũng biết nên dừng ở đâu, cười nói: "Được rồi. Vẫn là mẹ thương con."
"Vậy con cũng phải thương mẹ, sớm dẫn bạn về nhà đó nha." Bác cả nói.
Lời này nói xong, Tần Đông Loan mới đáp một tiếng.
Bên này kết thúc chủ đề, Tần Thanh nghe thấy tiếng nói chuyện đi sang. Cô vừa rồi ngồi ngay bàn bên cạnh xem mấy người Du Tùng chơi mạt chược, mọi người ở bên này tán gẫu cái gì cô đều nghe rõ ràng không sót một chữ. Cô vốn định đi qua giúp Tần Đông Loan giải vây, không ngờ trước khi ra tay thì đã được mẹ Tần vốn cũng không rõ tình hình giúp giải vây rồi.
Tần Thanh nhìn mẹ một cái, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ quay sang hỏi Tần Đông Loan.
"Em đặt vé lúc hai giờ đúng không? Còn chưa thu dọn hành lý đâu, mau tranh thủ thời gian đi dọn đi."
Tần Đông Loan nhìn cô ấy một cái, sau đó tạm biệt mọi người trên bàn, đi ra ngoài.
Tần Đông Loan đi rồi, bác cả nhìn theo hướng anh vừa rời đi, nói: "Xem đi này, vừa trêu thằng bé được hai câu, mẹ và chị gái đều đã ra đây bảo vệ rồi."
Tần Thanh cười lên, nói: "Con không có nha, sợ em ấy bị muộn thôi ạ."
"Muộn thì hôm nay không về nữa thôi. Chẳng lẽ là đang có người chờ thật?" Bác hai lập tức hỏi.
"Bác hai, bác gài bẫy con." Tần Thanh nói.
Bác hai cười lên.
"Nhưng Đông Loan cũng đến tuổi rồi. Năm ngoái còn có Nhiếp tiểu thư nào đó, năm nay thì không có nổi một tấm ảnh." Bác cả nói.
Bác cả nói xong, mẹ Tần ngồi một bên cầm mạt chược tiếp lời: "Năm nay thằng bé bận tối mắt tối mũi, muốn thì cũng phải có thời gian chứ."
"Biết đâu là có rồi, mà sợ yêu cầu của em cao quá, không dám dẫn về đó thôi." Bác gái lại trêu đùa.
"Em thì có yêu cầu gì chứ?" Mẹ Tần cười nói. Nói xong, mẹ Tần nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Năm ngoái các chị cũng bảo em rồi còn gì, phải xem thằng bé có thích không."
"Chỉ cần thằng bé thích thì em cũng không có yêu cầu gì cả." Mẹ Tần nói.
"Thật biết nghe lời phải." Bác cả cười cười.
"Cũng không phải nghe hay không nghe." Mẹ Tần đáp, tay cầm mạt chược, nói với bác cả: "Nhưng chị nói đúng, đối địch với con cái, người không vượt qua được trước là chính mình."
"Dù sao cả đời của con cái, chỉ cần chúng ta hạ yêu cầu xuống thấp nhất là xong. Yêu cầu thấp nhất của chúng ta là gì, đơn giản chính là khoẻ mạnh bình an vui vẻ."
"Có ba mẹ nào lại muốn làm kẻ thù của con cái chứ." Mẹ Tần nói.
Mẹ Tần bỗng nhiên nói nhiều như thế. Từng câu chữ rành mạch thông suốt, ngược lại khiến cho hai người bác gái nhất thời không biết tiếp lời thế nào. Tần Thanh đứng một bên lắng nghe cũng hơi ngẩn ra, sau đó cười nói.
"Mẹ con nói đúng lắm ạ."
Lời này Tần Thanh nói ra cũng không sai, dù sao thì cô ấy cũng đã làm mẹ.
Tần Thanh nói dứt lời, hai bác gái ngồi trên bàn gật đầu theo, có thể là cũng nghĩ đến chuyện gì đó, bầu không khí trên bàn nhất thời rơi vào tĩnh lặng.
Mẹ Tần mân mê quân mạt chược trên tay, một lát sau nói với Tần Thanh.
"Con chơi nốt thay mẹ ván này đi, mẹ đi nhà vệ sinh một chuyến."
Tần Thanh nhìn mẹ, đáp "vâng" một tiếng rồi ngồi xuống.
Mẹ Tần quay sang nói với mọi người một tiếng rồi rời khỏi phòng chơi bài. Bên ngoài là mấy đứa nhỏ của Tần gia do Tề Dĩ Phạm cầm đầu, chơi vui đến quên cả trời đất.
Dù là trong phòng bài hay ngoài phòng khách, đâu đâu cũng là một bầu không khí hoà thuận vui vẻ. Mẹ Tần đi lên cầu thang, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng Tần Đông Loan.
Trong phòng, Tần Đông Loan đang thu xếp hành lý, nghe thấy tiếng gõ cửa, anh đi ra.
Cửa mở, thấy là mẹ Tần đứng bên ngoài, Tần Đông Loan lên tiếng: "Mẹ."
Mẹ Tần ngẩng đầu nhìn con trai.
Năm nay bà đúng là đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng biết được rất nhiều chuyện. Bao gồm trạng thái của mọi người trong nhà, tuy mọi sinh hoạt vẫn duy trì như cũ, nhưng giống như bà đang bị cách ly ở bên ngoài một điều gì đó.
Nhưng dẫu sao bà cũng là một người mẹ. Con cái có sự thay đổi, bà là người mẫn cảm nhất, dễ dàng cảm nhận được nhất. Mà bà cũng giống như dự đoán của họ, cũng muốn phản đối. Nhưng cuối cùng, bà vẫn là không làm gì cả.
Bà không biết chồng mình, con gái, còn có con trai làm thế nào đạt thành nhất trí như hiện tại. Mà trước mắt, chỉ còn lại mình bà chưa bày tỏ thái độ.
Mẹ Tần ngẩng đầu nhìn Tần Đông Loan, nhìn đứa con trai luôn khiến bà tự hào.
Nhìn một lát, mẹ Tần nói.
"Chờ mấy ngày nữa cả nhà về nước, con dẫn cậu ấy về nhà ăn cơm đi."
Mẹ Tần nói xong, Tần Đông Loan đứng sững tại chỗ.
***
88: Nói thật là phụ huynh bên nhà chồng của Tây Phương chưa bao giờ khiến tui thất vọng, cứ như đang sống ở một thế giới lý tưởng ấy huhu TT
Hôm nay tiếp tục là 2 chương phúc lợi thay lời cám ơn đến bạn độc giả giấu tên đã donate cho Bát hihi, yêu nhiều lắm lắm luôn
(づ ̄ ³ ̄)づ