“Anders, cậu có sao không?”
Anders dần tỉnh lại. Anh mơ màng nhìn xung quanh…Rina đang tự mình cầm máu, còn có một người đàn ông trung niên ở bên cạnh cô ấy…
Đầu Anders đau như búa bổ, anh từ từ ngồi dậy:
“Rina…đã…xảy ra chuyện gì vậy?”
Sera và Rina đều ngạc nhiên. Cậu ta, không nhớ gì về chuyện ban nãy sao?
“Cậu…không nhớ gì sao, Anders?” – Rina lập tức hỏi anh. Anders chỉ đáp:
“Ừ…tớ chỉ nhớ là mình đang giao chiến với người của Nora…Phải rồi!!! Ondo đâu, còn gia chủ Ferenc?”
Rina thở dài: “Họ không sao rồi…Nhưng có điều, khi nãy cháu có nghe tiếng nổ lớn ở chỗ giao chiến” – Cô quay sang nhìn Sera. Ông đứng dậy phủi tay, rồi bảo:
“Có lẽ chúng ta nên đi thôi. Ta có dự cảm không lành”.
…
Audrey bừng tỉnh, cô thấy mình đang ở khu sơ tán của hoàng gia…Cô vội đứng dậy, chạy ra bên ngoài. Các cảnh vệ lập tức ngăn cô lại: “Công chúa, cô đừng ra ngoài, đây là lệnh!!!”
“Mau thả ta ra, ta phải tới chỗ của cha!!!”- Audrey định dùng vũ lực với cảnh vệ, thì thấy đội của Kai đã trở về, theo sau họ là kết giới bảo vệ thi thể của Sylvanus, dĩ nhiên là còn có kết giới để giam Raymon lại. Nhìn không khí u buồn của bọn họ, Audrey chỉ biết thất thần…
Nhóm của Rina và Anders cũng đã trở về…Đứng trước cảnh tượng như kia, họ cũng không khỏi bàng hoàng…Rina đơ cả người:
“Bệ hạ…bệ hạ đã…”
Kai từ từ hạ kết giới xuống. Audrey từ từ tiến lại. Thi thể cha cô nằm yên vị bên trong, không còn dấu hiệu gì của sự sống…
“Ch…cha…” – Cô rơi nước mắt, quỳ sụp xuống, không kìm được mà òa khóc. Tiếng hét đau khổ xé lòng của cô, không khỏi làm cho những người chứng kiến cảm thấy đau lòng. Kai cắn chặt răng, thề với lòng nhất định phải hoàn thành di nguyện cuối cùng của hoàng đế…
Anders chết lặng. Nhìn thi thể hoàng đế trước mắt, anh không khỏi chìm trong suy nghĩ vô định…
Hoàng đế…đã thật sự chết rồi sao?
Nếu như không phải vì sức mạnh này…
Nếu như anh có thể giúp được gì đó…
Ferenc và Ondo đồng loạt quỳ xuống trước thi thể của Sylvanus, như một cách để tưởng nhớ sự hi sinh của ông dành cho đế quốc này…
Những người khác cũng quỳ xuống hành lễ…
…
Vài ngày sau…
Bầu trời đế quốc Fressia mang một màu u ám đến lạ thường…
Tất cả các pháp sư khắp đế quốc đều tới viếng quốc tang của hoàng đế đệ tứ…
Trải qua 6 đời hoàng đế, đế quốc Fressia đã mất mát quá nhiều…
Từ những pháp sư kì cựu, huyền thoại như hoàng đế đệ nhất, đệ nhị, đệ tam,…
Cho đến một người kiên cường, kiên định và ý chí lớn như hoàng đế đệ tứ, Sylvanus.
Hay nữ hoàng đệ ngũ Irin Lowry, một nữ hoàng vĩ đại, dám phá vỡ nguyên tắc và tin vào chính bản thân…
Còn cả hoàng đế đệ lục Vincentio Ascra, ngôi sao sáng của đế quốc, một người tài sắc vẹn toàn, được mệnh danh là ánh sáng hi vọng của Fressia…
Tất cả bọn họ đều chịu thua trước sự khắc nghiệt, tàn nhẫn của thế giới này…
Rina và các tộc nhân gia tộc Lowry mặc lễ phục màu đen, họ lần lượt mang hoa lên để trước mộ phần của Sylvanus…
Roy và Yue cũng cùng gia tộc của mình lên dâng hoa. Vừa về tới đây, lại gặp phải biến cố lớn thế này, đúng là tàn khốc mà…Nhưng về phía Roy, trong lòng anh lại có chút nhẹ nhõm, khi ít nhất cha mẹ anh vẫn bình an…
Ondo nhìn quanh, không thấy Anders ở đâu. Còn cả Audrey nữa, từ sớm đã không thấy cô rồi…
…
Anders một mình ngồi trên đồng cỏ gần ven sông…
Trên mặt anh vẫn còn dấu băng cá nhân, do dư chấn của đợt tấn công vừa qua…Nhưng nỗi đau ấy, so với những người khác thì chẳng thấm tháp là bao…
“Cậu ở đây à?”
Anders giật mình, là Ondo…
“Không phải giờ này cậu nên ở điện hoàng gia sao?” – Anders tần ngần nói. Ondo chỉ xua tay:
“Ừ, nhưng mọi người lo lắng cho cậu quá đấy. Làm gì mà ngồi đực ra ở đây thế?”
Anders vẫn không chịu trả lời…Nhìn trên cánh tay có vết máu của anh, Ondo liền hỏi:
“Tay cậu bị sao thế?”
“Cái này ấy à…Bị mèo cào thôi” – Anders giơ cánh tay bị thương lên, rồi cười trừ. Ondo ngả mình xuống bãi cỏ:
“Mèo à, mèo này xem ra to quá nhỉ? Nói cho cậu biết, tớ đây không phải đồ ngốc…”
Anders phì cười: “Phải nhỉ…”
Anh cũng chẳng biết trong lòng mình đang nghĩ gì…
“Haizz…, nói sao nhỉ. 17 năm sống trên đời, lần đầu tớ hiểu được cảm giác bị người khác ghẻ lạnh đấy…