Lỡ Ngủ Với Tổng Tài

Chương 106


Chương 106: Không phải hoa dại bình thường

1712 Words

An ninh trật tư của khách sạn Holiday cực kỳ tốt, huống hồ chi hơn phân nửa khách sạn đều được công ty giải trí Hoan Ngu bao trọn, tầng này tất cả đều là nghệ sĩ Hoan Ngu, Diệp Hoan Nhan cũng không lo lắng bên ngoài sẽ là kẻ có hành vi bất chính gì, liền trực tiếp mở cửa.

Người phụ nữ đứng ở cửa có vóc dáng cao gầy, tỷ lệ người mẫu, một mái tóc gợn sóng màu hạt dẻ xõa tung trên vai, váy thắt lưng hoa đen có vẻ phong tình đa tình, ngay cả phụ nữ cũng không thể rời mắt.

"Thịnh tiểu thư, trễ thế này cô đến tìm tôi có chuyện gì sao?"

Diệp Hoan Nhan vẻ mặt kinh ngạc.

"Nghe anh Hàn nói, cô mới từ sân bay trở về, tôi sợ cô không có cái gì ăn, vì vậy mang chút thức ăn nhẹ đến cho cô."

Sắc mặt Thịnh An Nhiên bình tĩnh, chỉ là trong đôi mắt kia, viết vài phần ý vị thâm trường.

"Thuận tiện không, tôi có thể vào được không?"

Diệp Hoan Nhan sửng sốt vài giây, cau mày nhường đường: "Có thể."

Cô và Thịnh An Nhiên cũng không quá thân thiết, đêm hôm khuya khoắc như vậy chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho cô, hoặc là cầu xin cô giúp việc gì đó, hoặc là chồn chúc tết gà, có chút không yên lòng.

Cô di chuyển quần áo trên ghế sô pha lên giường, ngượng ngùng nói:

"Ngồi đi, chỗ này có chút lộn xộn."

Ánh mắt Thịnh An Nhiên đánh giá cô từ đầu đến chân, lần đầu tiên cảm thấy Diệp Hoan Nhan không hề cứng nhắc nghiêm nghị như vẻ ngoài của cô, có lẽ cô đang phiêu diêu trong xương tủy, chỉ sợ trong lòng lang thang đến nhà.

Diệp Hoan Nhan lau tóc, tiện tay dùng khăn tắm quấn tóc lại, sau đó kéo ghế nhìn vào ánh mắt Thịnh An Nhiên: "Thịnh tiểu thư, quan tâm tôi như vậy, là bởi vì liên quan tổng giám đốc Lăng sao."

Sắc mặt Thịnh An Nhiên hơi thay đổi, kinh ngạc nhìn Diệp Hoan Nhan lại dám chủ động nhắc tới Lăng Hàn trước mặt cô ta.

Diệp Hoan Nhan cúi đầu, nhét một lỏn tóc ướt sũng trên vai vào trong khăn tắm, thần sắc tự nhiên, giống như một chút sơ hở cũng không có.

"Mặc dù tôi là thư ký của Tổng giám đốc Lăng, nhưng cũng chỉ xử lý công việc, nếu cô có bất cứ điều gì muốn nói với tổng giám đốc Lăng, khả năng tôi không giúp được gì."

"Thư ký Diệp, cô nghĩ tôi đến tìm cô, là xin cô giúp việc gì đó sao.”

Động tác sửa sang lại tóc của Diệp Hoan Nhan hơi cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.

Nói như thế, vậy thì hẳn là không có lòng tốt.

Thịnh An Nhiên nâng một chân lên, nhẹ nhàng cùng một chân kia xếp chồng lên nhau, đem đôi chân dài trắng nõn bóng loáng lộ ra trước mặt Diệp Hoan Nhan, trong nháy mắt, dưới chân váy nhìn không sót một cái.

Diệp Hoan Nhan có chút xấu hổ dời tầm mắt sang chỗ khác:

Trong phòng vang lên thanh âm sâu kín của Thịnh An Nhiên:

"Trước kia không phát hiện dáng người của thư ký Diệp tốt như vậy, những bộ quần áo công sở cổ hủ kia, thật đúng là chịu đựng tốt như vậy, nếu nói cô là nghệ sĩ của công ty, đại khái cũng không ai phản bác, thư ký Diệp năm nay hai mươi sáu mười bảy tuổi rồi, đã có bạn trai chưa?"

Ban đầu là những lời khen ngợi, được phát ra từ miệng cô ta, khiến người ta hoảng sợ.

"Thịnh tiểu thư, đây dường như là vấn đề cá nhân của tôi, không cần phải gióng trống khua chiêng ở khắp mọi nơi như vậy."

Diệp Hoan Nhan nhíu mày nhìn cô ta, mơ hồ ý thức được cô ta tới không có ý tốt gì.

"Thư ký Diệp, tôi cũng hiểu một người làm việc cường độ cao bên cạnh anh Hàn, có thể không có nhiều thời gian để yêu đương, nếu có cơ hội, tôi sẵn sàng giới thiệu một số bạn bè để làm quen với thư ký Diệp."

"Không cần đâu." Trên mặt Diệp Hoan Nhan nổi lên một tia phản cảm.

Thịnh An Nhiên bỗng nhiên nở nụ cười:

"Vội vàng cự tuyệt như vậy, trong lòng thư ký Diệp có người mình thích rồi sao."

Đôi mắt của cô ta lấp lánh với ánh sáng lạnh, khuôn mặt của cô ta mơ hồ chuyển động:

"Thư ký Diệp, tôi khuyên cô nên tìm một người đàn ông, để đánh bóng đôi mắt của cô, không phải là bất cứ ai, cô cũng có thể leo lên, đến lúc mình bị thiệt thòi, không kiếm được lợi ích, còn cắt đứt tương lai của mình, và phải mất nhiều hơn."

Sắc mặt Diệp Hoan Nhan biến đổi, dần dần có chút trắng bệch:

"Ý cô là gì?"

Thịnh An Nhiên ngước mắt lên, thần sắc khinh miệt:

"Chuyện của cô và Hàn tôi đã biết, cô không cần phải che giấu, vì vậy chúng ta liền nói trắng ra, nói đi, những gì cô muốn, phạm vi thích hợp, tôi sẽ đáp ứng cô, tôi chỉ có một yêu cầu, không dây dưa với Hàn nữa."

Đầu năm nay người chết vì tiền chim chết vì ăn, cô ta tin tưởng Lăng Hàn sẽ không cưới một thư ký không có quyền vô thế, điểm này Diệp Hoan Nhan hẳn là cũng rõ ràng, cho nên không bằng khi có được thứ gì đó, nắm chặt những gì mình có thể có được.

 "Thư ký Diệp, cô là một người thông minh, tôi không có sự kiên nhẫn tốt như vậy, vì vậy tôi hy vọng cô sẽ đưa ra quyết định ngay bây giờ, và quyết định của cô cũng quyết định thái độ của tôi đối với cô sau này, tôi muốn chuyện tương tự như ở sân bây, cô chắc cũng không muốn trải nghiệm nó một lần nữa."

Chuyện ở sân bay.

"Tại sao thư ký Diệp nhớ không tốt như vậy, nhanh như thế đã quên."

Nhìn sắc mặt đắc ý của Thịnh An Nhiên, cô đột nhiên nhớ tới chuyện mình không hiểu sao ngất xỉu trong nhà hàng. Trước đó, nghệ sĩ nhỏ không quen biết mình đã đưa cho mình một ly nước đường nâu.

Sắc mặt Diệp Hoan Nhan dần dần khó coi, cô chậm rãi hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh xuống.

Gặp phải loại chuyện này, cô vốn có thể lui thì lui, nhưng hôm nay, là Thịnh An Nhiên quá đáng.

"Thịnh tiểu thư, chuyện ở sân bay coi như tôi được dạy dỗ, tự nhận mình xui xẻo, nhưng bất kể mối quan hệ của tôi với tổng giám đốc Lăng luôn như thế nào, tôi muốn hỏi cô lấy thân phận gì đến nói với tôi mấy thứ đó?"

Thần sắc đắc ý trên mặt Thịnh An Nhiên hơi chậm lại:

"Ý cô là sao?"

Nhân dân cả nước đều biết cô ta và Lăng Hàn cùng ra vào, đủ loại trường hợp thể hiện ân ái, toàn bộ tập đoàn Hoan Ngu đều coi cô ta như Lăng phu nhân tương lai cung kính có thừa, hiện tại một thư ký như cô, là công khai nghi ngờ trọng lượng của cô ta trong lòng Lăng Hàn sao?

"Tôi không có ý nghĩa gì, Thịnh tiểu thư nhắc nhở tôi đặt đúng vị trí của mình, đồng thời tôi cũng hy vọng Thịnh tiểu thư có thể tự biết mình sắp xếp đúng vị trí của mình, nếu tôi nhớ không lầm, tổng giám đốc Lăng chưa bao giờ chính thức tuyên bố với bất cứ ai rằng cô là người của anh ấy, ngoại trừ nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty, xin hỏi cô Thịnh cô còn có thân phận gì khác "

Cô cười lạnh một tiếng: "Hoặc có lẽ nói là, có tư cách gì để nói những lời này với tôi."

"Diệp Hoan Nhan."

Thịnh An Nhiên cao giọng, tức giận cũng không nói nên lời:

Vẻ mặt cô ta thẹn quá hóa giận, chưa bao giờ có người dám không cho cô ta mặt mũi như vậy, mặc dù trước kia bên cạnh Lăng Hàn những hoa dại thật thật giả giả, nhìn thấy cô ta cũng là bộ dạng hoa dung thất sắc, không cần nói hai câu liền sợ tới mức im lặng, không dám tiếp xúc quá nhiều với Lăng Hàn nữa.

Diệp Hoan Nhan thực sự xứng đáng là thư ký trưởng của Tập đoàn giải trí Hoan Ngu, cô có thể gia nhập Công ty giải trí Hoan Ngu ngay sau khi tốt nghiệp, và một người phụ nữ đã làm thư ký trưởng lâu như vậy quả thực rất điềm tĩnh và điềm đạm, có chút tài năng.

Diệp Hoan Nhan không hề sợ hãi, ôm cánh tay lạnh lùng nhìn cô ta.

"Thịnh tiểu thư, tôi không có thói quen ăn khuya, làm phiền cô mang theo đồ ăn nhẹ của cô khi cô đi, tôi cũng cho cô một lời khuyên nhỏ, buổi tối không nên ăn khuya, giữ dáng, có lẽ cô có thể ở bên cạnh tổng giám đốc Lăng trong một thời gian dài."

Thịnh An Nhiên nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, bộ dạng hận không thể nuốt sống cô.

"Cô chờ đó cho tôi."