Editor: Gấu Gầy
Chiếc lá đầu thu nhẹ nhàng rơi xuống, bị đôi giày da được chế tác hoàn mỹ giẫm lên, đế giày xoay nhẹ, không để lại chút vẻ đẹp cuối cùng.
Thịnh Tự đứng trên bậc thềm của tòa nhà, ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt thản nhiên, không hề thấy chút sự thất thế hay chán nản, dù cổ tay gã lúc này đang đeo còng tay.
Từ trên cao nhìn lướt qua mấy người dưới bậc thềm, Thịnh Tự nói nhỏ vài câu với cảnh sát bên cạnh. Gã bước xuống cầu thang, vượt qua vài cổ đông của Diễm Việt thần sắc khác nhau, đi tới trước mặt Diêm Dã.
Bốn mắt nhìn nhau, không hề ôn nhuận.
Thịnh Tự là người mở lời trước: “Biết cậu rất cẩn trọng, nhưng không ngờ cậu lại tỉ mỉ đến thế, tôi còn nghĩ kế hoạch của mình hoàn hảo, nhưng không ngờ đã sớm bị cậu nhìn thấu, ra đòn phản công sạch sẽ đẹp mắt đến vậy. Cậu nắm giữ nhiều bằng chứng, không chừa cho tôi chút đường sống nào mà thẳng tay đánh chết, bây giờ ngẫm lại là do tôi khinh địch, quá vội vàng muốn thành công.”
Người đàn ông giơ hai tay lên, lộ ra còng tay màu bạc sáng: “Cậu thắng rồi, thắng làm vua thua làm giặc, tôi không có gì không phục, Diễm Việt thuộc về cậu.”
Nhấc mí mắt lên, Thịnh Tự lại nói, “Có điều, tôi chỉ muốn đẩy cậu ra khỏi ngành an ninh chứ không có ý lừa đảo tiền của cậu, càng không muốn lấy mạng cậu. Những chuyện xảy ra sau đó cậu không thể tính lên đầu tôi được, Thịnh Tự tôi làm việc vẫn có giới hạn của mình, hơn nữa chúng ta còn là họ hàng, những gì cần niệm tình vẫn phải niệm tình đôi chút.”
Gió thu thổi qua, nghe thấy tiếng kim loại va chạm ở cổ tay, Diêm Dã nhếch mép cười, nhưng nụ cười không đến đáy mắt, không chút nương tay vạch trần Thịnh Tự: “Giới hạn của anh chỉ để giữ lại đường lui cho bản thân mình, tội danh mưu sát quá lớn, anh chỉ không muốn đặt mình vào vòng nguy hiểm mà thôi.”
Lời nói dối bị xé rách ngay lập tức, Thịnh Tự hơi ngượng ngùng nhưng không phản bác, thay vào đó hỏi: “Tiết Bảo Thiêm không đến à?”
“Định đi đốt vài nén nhang cho anh mới nhớ ra là anh chưa chết.”
Cách hai ba mét, tiếng nói lạnh lùng như ngọc truyền đến từ phía sau cây hoè, Tiết Bảo Thiêm vòng ra, dựa vào cành cây già nứt nẻ, chế giễu nói: “Thịnh Tự, anh vừa uống thuốc độc à? Uống cho mười cân óc chó của mình trở nên ngu xuẩn hơn sao? Họ hàng? Tụi này có còn phải tạ ơn ân huệ không giết của anh không? Đậu má, lời anh nói làm tôi mẹ kiếp cảm động thật đấy, khi nào mồ anh xanh cỏ, tôi sẽ mua một chai thuốc diệt cỏ cho anh, chắc chắn không để anh phải đội nón xanh.”
Bị chửi cho một trận nhưng trên mặt Thịnh Tự lại hiện lên ý cười: “Tiết tổng quả nhiên biết tôi để ý chuyện đội nón xanh.” Ý cười xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh, gã nghiêm mặt nói: “Nói nghiêm túc, chuyện trong di chúc viết Diêm Dã không kết hôn, không sinh con thì không thể nhận được tài sản là giả.”
Nghe xong lời này, Tiết Bảo Thiêm và Diêm Dã lập tức nhìn nhau, ánh mắt cả hai đầy kinh ngạc.
Tiết Bảo Thiêm chế nhạo một tiếng, giọng điệu lười biếng: “Anh sẽ không tốt bụng đến mức nói cho chúng tôi biết những điều này mà không điều kiện.”
“Đưa ra điều kiện đi.” Diêm Dã trầm giọng nói.
Thịnh Tự nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn về phía chiếc xe đậu bên cạnh: “Trong lúc tôi ở tù, nhờ cậu chăm sóc Đông Ngôn, cậu ấy nhẹ dạ cả tin, hơn nữa còn sống quá cảm tính nên rất dễ bị lừa.”
Tiết Bảo Thiêm cúi đầu cười nói: “Đông Ngôn ngay cả loại sóng to gió lớn như anh cũng đã gặp qua, còn sợ gì những gợn sóng nhỏ trong mương nước? Chỉ cần anh rời khỏi anh ấy, cả thế giới này con mẹ nó đều là cõi niết bàn.”
Thịnh Tự biết Tiết Bảo Thiêm đã đồng ý, cười nhẹ gật đầu: “Vậy thì phiền cậu rồi.” Gã vất vả lấy ra một tấm danh thiếp từ túi áo trước ngực đưa cho Diêm Dã, “Đây là danh thiếp của luật sư lúc đó, cậu có thể điều tra thêm.”
Nói xong, Thịnh Tự xoay người, bước về phía chiếc xe hơi bình thường đậu gần đó.
Diêm Dã nhìn theo bóng lưng dần xa của người kia, do dự hỏi: “Hắn thực sự có tình cảm với Đông Ngôn? Vậy tại sao lại muốn lợi dụng anh ấy?”
Tiết Bảo Thiêm cười khẩy một tiếng: “Chỉ là một món đồ chơi yêu thích không rời tay mà thôi, còn phải xem so với cái gì, so với tiền tài địa vị quyền lực, dù có thích món đồ chơi đó đến đâu, đến lúc cần bỏ thì vẫn sẽ bỏ.”
Bàn tay gõ nhẹ vào cửa sổ xe, nhưng tấm kính không hề hạ xuống, Thịnh Tự cúi người nhìn người đàn ông trong buồng lái qua tấm kính màu trà nhạt.
Gã cười nói: “Đông Ngôn, có thể đây là lần cuối cùng tôi hôn em.”
Sau vài giây, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, trong mắt Đông Ngôn là một màu đỏ rực, anh lạnh lùng hỏi: “Tại sao anh lại làm như vậy?”
“Tôi vì cái gì em còn không biết sao? Chẳng qua là vì quyền lực, địa vị.” Thịnh Tự đưa bàn tay đeo còng vào trong xe, vuốt ve má Đông Ngôn, “Ngay cả loại người như Tiết Bảo Thiêm cũng biết tranh quyền đoạt lợi, còn trong đầu em chỉ cầu sống tốt.”
Ngón cái chà xát lên đôi môi khô nứt, giọng nói của Thịnh Tự vang vọng trong xe: “Đông Ngôn, em thật dễ lừa, nếu như ngày thường tôi đối xử tốt với em một chút, thì có lẽ dù tôi có vào tù, em cũng sẽ chờ đợi tôi. Em dễ lừa đến vậy, nhưng tôi thậm chí còn lười lừa em, em biết tại sao không?”
Trong ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo của Đông Ngôn, Thịnh Tự cũng thu lại nụ cười: “Bởi vì em mãi mãi không biết tôi muốn gì, nói trắng ra, Đông Ngôn, em không xứng với tôi.”
Vừa dứt lời, Thịnh Tự bất ngờ khom nửa người vào trong xe, tay kẹp chặt cằm Đông Ngôn, hôn mạnh lên môi!
Nụ hôn rất ngắn, nhưng rất thô bạo, khi Thịnh Tự rời đi, sắc môi tái nhợt đã chuyển sang đỏ thẫm.
Nhưng Thịnh Tự vẫn cảm thấy chưa đủ, gã lại cắn mạnh lên đôi môi mềm mại, đến khi nhìn thấy máu chảy mới thôi.
Không xa, một người mặc đồng phục chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, Thịnh Tự cách kính chắn gió nhẹ nhàng gật đầu.
Gã vỗ nhẹ lên má của Đông Ngôn, cuối cùng nói: “Sau này dù là kết bạn hay yêu đương, ráng mà mở to mắt ra, có thể nhờ Tiết Bảo Thiêm giúp em kiểm tra, cậu ta cái gì cũng làm, hiển nhiên biết phân biệt ai là người bỉ ổi.”
“Còn nữa.” Thịnh Tự lại nhẹ nhàng hôn Đông Ngôn, cuối cùng lộ ra vẻ dịu dàng, gã nhỏ giọng, “Còn nữa, giữ lấy chút bướng bỉnh trên giường của em, đừng có như con gái, tính tình em như vậy sẽ bị người ta chà đạp.”
Đông Ngôn vẫn luôn im lặng, dù trên môi có thêm một vết thương cũng không hề lên tiếng, lúc này lại bình tĩnh mở miệng, cúi đầu nói: “Thịnh Tự, đừng đánh giá thấp bản thân mình, anh chính là người ác nhất, không ai có thể chà đạp tôi giỏi hơn anh.”
Anh lấy một tờ giấy từ hộp giấy trong xe, lau khô giọt máu trên môi, vò nát rồi nhét vào túi áo Thịnh Tự như thùng rác: “Nhưng anh phải nhớ, dù tôi có xứng đáng với anh hay không, Đông Ngôn tôi chính là người đầu tiên hạ gục anh, chinh phục anh.”
Ngẩng đôi mắt đẹp lên, anh kiên định nói: “Còn nữa, không quan trọng anh bị kết án bao lâu, dài hay ngắn, sau này chúng ta không cần gặp mặt nhau nữa, hôm nay tôi đến tiễn anh, coi như là đã hết tình hết nghĩa.”
Thịnh Tự hơi nhíu mày, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, gã dùng đầu ngón tay chạm vào lông mi của Đông Ngôn, cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy rất nhẹ.
“Bằng kỹ năng nửa vời của em mà chinh phục được tôi sao?” Gã cười nói, “Đông Ngôn, sau này gặp hay không gặp, không phải do em quyết định, nhưng tôi đối với em và năng lực trên giường của em thật sự không mấy hứng thú, có lẽ ăn cơm tù vài ngày là sẽ quên hết.”
Thịnh Tự thẳng người dậy, nhìn người trong xe một lần nữa, sau đó quay người đi về phía xe cảnh sát, vừa đi vừa giơ hai tay vẫy vẫy, còng tay phản chiếu ánh sáng chói lòa dưới nắng. Gã lười biếng nói lớn: “Cảm ơn sự tử tế đến cùng của em, nhưng thực sự không cần thiết.”
Đi đến bên cạnh xe cảnh sát, Thịnh Tự cúi người ngồi vào trong.
Gió thu bất chợt nổi lên, lá vàng rơi lả tả, chiếc khăn dính máu được gấp lại cẩn thận rồi nhẹ nhàng cất vào trong túi áo....
Diêm Dã cùng với Tiết Bảo Thiêm trở về căn hộ, nhưng lại bị chặn ở ngoài cửa.
Đèn hành lang chẳng hiểu sao không sáng, Tiết Bảo Thiêm dựa vào cửa, tháo điếu thuốc trong miệng xuống, đầu thuốc đỏ rực vẽ một vòng cung trong đêm tối, khói trắng chậm rãi tản bên môi, làm cho khuôn mặt vốn đã ẩn trong đêm càng thêm mờ ảo.
“Diêm Dã, từ hôm nay chúng ta chia tay, cậu cút đi.”
Nghe câu này, Diêm Dã không quá ngạc nhiên, chỉ là cậu đã chuẩn bị suốt nửa tháng, trên đường trở về đã nghĩ ra đủ mọi kế sách, nhưng giờ đây lại không còn chỗ dùng đến.
Giọng nói của người đàn ông kéo theo bóng đêm, cậu sáp lại gần, xoa đầu Tiết Bảo Thiêm: “Hôm qua Tiết gia không phải vẫn muốn cứu thế giới sao?”
Tiết Bảo Thiêm đảo cặp mắt hung ác: “Tôi mẹ nó không thích mặc mỗi cái quần sịp ra ngoài, đi cứu thế giới, rảnh quá ha?” Hắn dập điếu thuốc, đặt đầu thuốc còn ấm vào lòng bàn tay Diêm Dã, “Lát nữa khi vứt rác nhớ cẩn thận, nó với cậu không cùng một thùng.”
Lạnh lùng nói xong, Tiết Bảo Thiêm quay người mở cửa, chưa kịp bước vào đã bị người ta giữ chặt.
“Em sai rồi.” Giọng nói thành khẩn của Diêm Dã vang lên phía sau.
Tiết Bảo Thiêm lạnh lùng quay đầu nhìn cậu.
“Em biết có nguy hiểm nhưng vẫn bước vào bẫy, làm anh lo lắng, xin lỗi mà.”
Tiết Bảo Thiêm cười nhẹ: “Em biết đó là cái bẫy, là hố sâu, nhưng vẫn muốn nhảy vào. Diêm Dã, em lúc nào cũng nói thích anh, muốn ở bên anh, nhưng khi em làm việc có bao giờ nghĩ đến anh không? Có tôn trọng ý kiến của anh không?”
Vẻ mặt Diêm Dã vô cùng nghiêm túc, nói năng chậm rãi mà có lực, từng chữ rơi mạnh xuống, khiến người ta không thể không đối mặt: “Hai Trăm Tệ, em không tham lam, nhưng những thứ thuộc về em, em nhất định phải lấy lại.”
Tiết Bảo Thiêm bình thường đã mang vẻ mặt lạnh lùng và thờ ơ, lúc này cơn giận bùng phát càng làm tăng thêm cảm giác đó, ánh mắt sắc lẹm khiến người ta không thể trốn tránh.
“Muốn lấy lại những thứ thuộc về em, chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn, không cần phải mạo hiểm như vậy!”
Diêm Dã mềm nhũn người, càng ôm chặt lấy Tiết Bảo Thiêm.
Cậu gần như đặt toàn bộ trọng lượng lên người trong vòng tay, sự cứng rắn mới vừa rồi đã chuyển thành bất lực: “Hai Trăm Tệ, em không thể không ra tay, cái bẫy này em có thể tránh được, nhưng lần sau thì sao? Lần sau không biết Thịnh Tự sẽ thay đổi thủ đoạn gì? Hắn đã bắt đầu điều tra đến anh rồi, hơn nữa còn tìm cách kiểm soát anh. Đông Ngôn là món đồ chơi nhỏ yêu thích của hắn mà hắn còn sẵn sàng đặt ở bên cạnh anh để theo dõi.”
Diêm Dã chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tiết Bảo Thiêm: “Em thực sự không dám chắc lần sau hắn có sử dụng anh để lật đổ em không, em không muốn anh gặp nguy hiểm, không muốn hắn làm tổn thương anh.”
Tiết Bảo Thiêm rõ ràng thấy được ánh sáng lạnh lẽo ẩn giấu trong đáy mắt Diêm Dã, nghe cậu từng chữ một trầm giọng nói: “Cho nên em phải khiến Thịnh Tự và đồng bọn của hắn phải nhận một bài học, để khi bọn họ lại có ý đồ xấu thì phải suy nghĩ về hậu quả.”
Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu vào hành lang, trải lên khuôn mặt tạo nên những đường sáng chồng chéo, làm cho ngũ quan của người đàn ông trở nên sắc nét và rõ ràng.
Tiết Bảo Thiêm bỗng nghĩ đến, hình như mỗi sự thay đổi của Diêm Dã đều liên quan đến mình. Từ việc đứng nhìn mình sa cơ đến việc giúp đỡ hết mình. Từ việc âm thầm chờ đợi cơ hội tại công ty đến việc không giấu giếm sự sắc bén và đấu tranh giành quyền lợi. Từ việc chỉ mong muốn một chỗ đứng đến việc tranh quyền đoạt lợi và muốn nắm giữ toàn bộ tình hình. Mỗi lần cậu thay đổi mục tiêu trong cuộc đời mình, hình như đều vì hắn.
Hai người không liên quan, hai cuộc đời độc lập, bất tri bất giác dây dưa quấn quýt với nhau, yêu hận tình thù đã không còn phân biệt được.
Cửa sổ cuối hành lang không đóng, gió thu ùa vào quấn quanh vòng eo hẹp của Tiết Bảo Thiêm, hơi lạnh se se khiến Tiết Bảo Thiêm tỉnh táo trở lại, hắn đột nhiên phát hiện Diêm Dã không biết từ khi nào đã dán sát môi mình.
“Chờ một chút, anh còn chưa hỏi hết.”
Diêm Dã dường như đã hứng tình, không quan tâm gì cả. Tiết Bảo Thiêm nghiêng đầu cắn nhẹ lên vành tai cậu, dùng sự đau đớn đổi lấy ý thức của thanh niên, tuỳ tiện dỗ người ta: “Cháu trai, ngoan một chút, lát nữa Tiết gia sẽ giúp cháu giải quyết.”
Hắn biết Diêm Dã thích sự phục tùng tuyệt đối và ánh mắt câu dẫn của mình. Lấy điều này ra làm giao dịch, quả nhiên Diêm Dã đặt hai tay bên eo Tiết Bảo Thiêm, giọng khàn khàn nói: “Anh hỏi đi.”
“Sau này phải thế nào?”
“Sau này mọi chuyện đều bàn bạc với anh, để Tiết gia quyết định.”
“Nếu tái phạm thì sao?”
“Tùy anh xử lý.”
Tiết Bảo Thiêm miễn cưỡng gật đầu, vung tay một cái: “Tiết gia nói là làm, chia tay là chia tay, cút đi.”
“Anh vừa mới nói sẽ giúp em giải quyết...”
“Em cũng mới nói để anh quyết định đấy, bây giờ Tiết gia sẽ quyết định chuyện đầu tiên, lùi về phía sau hai bước, giấu đi con cá chà bặc xấu xa của mình, cút qua một bên!”
Cổ tay Tiết Bảo Thiêm lại bị giữ chặt, lòng bàn tay bị móng tay cào nhẹ, Diêm Dã hỏi hắn: “Chia tay bao lâu?”
Tiết Bảo Thiêm cũng con mẹ nó đã chịu đựng nửa tháng rồi, hắn cố gắng giữ vững khí thế nói: “Để anh suy nghĩ đã.”
“Bảo bối à, ngắn một chút được không?”
Chết tiệt, ai mà chịu nổi cảnh hổ con làm nũng?
Tiết Bảo Thiêm nghẹn lại một chút: “Ít nhất phải... qua ngày mai.”
Diêm Dã kéo hắn vào lòng, hôn thật mạnh một cái: “Được, vậy em sẽ cố chịu thêm 24 giờ nữa.”
Cửa căn hộ mở ra rồi đóng lại, Tiết Bảo Thiêm vào phòng tựa vào cánh cửa, có chút ảo não nghĩ: Mẹ kiếp, nói lố quá rồi, 24 giờ phải chịu đựng làm sao!
—-----