Lời Nguyền Oan

Chương 30: Kí ức(1)


Không! Ngũ Ca!Sương Nguyệt ở bên ngoài hét lớn. Nước mắt cô trào ra trước việc sắp phải chứng kiến cảnh một người bạn ra đi. Ngũ Ca mắt nhắm chặt nhăn nhó vẫn không có một chút sợ hãi. Bạch cốt tân nương cười lớn rồi từ từ buông tay để cậu rơi tự do xuống dưới. Nhưng rồi bỗng từ đâu một thân ảnh nhanh như cắt đã dùng kinh công lao đến chỗ cậu kịp thời giữ tay cậu lại rồi dùng lực hất cậu lên trên

- Tần Trương cậu làm gì vậy mau ra khỏi vòng trận pháp mau lên.

Thì ra lúc nãy khi thấy tình huống có vẻ nguy cấp, Tần Trương đã liều mình lao vào cứu Ngũ Ca. Giờ đây y đang đứng trên miệng giếng hai tay cầm chặt hai thanh đao với tư thế chiến đấu. Ngũ Ca muốn đứng ra ngăn cản Tần Trương nhưng đột nhiên cậu cảm thấy choáng váng đầu óc không sao mà vực dậy nổi. Người cậu đột nhiên nóng ran lên, trán thì đổ rất nhiều mồ hôi khiến mặt chàng thanh niên nhăn nhó trong bất lực:

- Không ổn rồi, sao lại vào lúc này chứ

Bạch cốt tân nương nãy giờ đứng đó vẫn chưa hết bất ngờ về thân thủ và sự liều lĩnh của người phía trước. Ả ta một nụ cười đầy ghê rợn vẻ đầy thích thú. Rồi cô ta giương móng vuốt sắc nhọn cùng với những sợi tơ đỏ bao quanh lao nhanh về phía Tần Trương. May thay Tần Trương kịp ngả người về phía sau nên đòn tấn công ấy chỉ để lại một vết rách dài trên tà áo. Thừa cơ nhảy lên cao, cậu xoay đao xuống phía dưới định chém một đường trên cổ của ma nữ. Nhưng đời đâu có như là mơ! Thanh đao ấy chỉ có thể xuyên qua thân ảnh của ma nữ bởi giờ cô ta chỉ là một oan hồn:

- Kết thúc rồi Tần Trương.

Thừa lúc Tần Trương mất tập trung, Bạch cốt tân nương bay lên cao, dùng những sợi tơ đỏ xiết chặt lấy cổ cậu rồi dùng toàn lực nhấn cậu xuống phía dưới giếng. Bị ma nữ khống chế, việc hô hấp của Tần Trương càng trở nên khó khăn. Cậu cảm giác như tai mình đang ù đi, cả người như bị mất hết sức lực không thể phản kháng. Nhưng rồi khi mắt đã mờ dần đi, cậu mơ hồ nhìn thấy trên người ma nữ có một vật gì đó màu xanh lam đang đung đưa phía trước. Trong vô thức chàng trai trẻ cố gắng dùng hết sức lực còn sót lại nắm chặt lấy thanh đao trên tay mà đâm thẳng về người phía trước. Thanh đao ấy dĩ nhiên là không thể chạm tới ma nữ nhưng nó lại đâm trúng miếng ngọc bội trên thắt lưng của cô ta khiến miếng ngọc phát ra một thứ ánh sáng vô cùng mạnh mẽ.

Phải mất một lúc lâu Tần Trương mới mở mắt được vì thứ ánh sáng chói lóa ấy. Cậu vô cùng ngạc nhiên khi thấy mình vẫn còn sống. Nhưng rồi cậu lại hốt hoảng vì cảnh vật trước mắt đã thay đổi. Bây giờ cậu đang ở nơi nào đây? Nhìn đoàn người tấp nập mua bán lòng cậu càng băn khoăn lo lắng. Cậu thử tiến đến gian hàng của một bà cụ già bán rau ven đường để hỏi thăm nhưng có vẻ như người đó không để ý có sự hiện diện của cậu ở trước mắt. Đang phân vân không biết nên làm gì tiếp theo thì đột nhiên có một người phụ nữ tiến tới. Người đó đi xuyên qua cơ thể Tần Trương khiến cậu vô cùng bàng hoàng thất kinh:

- Chuyện này là sao? Lẽ nào mình thật sự đã chết và trở thành một hồn ma rồi sao?

Rồi đột nhiên cậu nghe tiếng ngựa hí vang trời vọng lại từ xa. Đó có vẻ như là xe ngựa của một nhà phú hộ giàu có nào đấy. Tần Trương nhìn qua ô cửa nhỏ của xe thì thấy bên trong là một vị phu nhân cùng với một đứa trẻ tầm 5-6 tuổi gì đó, hai người họ đang cười nói vui vẻ. Nhưng bất ngờ con ngựa dừng hẳn lại khiến xe bỗng chốc trở nên chao đảo rung lắc. Thì ra người quản ngựa đã vô ý đụng trúng một người ăn xin qua đường khiến người đấy ngã nhào ra đất. Những đồng tiền xu trong bát cũng vì thế mà rơi lả tả. Thấy vậy người ăn xin nhanh chóng đứng dậy mà nhặt lấy nhặt để những đồng tiền rơi vãi kia mặc cho vết thương đã xuất hiện trên người. Nhìn kĩ có thể thấy đó là một cậu bé với thân hình gầy guộc, đầu tóc bù xù và khuôn mặt nhem nhuốc. Hai chân cậu ta đều cuốn chặt những sợi vải (màu cháo lòng) và có vẻ như đó là lí do khiến cậu đi lại vô cùng khập khiễng khó khăn

- Huynh gì ơi huynh có sao không?

Tần Trương có chút bất ngờ vì hai người lúc nãy trên xe đã xuống tận nơi để xem tình hình phía trước. Đứa bé gái còn nhanh nhảu nhặt giúp người ăn xin những đồng tiền còn sót lại. Vị phu nhân thì đứng bên cạnh nhìn cậu bé vẻ đầy xót xa thương hại. Rút trong túi một nén bạc nhỏ đặt vào trong bát, bà ân cần dịu dàng mà hỏi han:

- Cậu bé cậu có sao không? Người nhà cậu đâu sao lại để cậu một mình ra đường kiếm sống thế này?

Ngập ngừng một lát cậu bé ăn xin mới lên tiếng:

- Họ đều chết cháy cả rồi…

Nghe câu trả lời, vị phu nhân càng trở nên bàng hoàng thương xót. Bà lắc đầu ngậm ngùi thương cho số phận bất hạnh của người trước mắt. Rồi bà quỳ xuống mà xoa đầu cậu bé ngỏ ý muốn mời cậu về biệt phủ:

- Vậy cậu có muốn về phủ làm người hầu cho chúng ta không? Cậu sẽ không còn lo bị đói bị khát nữa và chúng ta cũng sẽ trả công cho cậu đầy đủ



- Đúng rồi đầy huynh về nhà ta đi nhà ta lớn lắm sẽ có chỗ cho huynh ở mà - Đứa bé gái lên tiếng

Người kia vô cùng kinh ngạc trước lời để nghị và lòng tốt của hai người trước mắt. Cậu quỳ rạp xuống đất mà lạy đấy lại để:

- Đội ơn phu nhân, đội ơn tiểu thư đã cho tiểu nhân cơ hội được sống. Tôi nguyện kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa cho hai người…

- Cậu đứng dậy đi việc tôi nhận cậu về phủ chỉ là chuyện nhỏ không đáng để cậu làm như vậy.

Rồi cậu bé được đưa lên xe ngồi phía bên cạnh người quản ngựa. Xe tiếp tục lăn bánh trên con đường dài. Bất chợt đứa trẻ trong xe ló đầu ra mà hỏi nhỏ

- Này huynh tên là gì thế?

- Tôi không có tên thưa tiểu thư

- Vậy tôi gọi huynh là Tiểu Ngỗ nhé

- !?

Nói rồi vị tiểu thư kia nở một nụ cười rạng rỡ và chui lại vào trong tấm màng kia. Chiếc xe cứ thế mà đi về phía ánh mặt trời rạng rỡ của buổi chiều êm ả mát mẻ. Tần Trương nhìn theo bóng chiếc xe, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp nhẹ nhõm. Gặp được một người tốt như vậy quả là rất hiếm có. Cảnh vật xung quanh Tần Trương lại bắt đầu thay đổi. Lần này cậu thấy mình đang ở một bãi cỏ rộng lớn mênh mông. Dưới làn gió xuân nhè nhẹ hai đứa trẻ con, một nam một nữ, đang nô đùa với chiếc diều giấy rạng rỡ màu sắc. Tiếng cười nói tiếng nói của chúng khiến cho cả một vùng yên tĩnh trở nên rộn rã rôm rả

- Aaa diều bay cao quá!

Bất chợt đứa bé gái vất phải hòn đá rồi té ngã. Nhìn quần áo bị nhem nhuốc cùng bàn tay đầy những vết xước cô bé òa khóc nức nở. Thấy vậy cậu bé vội chạy lại đỡ cô bé lên với vẻ mặt đầy lo lắng

- Tiểu thư cô có sao không hả?

- Huhu ta tay ta bị chảy máu rồi này huhu

- Không sao chỉ chảy chút ít thôi sẽ lành lại ngay. Giờ Tiểu Ngỗ cõng người về xức thuốc nhé.

- Được được huynh làm ngựa cõng ta về đi



- Rất sẵn lòng.

Rồi cậu bé khom người xuống để vị tiểu thư kia ngồi lên lưng mình. Hai người vừa đi vừa tung tăng hát vang bài ca vui nhộn:

Tháng bảy trời đổ cơn mưa

Ô thước đội đá bắc cầu qua sông

Dưới trần hội chợ vui đông

Mừng cho đôi trẻ gặp nhau sớm chiều…

Tiếng hát kết thúc cũng là lúc cảnh tượng xung quanh Tần Trương lại một lần nữa thay đổi. Bây giờ thì cậu đang đứng trước cửa một căn biệt phủ xa hoa với dòng chữ dát vàng được in lên tấm biển ở trên cao: ‘Phủ Từ gia’. Giờ đây vị tiểu thư kia trở thành một người thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Nàng đang đứng bên thềm cửa với đôi mắt ngấn lệ ngậm ngùi nhìn chàng trai trẻ phía trước:

- Tiểu Ngỗ! Huynh đi đường cẩn thận và nhớ giữ gìn sức khỏe đừng để bị bệnh nhé

- Yên tâm ta nhất định sẽ công thành danh toại trở về gặp nàng

Nói rồi người kia lấy trong túi một miếng ngọc màu xanh lam có khắc hình uyên ương, đưa cho cô gái rồi thì thầm:

- Nàng cầm lấy miếng ngọc bội này đi đây sẽ là tín vật định tình giữa chúng ta

Người con gái nhận lấy miếng ngọc mà nâng niu ngắm nghía. Gắt miếng ngọc bên mình một cách cẩn thận vị tiểu thư ấy vẫy tay từ biệt chàng trai trẻ lên đường. Gió thu thổi nhẹ buồn man mác. Cảnh vật xung quanh cũng vô cùng tĩnh lặng như thấm thía nỗi buồn của đôi lứa chia xa

Trở lại với thực tại khi mở mắt ra, Tần Trương vẫn thấy mình cùng ma nữ đang rơi xuống miệng giếng. Lòng cậu có chút hoài nghi ngờ vực. Lẽ nào cái cậu thấy là ảo ảnh sao? Hay là kí ức của người trước mắt. Bất chợt cậu cất giọng hát lên bài ca quen thuộc:

Tháng bảy trời đổ cơn mưa

Ô thước đội đá bắc cầu qua sông

Dưới trần hội chợ vui đông

Mừng cho đôi trẻ gặp nhau sớm chiều…