Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Chương 102: Anh sẽ chờ


Bạch Sở Khiết trả lời tin nhắn rất nhanh, khiến cho Trần Duật Đằng có chút hoảng loạn, không hiểu tại sao hắn lại cảm nhận rõ lần này cậu muốn nói chuyện với hắn một cách rõ ràng. Chia rõ ranh giới, không muốn hắn làm phiền đến cậu nữa.

Trần Duật Đằng dứt khoát bấm gọi video, các đường gân trong cơ thể cũng bắt đầu căng thẳng. Trần Duật Đằng từ trước đến nay chưa từng biết sợ gì nay lại có phần hồi hộp vì không biết đối phương ở bên kia sẽ nghĩ thế nào?

Màn hình hiện thị đang chờ người gọi bên kia, mỗi tiếng chuông vang lên đều khiến hắn sốt ruột. Mất chưa đến mười giây cuối cùng cũng có người bắt máy.

Nhưng lúc màn hình vừa hiện lên, hắn lại không thấy Sở Khiết đâu. Khung cảnh bên kia là một cái ghế và một góc phòng, người cũng chẳng thấy đâu.

Trần Duật Đằng có chút hụt hẫn, còn giả vờ chỉnh lại tóc, hắn ho nhẹ rồi cất tiếng.

“Xin chào! Em có ở đấy không?”

“...”

Trần Duật Đằng cố gắng mở to con mắt, hy vọng có thể thấy được Sở Khiết xuất hiện trên màn hình, nhưng đến khi hắn hỏi thăm vẫn không hề thấy ai đáp trả, huống gì là nói đến thấy người.

“Đi đâu rồi?”

Trần Duật Đằng có chút thất vọng tự lẩm bẩm một mình, nhưng hắn cũng không muốn ngắt máy, kiên nhẫn chờ đợi.

Qua được một phút, bên phía Sở Khiết cuối cùng cũng thấy phản hồi, chỉ là không thấy người đâu.

“X...xin chào! Lâ-lâu rồi không gặp”



Giọng nói của Bạch Sở Khiết có chút nhỏ, lại không được tự tin cho lắm. Nhưng qua cuộc gọi, Trần Duật Đằng đã hiểu thì ra cậu chỉ là đang tránh camera.

Hắn có chút vui mừng, vội tiếp chuyện.

“Đúng là lâu rồi không gặp, dù sao em đã chấp nhận gọi video với anh rồi...Có thể cho anh thấy mặt em được không?”

Sở Khiết lại yên lặng một lúc, Trần Duật Đằng cũng bất đầu lo lắng, nếu Sở Khiết không muốn tiếp chuyện thì biết phải làm sao?

Nhưng rất may, chất giọng rụt rè của Sở Khiết lại vang lên.

“Có thể!”

Sau đó, là hàng loạt âm thanh xột xoạc vang lên, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.

Trần Duật Đằng vui như mở cờ trong bụng, Bạch Sở Khiết sang nước ngoài cũng đã được một thời gian. Nước da cũng trở nên trắng hơn, khuôn mặt có chút bầu bĩnh, chắc là được ăn no ngủ kĩ, không cần bận tâm đến nỗi phiền muộn như lúc còn ở đây.

Bạch Sở Khiết ngượng ngạo, khác hẳn với vẻ mặt đang vui như cá gặp nước của Trần Duật Đằng.

Khi nhìn thấy khuôn mặt kia qua điện thoại, trái tim Bạch Sở Khiết bỗng nhiên đập nhanh, nhưng lại không còn rung động như trước. Trần Duật Đằng gần đây hốc hác hơn, đến cả hai con mắt cũng xuất hiện nhiều vết thâm. Nhìn thật sự không còn là một Duật Đằng kiêu ngạo của ngày xưa.

Kẻ đang cười ngốc trước màn hình là ai... Sở Khiết thật sự nhìn không quen.



“Em vẫn ổn chứ? Ở nước ngoài có nhàm chán không?”

Sở Khiết nhẹ nhàng gật đầu, lịch sự đáp trả.

“Không nhàm chán lắm, ở đây em có người chăm sóc? Còn anh?”

Đơn giản chỉ là câu hỏi xã giao thông thường, nhưng lại khiến cho Trần Duật Đằng cảm nhận rõ bọn họ thật sự đã xa cách, trong lòng có chút nhói. Trần Duật Đằng thua thảm hại cười gượng đáp.

“Anh rất tốt, vẫn sống rất bình thường. Chỉ là hơi trễ để nhận ra không có em thì cuộc sống có chút thiếu vắng”

“Anh đừng nói như vậy, em đã có người thích trong lòng!”

Dường như Bạch Sở Khiết hiểu rõ hắn sắp nói cái gì, cậu nhanh chóng đáp trả, chặn lại những lời nói sắp phun ra từ miệng của Duật Đằng, khiến hắn dường như chết lặng.

“Hiện tại anh không cần phải cảm thấy có lỗi, em thật sự không còn giận anh. Chúng ta cùng lắm chỉ là tuổi học trò, sau này trưởng thành rồi cũng sẽ không còn nhớ chúng ta từng quen biết nhau. Em chỉ muốn anh đừng làm phiền em nữa. Duật Đằng! Chúng ta thật sự không thích hợp để yêu đương”

Bạch Sở Khiết nhắm mắt nói ra hết những lời trong lòng mình, cảm giác nặng nề vài tháng qua cuối cùng cũng được trút bỏ. Cậu đã sang đến Pháp, thật sự nếu như hắn muốn gặp cũng rất khó.

“Hì...”

Bạch Sở Khiết tưởng chừng mọi chuyện đã xong, những lời cậu nói có thể khiến Trần Duật Đằng tức giận mà tắt máy. Nhưng trái với suy nghĩ của cậu, Trần Duật Đằng lại cười rất tươi, chỉ là trong ánh mắt của hắn lần đầu không giấu nổi sự mất mác buồn phiền. Nhưng hắn vẫn nói.

“Vậy em bây giờ cứ thích người khác đi. Nhưng hai năm sau trưởng thành rồi thích anh có được không? Anh...hai năm sau vẫn sẽ tìm em! Anh hứa...Lúc đó em nếu có chia tay người ta rồi thì đợi anh, anh đến tìm em có được không?”