“Cái này… Cái này không phải a, cái mà tôi sử dụng chính là châm pháp thượng thừa mà sư phụ Cát thần y đã dạy cho tôi, có thể nói là châm vào bệnh ra, sao mà dùng lại không ổn chứ?”
Quách Dương nuốt khan một ngụm nước miếng, vẻ mặt không dám tin lẩm bẩm nói.
“Y thuật không tinh thì thôi đi, tôi đã nói rồi mà, bệnh này ông không chữa được, cho dù có là sự phụ ông Cát Hồng Viễn tới, thì ông ta cũng không chữa được!”
Diệp Thu bình thản nói.
Dù sao thì Cát Hồng Viễn chính là người mà anh một tay dạy ra.
Năng lực của Cát Hồng Viễn tới đâu, Diệp Thu rất rõ.
“Cậu nói bậy, sư phụ tôi là thần y thời nay, không có bệnh mà ông ấy không chữa được, nếu ông ấy tới, nhất định là chữa khỏi được!”
“Hừ, cậu đợi đó cho tôi, giờ tôi sẽ gọi điện cho sự phụ, đến lúc đó cho cậu nhìn xem, thế nào gọi là thần y chân chính!”
Quách Dương hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp bấm số, gọi điện cho Cát Hồng Viễn, rất cung kính nói: “Alo, sư phụ, người đang ở đâu?
Em đang ở phòng 302 bệnh viện nhân số một thành phố, ở đây có một bệnh nhân đặc biệt khó giải quyết, em làm không chắc. Em nói là thầy có thể chữa khỏi, nhưng có một người học theo lối hoang dã nói rằng thầy cũng không chữa được. Thầy mau tới đây một chuyến đi, nếu không thanh danh của thầy trò chúng ta sẽ bị hủy mất…” Cúp máy xong.
Quách Dương nhìn Diệp Thu, vẻ mặt đắc ý nói: “Cậu đợi đi, thầy tôi sẽ tới ngay, chẳng mấy chốc cậu sẽ biết lời mà cậu vừa nói, ngu xuẩn cỡ nào!”
Diệp Thu cười nhẹ, không nói gì.
“Gíao sự Quách, Cát thần y sắp tới đây thật sao?”
Chủ nhiệm Lưu nhìn Quách Dương, nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Tất nhiên, thầy tôi ông ấy đang ở gần đây, ông ấy nói rồi, sẽ tiện đường tới xem xem!”