Song tu thật sự sao?
Vành tai Thành Dương Mục Thu nóng lên, nếu như là vì chữa thương, thì hình như cũng không phải là khó chấp nhận đến vậy… với cả là, Ngân Nhung cứu mình, chẳng qua cũng chỉ muốn song tu, phần hắn thì về tình về lý, cũng nên báo ân…
Tuy Thành Dương Mục Thu không nhớ ra thân thế của mình, nhưng có rất thuật pháp thuộc nằm lòng, nhưng liên quan đến chuyện song tu, hắn lại không có chút đầu mối nào, đúng rồi, tiểu hồ ly nói mình vẫn còn là “thân đồng tử”.
Bây giờ rất nhiều tông môn lớn có sản nghiệp riêng của mình, sẽ phái đệ tử có tư chất bình thường trong môn phái tu tiên ra ngoài quản lý, trước đây hắn rất có thể là một đệ tử ngoại môn quản lý may mặc.
Nửa đời tầm thường, đến cả đạo lữ còn chưa có ai, đột nhiên gặp biến cố, trôi dạt khấp nơi, bị mị yêu Ngân Nhung xinh đẹp rạng ngời cứu về, ban cho một lần ham vui, hình như cũng là số phận của mình.
Thành Dương Mục Thu thở ra một hơi, rũ mắt nhìn xuống vành tai đỏ hồng, tầm mắt không đặt vào chồng sách truyện cách đó không xa, nhưng lại yên lặng bấm một cái pháp quyết, một quyển đông cung cách không bay tới.
Nhân vật chính là một thanh niên cao to, cùng với một thiếu niên mảnh khảnh trắng trẻo, Thành Dương Mục Thu cảm thấy thiếu niên đó có chút giống với Ngân Nhung, mặc dù không có tay chân nhỏ nhắn, da thịt trắng tuyết, hoạt bát ngây thơ được như người thật, nhưng trước khi song tu, là bên chủ động, dù sao cũng phải học chút kỹ xảo.
Ngân Nhung không hề hay biết quyết định của lô đỉnh nhà mình, vẫn còn tự cho là đại lão ghét mình thêm, không chừng đã tức đến độ muốn giết mình diệt khẩu, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà, đi thẳng đến Hồng Tụ lâu.
Lúc đó Lan Chi còn đang bị phạt, Ngân Nhung chưa kịp hóng chuyện xong đã bắt gặp người quen.
Đồ Viễn Đạo là một con cóc tinh đạo hạnh thâm sâu, hình dạng thanh niên, tướng tá tầm trung, trông có vẻ bỉ ổi, tóc búi hình ốc (1), mặc bộ đạo bào hoa lệ, mặt mũi tàm tạm không có gì đặc biệt, miệng rất rộng, trước mặt thì người ta hay gọi là “Đồ Lục gia”, nhưng thực ra sau lưng ai cũng gọi hắn ta là “Đồ Miệng Rộng”
Đồ Miệng Rộng mở cái miệng rộng ra: “Tiểu Ngân Nhung, chẳng phải ngươi nói cả đời này không bước chân vào chốn trăng hoa mà, sao nào, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi à, đến bán mông?”
“Ông nội ngươi muốn đi đâu thì đi đó!” Ngân Nhung bỏ lại một câu hung dữ không có chút khí thế nào, rồi nhanh chân bỏ chạy.
Đồ Miệng Rộng định đuổi theo y, nhưng vóc dáng Ngân Nhung nhỏ nhắn, đột ngột biến thành một hồ ly nhỏ giữa đám người chen chúc, chỉ quanh co hai ba lần đã chui đâu mất dạng.
Ngân Nhung sống đến ngày hôm nay, tự cảm thấy phẩm chất quan trọng nhất là “biết thức thời”, có vài người không thể cứng đối cứng, thấy mặt là phải trốn, thí dụ như Đồ Miệng Rộng.
Thật ra tuổi của Đồ Miệng Rộng cũng không chênh với Ngân Nhung là bao, cùng là yêu quái nhỏ trên ba trăm tuổi, nhưng tư chất của hắn ta tốt, không nói đến chuyện đã hóa hình từ rất sớm, mà chỉ trong hơn hai trăm năm đã tu luyện kỳ Thông Minh, tương đương với “sơ kỳ Kim Đan” của tu sĩ nhân tộc, là thiên tài khó thấy, nhất là ở những nơi nhỏ như trấn Tỳ Bà đây, trước giờ hắn vẫn luôn ngông nghênh mà sống.
Giới tu chân nói chuyện bằng thực lực, Đồ Miệng Rộng dựa vào ưu thế vũ lực hoành hành trong thôn, còn có thể tham gia một ít thí luyện tìm bảo vật trong bí cảnh do các tông môn lớn tổ chức, cuộc sống rất hậu đãi.
Nhưng dù cho như thế, Đồ Miệng Rộng vẫn có hạn chế của bản thân hắn ta, hắn ta là một con cóc, hình dạng sau khi hoá hình cũng như con cóc ghẻ, đẹp xấu không liên quan đến tư chất.
Tuy Đồ Miệng Rộng xấu h, nhưng nghĩ thì hay lắm.
Không có gì để làm thì đi đến có nhiều mỹ nhân nhất—— Hồng Tụ lâu, các cô nương ở Nam Uyển, các tiểu quan ở Bắc Uyển, chỉ cần có tướng mạo khá, là đều từng bị hắn ta đùa bỡn.
Sở dĩ nói là “đùa giỡn”, mà không phải “thân mật”, là bởi vì hắn ta luôn “chỉ bàn chuyện trăng gió không nói chuyện linh thạch”, nói đơn giản thì là muốn chơi không.
Cái kiểu mà đã xấu lại còn bủn xỉn như thế, tất nhiên là cả Hồng Tụ lâu không được ai chào đón, nhưng tu vi hắn ta cao, nên mới đành phải nuốt giận vào bụng, trốn được là trốn ngay, nếu thật sự không trốn được, hoặc ít hoặc nhiều gì cũng bị sàm sỡ một chút.
Ngọn nguồn giữa Ngân Nhung và Đồ Miệng Rộng còn dài hơn nữa, khi y vẫn còn là một con hồ ly non, đã thường bị hắn ta bắt nạt rồi.
Sau này, tu vi Đồ Miệng Rộng lên thần tốc, vừa hóa hình đã có hình dạng thanh niên lực điền mạnh mẽ, đã có thể một mình đấu với tu sĩ kỳ Trúc Cơ, mới đầu thì Ngân Nhung biến thành một nhóc con năm sáu tuổi, khuôn mặt tròn tròn mềm mại, đến cả đuôi hồ ly cũng không biết thu về, sư phụ dứt khoát cho y mặc quần xẻ đũng.
Vì cái quần xẻ đũng đó, mà y bị Đồ Miệng Rộng sỉ nhục rất nhiều năm, đi đâu cũng nói Ngọc Bích cô nương nuôi một thằng nhóc phế vật ngay cả hoá hình cũng không biết.
Cứ như thế mãi đến khi Ngân Nhung lớn lên, trở thành thiếu niên môi hồng răng trắng như bây giờ, thì có sự thay đổi.
Nói chung là Đồ Miệng Rộng nhìn thấy thiếu niên Ngân Nhung, nổi lên sắc tâm, suýt chút nữa đã đắc thủ, Ngân Nhung hiểm hóc trốn được, rồi đụng phải hội thi đàn tỳ bà của Lan Chi.
Các khách nhân đang lúc say sưa nóng tai, nhìn thấy thiếu niên trắng trẻo sợ hãi, ngũ quan rực rỡ, phong thái yêu kiều mềm mại, hơn cả là đôi mắt màu hổ phách, đích thực là thiếu niên hoạt bát tinh ranh, lại không vấy chút phong trần, cơ thể non nớt như là có thể véo ra nước vậy, vừa mới xuất hiện, lập tức cướp mất danh tiếng của hoa khôi Lan Chi.
Lan Chi tức muốn nổ phổi, các khách nhân say khướt thô bạo ồn ào cỡ nào, Ngân Nhung không thể nhớ hết được, chỉ nhớ rõ là mình sợ quá chạy trốn khắp nơi.
Trong lúc tình thế cấp bách còn cắn Đồ Miệng Rộng, bị Đồ Miệng Rộng trở tay đánh một chưởng đến ói máu.
Sau đó sư phụ xuất hiện đúng lúc, ôm y đã trở về nguyên hình trở về nhà, không biết tốn bao nhiêu dược thảo đan được, cuối cùng cũng coi như lụm về được một mạng.
Từ đó y đã thề không bao giờ đến những nơi hoa bướm nữa, ít nhất là không xuất hiện trong hình dạng con người, trải nghiệm thật sự quá đáng sợ.
Ngân Nhung vì để tránh Đồ Miệng Rộng, đang chạy qua lại trong đám người, chợt cảm thấy sau gáy mình bị, định giãy dụa, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Sao mà cứ xớn xa xớn xác thế hả?”
Ngân Nhung vui vẻ lên tiếng, cái tai lông xù nhúc nhích, “Chít!”
—— là sư phụ!
Đông Liễu buông y ra, Ngân Nhung vừa rơi xuống đất tức thì hóa thành hình dáng thiếu niên, không yên tâm nhìn quanh một hồi, không thấy Đồ Miệng Rộng đuổi tới, mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Sư phụ, sao lão nhân gia ngài trở lại rồi? Thua hết tiền nhanh vậy?” Ngay lập tức bị đập một phát lên đầu.
Đông Liễu bây giờ đang trong hình dạng nữ, móng tay hơi dài, nên không véo mặt Ngân Nhung, chống nạnh mắng: “Nít ranh nói bậy nói bạ, xùy xùy xùy! Thằng nhãi này không biết nói câu nào may mắn tí sao?”
Ngân Nhung xoa xoa đầu: “Không có thua hết, vậy tại sao về rồi?”
Đông Liễu: “Nghe nói có chuyện vui, về xem thử.”
Ngân Nhung hiểu liền, thì ra là cố tình về để hóng chuyện của Lan Chi, bởi vì Lan Chi vẫn luôn nhằm vào Ngân Nhung, Đông Liễu mới giận cá chém thớt, không được hợp với Lan Chi lắm.
Sư phụ nhà mình thường “bế quan” ở sòng bạc Như Ý, không cho người khác làm phiền, Ngân Nhung chớp được ông một lần không phải là dễ, vội kể chuyện tối qua không biết tại sao biến về hình người cho ông nghe, hỏi: “Thuật thải bổ của con có phải có xảy ra vấn đề gì không?”
Đông Liễu nghe vậy, không nói gì, mà kéo Ngân Nhung tránh khỏi đám người đang hóng chuyện trong sân, đi thẳng về phía căn khuê phòng có chữ “Ngọc Bích” ngoài cửa của mình, còn đóng kín cửa lại.
Ngân Nhung thấy ông nghiêm túc như thế, tâm trạng trùng xuống, mặt mày ủ rũ nói: “Sư phụ, có phải con bị gì nặng lắm không, aizz, con biết mà, tư chất của con tệ quá, mị thuật hay thuật thải bổ gì cũng không được, người nói coi con có phải là một con hồ ly giả không?”
“Ai bảo con bị gì?” Hàng mày của Đông Liễu dựng lên, vẻ mặt lại mang theo ý cười, “Trước khi ngủ con có hút dương khí của hắn để luyện công không?”
Ngân Nhung gật đầu.
“Vậy là tốt rồi! Đó là liên hệ còn sót lại giữa con và đối tượng vừa thải bổ của con —— nhất là loại lô đỉnh cực phẩm có dương khí cực đậm như hắn, mà con với hắn còn lập tức chung chăn chung gối, con mất khống chế biến thành hình người, chỉ có một lý do mà thôi, đó là…”
“Hắn sinh ra dục vọng với con.”
Ngân Nhung: “??!!!”
Ngân Nhung: “Làm sao có thể? Hắn ghét con lắm!”
“A, ” Đông Liễu khinh thường nói, “Đám tu sĩ nhân tộc quái gở vậy đó, ngoài miệng nói không muốn…”
Ngân Nhung cướp đáp: “Thân thể lại rất thành thực! Con từng thấy câu này trong truyện.”
“Không sai! Bọn chúng toàn thích giả vờ nghiêm chỉnh, có điều, mấy kẻ hay giả vờ nghiêm chỉnh đó trên giường thường sẽ cực kỳ cuồng dã,” Đông Liễu xoa đầu Ngân Nhung, “Đồ đệ ngoan, con phải chuẩn bị, không thì có thể sẽ không chịu nổi.”
Hai thầy trò tán gẫu chuyện giường chiếu hoàn toàn không có chút mảy may e lệ, cứ như đang thảo luận vấn đề học thuật nghiêm túc nào đó, Đông Liễu: “Nhung Nhung Nhi, con chỉ đọc thoại bản và xem xuân cung đồ là không đủ đâu, phải xem hiện trường đao thật kiếm thật mới học được.
Thế này đi, vì con, sư phụ tạm thời ở lại Hồng Tụ lâu, đêm xuống dẫn con đến Bắc Uyển quan sát học tập.”
Bắc Uyển là tiểu quan quán, hợp với con hồ ly tinh Ngân Nhung – giống đực – đang tu luyện thuật thải bổ này hơn.
Ngân Nhung: “…sư phụ, thật ra không cần phiền thế đâu, người có thế nói một tiếng với Xuân ma ma, cho con đến Bắc Uyển hầu hạ luôn đi, con cũng không muốn ở lại chịu Lan Chi ngược đãi!”
Đông Liễu lại từ chối ngay tức thì: “Không được!”
Ngân Nhung cả kinh nói: “Sư phụ! Lan Chi đã từng muốn lấy mạng của con! Không phải người cũng ghét cô ta lắm sao?”
Đông Liễu lại nói rất chắc chắn: “Cô ta không muốn lấy mạng con đâu.”
Ngân Nhung: “Nhưng rõ ràng là cô ta…”
Đông Liễu kiên quyết ngắt lời cậu: “Việc đó có ẩn tình khác, con không nên hỏi nhiều, nói chung, tuy nữ nhân Lan Chi đó thích đố kỵ, béo ú, bụng dạ hẹp hòi, nhưng cô ta không có gan giết người, con ở lại với cô ta trái lại mới là an toàn nhất.”
Ngân Nhung: “…lão nhân gia, sao người có thể rút ra được kết luận đó?”
Đông Liễu: “Chí ít cô ta sẽ không tùy ý để đám ân khách t*ng trùng lên não đó sỗ sàng với con, nếu như ta đoán không sai, cô ta chỉ hận không thể che kín mặt con, đúng không?”
Ngân Nhung đồng ý.
Đông Liễu nở nụ cười sâu hiểm khó lường, ra vẻ như cao nhân, kiểm ra y: “Điểm quan trọng nhất của thuật thải bổ… có nhớ là gì không?”
Ngân Nhung thuộc vanh vách: “Chất lượng của đối tượng thải bổ đầu tiên quyết định độ cao của điểm xuất phát trên con đường tu thuật này.”
“Nên là, sau khi con hái được cái lô đỉnh ở nhà con rồi, muốn song tu với ai cũng được, nhưng trước đó, nhất định muốn thủ thân như ngọc, lô đỉnh như vậy khó kiếm được, không được lãng phí, biết không?”
Ngân Nhung kiên định gật đầu: “Con biết rồi, sư phụ!”
“Con ngoan! Vậy thì bắt đầu từ tối hôm nay, sư phụ sẽ dạy thuật phòng the cho con thật kỹ lưỡng, bảo đảm làm cho lô đỉnh nhà con muốn ngừng không được, đời này kiếp này chỉ song tu với một con hồ ly là con thôi!”
Hai mắt Ngân Nhung sáng lên: “Dạ!”
“Không chỉ có hắn, cho dù sau này có bao nhiêu đối tượng thải bổ, thì cũng sẽ nhớ mãi không quên, xin con ban mưa móc đủ đầy, tu vi của con sẽ còn tăng nhanh hơn cả Đồ Miệng Rộng nữa, đến lúc đó đè bẹp tên đó luôn, làm nó quỳ dưới đất van xin con tha cho!”
Ngân Nhung vội kêu lên: “Vâng ạ!!!!”
Thế là, ở bên này, ban ngày Ngân Nhung mang mặt nạ hầu hạ Lan Chi kiếm linh thạch, buổi tối đi theo sư phụ mình lén lút qua Bắc Uyển kế bên học tập như kẻ trộm, ngày nào cũng đến nửa đêm mới mệt mỏi về nhà, về đến nhà vừa ngã đầu đã ngủ, vẫn là dùng hình dạng tiểu hồ ly để ngủ, rồi lại dùng thân thể thiếu niên tỉnh lại.
Tuy rằng cực khổ, nhưng qua mấy ngày, Ngân Nhung kiếm được không ít, dược thảo và đan dược đổi được gần như cung đủ cho nhu cầu của Thành Dương Mục Thu, mắt thấy lô đỉnh của mình mỗi ngày mỗi một khỏe mạnh cường tráng hơn, trong lòng Ngân Nhung rất vui, cảm thấy cái ngày mà tu vi mình mạnh lên ưỡn mặt giẫm đạp Đồ Miệng Rộng dưới chân đã không còn xa.
Lại hoàn toàn không biết Thành Dương Mục Thu cũng đang len lén “học” thuật phòng the, càng không để ý đến dục vọng hắn đang kiềm nén.
Dục vọng ấy tích tiểu thành đại, lẫn vào đôi chút tình cảm nói không rõ tỏ không tường, và ngờ vực chua chát, ngày càng tràn ngập, cuối cùng cũng đến ngày bộc phát.
__
(1) búi tóc hình ốc: 螺髻, Hán Việt là “loa kế”, là kiểu búi tóc xoắn nhìn như cái vỏ ốc.
.