Lúc các cô xuống lầu thì phát hiện có tiệm chụp hình nổi tiếng trên mạng, bên trong có kha khá người đang chụp, còn có người cầm máy móc quay phim chuyên nghiệp.
"Chắc họ là vlogger." Thẩm Khinh Nhược nói tiếp: "Bây giờ trên mạng có rất nhiều reviewer tham gia đánh giá nhỉ?"
Mạnh Trì đâu có lên mạng nhiều, cô không hiểu những điều này lắm, ngược lại cô cảm thấy Thẩm Khinh Nhược có vẻ thường xuyên đắm chìm trên mạng. Chắc hẳn Thẩm Khinh Nhược và Khương Tư Điềm sẽ có rất nhiều câu chuyện chung. Có đôi khi cô không biết rốt cuộc Khương Tư Điềm xem ở đâu ra, trong hộp đêm? Mỗi ngày còn có thể biết trên mạng xảy ra chuyện gì, thật ra không cần nghiêm túc như vậy, chỉ cần tùy tiện xem hotsearch Weibo là được.
Thẩm Khinh Nhược:
"Hôm nay chúng ta chưa có chụp ảnh chung, thật đúng lúc, ở đây có sẵn phông cảnh, đi thôi, chúng ta vào tiệm."
"Chị mệt mà nhỉ?"
Thẩm Khinh Nhược:
"Chụp ảnh không trễ nải bao nhiêu."
Mạnh Trì nhớ lại vòng bạn bè của Thẩm Khinh Nhược, người này rất chịu khó đăng ảnh.
Trong tiệm chụp ảnh có rất nhiều bối cảnh chia theo chủ đề, không gian cũng không quá lớn nhưng tự chụp hay chụp với bạn bè cũng dư sức. Thẩm Khinh Nhược không có đi đến những chủ đề thu hút người vì nơi đó vẫn đang có rất nhiều người chờ, các cô chỉ tìm một chỗ ít người hơn.
Thẩm Khinh Nhược:
"Tôi chụp riêng cho em trước."
"..."
Mạnh Trì do dự một chút mới nói:
"Hay là em chụp cho chị."
"Em không muốn chụp riêng?"
Mạnh Trì:
"Em không quen, cảm thấy rất ngượng."
Thẩm Khinh Nhược: "Sao lại ngượng?" Cô nhìn mấy sợi tóc dài của Mạnh Trì rủ trên vai, tiện tay giúp Mạnh Trì chỉnh lại tóc, nói: "Em xinh đẹp như vậy mà."
Ánh mắt của cô va vào ánh mắt xinh đẹp của Mạnh Trì, trong lòng không khỏi dâng lên một tia cảm giác khác lạ, cô chớp mắt, lập tức thu lại tâm tình của mình, cũng không miễn cưỡng Mạnh Trì chụp ảnh:
"Vậy em chụp cho tôi đi."
"Dạ."
Thẩm Khinh Nhược nói Mạnh Trì chụp chân dung cho mình sau đó đó liền đi tới bối cảnh trung tâm, rất tự nhiên và thuần thục thể hiện các tư thế khiến cho Mạnh Trì bội phục, có cảm giác người này không xem ai ra gì, điều này cô từng thấy qua ở các người mẫu chuyên nghiệp.
Mới chụp mấy tấm thì bên cạnh có người đi tới, người này đi thẳng đến chỗ Thẩm Khinh Nhược:
"Chị gái nhỏ, có phải Weibo của bạn là XXX..."
Mạnh Trì không nghe rõ mấy chữ này.
"Không phải." Thẩm Khinh Nhược trả lời.
Người xa lạ này không lộ ra vẻ thất vọng mà ngược lại hưng phấn hơn:
"Nhìn kỹ lại thì bạn còn đẹp hơn cô ấy, xin hỏi bạn có ký hợp đồng với công ty giải trí không?"
Ngay lập tức hắn lấy ra một tấm danh thiếp mới tinh từ trong túi xách đưa cho Thẩm Khinh Nhược, dè dặt nói:
"Bạn biết Hoa Nghị chứ?'
Thẩm Khinh Nhược nhìn lướt qua hàng chữ trên tấm danh thiếp: 'Công ty hữu hạn truyền thông ảnh thị Hoan Mộng', công ty này chưa từng nghe qua, công ty con dưới trướng Hoa Nghị sao?
Người xa lạ nói:
"Công ty của chúng tôi ở tầng kế bên công ty Hoa Nghị."
Thẩm Khinh Nhược:
"Ngài rất hài hước."
"Tôi cảm thấy điều kiện ngoại hình của bạn rất xuất sắc, bạn có cân nhắc gia nhập công ty của chúng tôi không?" Vừa rồi hắn chỉ chú ý Thẩm Khinh Nhược nhưng sau khi nhìn thấy Mạnh Trì liền nói tiếp: "Đây là bạn của bạn à? Ngoại hình cũng rất tuyệt... Hai bạn có muốn cùng nhau gia nhập công ty chúng tôi không? Tôi chắc chắn sẽ cho hai người tài nguyên tốt nhất."
"Phải đóng phí gia nhập đào tạo không nhỉ?" Thẩm Khinh Nhược cười, nói đùa.
Bây giờ minh tinh đang trở thành nghề nóng bỏng tay, không ít người gặp phải những người được xem là tìm kiếm ngôi sao nhưng vẫn phải duy trì cảnh giác, không ít người trẻ tuổi bị công ty đào tạo ngôi sao bẫy.
"Xem quý cô đây nói kìa, công ty chúng tôi sát rạt bên cạnh cây đa cây đề trong giới giải trí, như vậy lại là công ty không đàng hoàng sao?" Người xa lạ nói: "Tôi cam đoan không thu bất kỳ chi phí nào, tất cả các khoản chi trong công việc đều ghi cho công ty. Người bình thường gia nhập công ty đều ký hợp đồng, nếu như hai quý cô đây gia nhập, ký hợp đồng có thể bàn bạc về vấn đề hoa hồng."
"Được rồi, chuyện lớn như vậy, tôi phải về nhà cùng nhà tôi và con tôi thương lượng đã."
Người xa lạ này nói chuyện hùng hồn nhưng nghe thấy lời của Thẩm Khinh Nhược thì suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, cực kỳ hoảng:
"Quý cô, quý cô có người kia, còn có cả con sao?"
Hắn lập tức nhìn Mạnh Trì nói:
"Vậy người bạn này..."
"Em ấy à, vẫn còn là sinh viên." Lời này khiến người ta yên tâm, nhưng nửa câu sau thì dứt khoát để người ta lạnh thấu tim: "Đã sớm đính hôn rồi, chờ tốt nghiệp là trở về quê kết hôn."
Mạnh Trì:
"..."
Mạnh Trì thấy người xa lạ nhìn cô đầy tội nghiệp, dường như muốn xác định chuyện này có thật không.
Mạnh Trì:
"Đúng vậy, tôi có hôn sự."
Chấp nhận hôn sự mà Thẩm Khinh Nhược tự mình se duyên cho cô.
Cuối cùng lúc người xa lạ rời đi, vẫn không quên nói lời sâu xa:
"Cô gái xinh đẹp, tuổi cũng còn trẻ không nên sớm kết hôn, đàn ông không dựa vào được đâu. Bây giờ là thời điểm thích hợp cho sự nghiệp, chờ sau này kiếm được nhiều tiền rồi, có thể rước cha mẹ già dưới quê lên, vậy không tốt hơn sao?"
Mạnh Trì:
"..."
Người xa lạ còn định nói lại ngừng lại nhìn Thẩm Khinh Nhược, cũng không thể khuyên người ta chia ly, không thể làm gì khác hơn là nói:
"Quý cô trở về bàn với người nhà cô, cả con cô nữa... bất quá tôi vẫn phải nói: phụ nữ phải dựa vào chính mình."
Thẩm Khinh Nhược:
"Được... quý ông đi nha, cẩn thận bậc thang."
Chờ người này đi xa, cô cầm danh thiếp quạt quạt, nói với Mạnh Trì:
"Mấy hôm trước còn tính cùng em đăng ký tham gia tuyển chọn, bây giờ hay rồi, người tìm kiếm tự tìm tới cửa luôn."
Đồ cô mặc không có túi tiền, nên tiện tay quăng tấm danh thiếp vào túi bên hông balo của Mạnh Trì:
"Chúng ta đi chụp ảnh tiếp thôi."
"Chuyện lớn như vậy em phải cùng đối tượng đính hôn bàn bạc." Mạnh Trì chợt nói.
"Nè, tôi chỉ muốn bớt việc thôi, nếu không tên đó cứ quấn lấy chúng ta."
Mạnh Trì không có giận, chỉ là cảm khái sâu sắc cái miệng của Thẩm KHinh Nhược không thể tin được.
Cô vừa chụp vừa nói:
"Chị còn có người kia và con nữa?"
Thẩm Khinh Nhược bỗng nghiêm túc nhìn cô, khóe môi mỉm cười, đôi mắt đào hoa chớp chớp:
"Em thấy sao? Tôi nên gia nhập công ty đó không?"
Trái tim của Mạnh Trì đập nhanh hơn, ý trong lời này của Thẩm Khinh Nhược là xem cô như... một nửa kia?
Khi cô chuẩn bị nghiêm túc trả lời thì Thẩm Khinh Nhược đã đã thay cô nói:
"Dù sao em cũng là đứa nhỏ của tôi."
Mạnh Trì:
"..."
Mạnh Trì lãnh đạm nói:
"Tùy chị."
Thẩm Khinh Nhược cảm thấy chuyện này càng đùa càng vui, cô chuyển qua lấy điện thoại, mở Wechat ấn tin nhắn thoại ghi âm, giọng nhão nhẹt:
'Yêu ơi, vừa rồi có người nhìn trúng mình, còn nói sẽ nâng mình thành ngôi sao, ây da, nhưng mình lo lắng hắn lừa mình, hoàn toàn không giống những lời hắn đã nói, nhất định để mình đi làm mấy việc như bồi rượu vân vân... cậu thấy sao, yêu ơi?'
Tin nhắn thoại 'xẹt' một cái được gởi đi thì bên kia ngay lập tức trả lời, lời ít ý nhiều:
'Liên quan gì mình.'
'Trăn Nhi, giọng điệu nói chuyện của cậu thật làm người ta đau đớn lòng." Thẩm Khinh Nhược liền gởi tin đi, rồi đưa điện thoại cho Mạnh Trì, để Mạnh Trì giúp mình chụp 'ảnh chân dung tuyển tú'.
Vừa mới bắt đầu tạo dáng còn rất bình thường, nhưng càng về sau càng thêm... khiêu khích.
Mạnh Trì nhìn Thẩm Khinh Nhược trong màn hình, là liếm môi, là cắn tay, rõ ràng chính là dạng tú.
Chờ sau khi chụp xong, lỗ tai Mạnh Trì hơi ửng đỏ.
Thẩm Khinh Nhược nhìn qua ảnh vừa chụp, vẻ mặt hài lòng:
"Tay mơ nhưng em chụp rất khá, tuy bản thân tôi 100% đẹp sẵn rồi nhưng em cũng bắt được 50 60%, khá lắm, khá hơn Tạ Trăn. Cái tên Tạ Trăn là người không có kiên nhẫn nhất, đừng nói chụp người, bảo cậu ta chụp hoa cỏ cũng làm cho người ta không nhìn ra được là gì. Em giỏi lắm, bây giờ tôi phong cho em làm thực tập sinh chụp ảnh cao cấp nhất, sau này chụp nhiều nhiều vào, ra sức phấn đấu trở thành chính thức, tôi rất xem trọng em."
Thẩm Khinh Nhược vẽ ra cái bánh vẽ thật lớn, miệng lưỡi lưu loát chẳng khác gì gã săn ngôi sao vừa rồi.
Mạnh Trì cũng không tin mấy lời Thẩm Khinh Nhược nói, nhưng cô chấp nhận chụp cho Thẩm Khinh Nhược nên đồng ý.
Thẩm Khinh Nhược thưởng thức xong những tấm ảnh chụp về mình liền nói:
"Chúng ta chụp ảnh chung nha, chụp ảnh chung em sẽ không cảm thấy xấu hổ?"
Thật ra Mạnh Trì không thích chụp hình có lẽ liên quan đến người nhà, vì người nhà cô cũng không thích chụp hình.
Nhưng chụp hình cùng Thẩm Khinh Nhược, cô nguyện ý, hơn nữa cô thầm nghĩ đây là lần đầu tiên các cô chụp ảnh với nhau.
"Tới đây, cười lên, đừng nghiêm túc như vậy, người ta không biết còn tưởng tôi ăn hiếp em."
Một tay Thẩm Khinh Nhược cầm điện thoại, tay còn lại nhẹ nhàng khoát lên đầu vai của Mạnh Trì, nhìn trong màn hình dường như cô đang ôm Mạnh Trì.
Mạnh Trì chợt nghĩ tới điều gì đó, vội nói:
"Chờ một chút."
Cô cố ý lấy bảo bảo sao biển nhỏ từ trong túi ra, ôm vào lòng:
"Được rồi."
Mạnh Trì ôm sao biển nhỏ, trong mắt nhuộm ý cười.
Thẩm Khinh Nhược một mình ra sức mấy năm nay, ngoại trừ vài người bạn cô đối xử thật lòng thì những người khác đều là gặp dịp thì chơi, cũng ít khi cười thật lòng. Lúc này khóe môi cô giương lên, nở một nụ cười chân tình:
"Chụp nha!"
Ống kính ghi lại, trong hình là cô gái xinh đẹp nổi bật, cười cực kỳ khiêu khích người khác, cô ấy ôm một nữ sinh khí chất lạnh lùng, gương mặt non nớt, nữ sinh này nở nụ cười khẽ, trong lòng ôm sao biển nhỏ đáng yêu, lảm cho nữ sinh trở nên đáng yêu không kém.
Lúc sau các cô thay đổi thêm mấy bối cảnh chụp hình, cộng lại cũng chụp cả trăm tấm mới rời khỏi tiệm, Thẩm Khinh Nhược chọn tới chọn lui vẫn cảm thấy tấm ban đầu là đẹp nhất. Cô thêm filter soạn mấy con chữ rồi sau đó đăng trong vòng bạn bè.---
Cùng bạn nhỏ ra ngoài chơi
Cứ quấn lấy người ta chụp ảnh chung
Không chụp không được
Chụp rồi còn muốn đăng vòng bạn bè
Haizz
Tạ Trăn ngay lập tức bình luận:
"Cậu không thể nói hết một câu à? Từng hàng từng hàng làm như thơ vậy."
rr trả lời Tạ Trăn:
"Quỷ khó ưa, cậu không trả lời tin nhắn Wechat của mình, tìm mình trong vòng bạn bè làm gì? Mình, là nhà thơ hiện đại tiếng chưa nổi thôi."
Tạ Trăn trả lời rr:
"Hừ, mình chấp nhận cậu với danh xưng cứ enter là thành nhà thơ, mà không có enter thì làm không được."
Tạ Trăn:
"Đừng có hở ra là đổ lên người Tiểu Mạnh, mình thấy cậu khoái lắm, kìa, còn đăng nhiều hình như vậy."
rr trả lời Tạ Trăn:
"Chua quá."
Mạnh Trì sau khi lướt đến bài đăng này thì không biết nên nói gì, chỉ để lại một dấu chấm tròn ngắn còn đầy thâm ý.
Buổi sáng Thẩm Khinh Nhược tới đây, cô lo trên đường kẹt xe nên dứt khoát đi tàu điện ngầm. Lúc này các cô ra khỏi tòa nhà, trúng ngay giờ cao điểm, đón xe về nhà nhất định sẽ khó nên quyết định cùng nhau đi tàu điện ngầm. Dù sao nhà của Thẩm Khinh Nhược ở ngay bên cạnh.
Các cô hòa vào làn sóng người đi làm lên tàu điện ngầm, chờ hai chuyến mới có thể đặt chân lên được, trong lúc đó đổi chỗ hai lần, Thẩm Khinh Nhược có kinh nghiệm chen tàu điện ngầm lão luyện hơn Mạnh Trì, cô che chở Mạnh Trì trong lòng, tạo thành một tường đồng vách sắt che chắn Mạnh Trì giữa một đống đàn ông. Lần cuối cùng đổi chỗ, hai người đổi vị trí, đoàn người chen chen lấn lấn, Mạnh Trì gần như ôm Thẩm Khinh Nhược trong vòng tay.
Hơi thở ấm áp của Thẩm Khinh Nhược phả lên cổ Mạnh Trì, dường như cô phát hiện ra điều gì, ánh mắt lóe sáng, ngón tay thon dài lướt lướt trên cổ áo của Mạnh Trì:
"Son môi của tôi dính trên cổ áo em rồi."