Bầu trời vẫn còn lấm tấm mưa, những hạt mưa li ti rơi lên cây. Vì vừa rồi mưa xối xả nên xung quanh cây có một làn sương mỏng.
Các cô bung dù, dù được mua trong tiệm trà, đi đến cửa cổng công viên. Vừa rồi Thẩm Khinh Nhược đã đặt xe trên ứng dụng.
Mạnh Trì cùng Thẩm Khinh Nhược ngừng bước, đôi gò má trắng nõn trở thành màu lam do chiếc dù phản chiếu, cộng thêm một chút khí chất ưu buồn, cô giương mắt nhìn sương trên cây, tâm trạng cũng bị làn sương mù này lung lay bất định, cô cụp mắt xuống, nói:
“Em rất nhớ mẹ.”
Mạnh Trì rất hiếm khi thể hiện nét mặt đau thương.
Cổ họng Thẩm Khinh Nhược nghèn nghẹn, bất giác nhớ tới người nhà đã qua đời của mình, từng cảnh từng cảnh tượng trong bệnh viện.
Cô muốn an ủi Mạnh Trì lại không biết làm thế nào để an ủi, cô cảm thấy ngôn ngữ đã quá sáo rỗng nhưng cô biết lúc này Mạnh Trì cần an ủi, giống như chính cô của năm mười tám tuổi, vì vậy cô giơ tay lên nhẹ nhàng đặt lên gáy của Mạnh Trì. Giống như vừa rồi ở hành lang, Mạnh Trì ôm cô vậy, cô cũng muốn nói cho Mạnh Trì biết: Tôi ở đây.
Cho dù trong lòng em đau khổ thế nào, tôi cũng ở bên em.
Mạnh Trì dường như cảm giác được, cô ngẩng đầu, miễn cưỡng mỉm cười, một lát sau ánh mắt lại lướt qua vết nước trên ống tay áo kia của Thẩm Khinh Nhược.
Vừa rồi mua dù, Thẩm Khinh Nhược tiện tay cầm lấy dù, lúc ra khỏi tiệm bung dù rời đi cũng che hơn một nửa dù về phía Mạnh Trì.
Mạnh Trì nhíu mày, lập tức đưa tay cầm lấy dù trong tay Thẩm Khinh Nhược, lại che phần hơn về phía Thẩm Khinh Nhược nhưng đã bị Thẩm Khinh Nhược đoạt lấy:
“Không cần làm vậy, chiếc dù này lớn lắm.”
Thẩm Khinh Nhược giơ tay còn lại, ôm đầu vai Mạnh Trì, hai người dựa vào nhau rất tình cảm.
Cô khẽ nói:
“Chúng ta về nhà đi.”
Ngày đó cô ở nhà nấu ăn, cô bảo Mạnh Trì đi xuống dưới nhà mua đồ ăn, Mạnh Trì trở về theo phản xạ nói:
“Em về rồi.”
Khoảnh khắc nghe được câu nói đó, trái tim cô bất giác siết lại, cảm xúc phức tạp nảy mầm, cô nhớ tới người nhà đã qua đời của mình, cũng đã rất lâu rồi cô không nghe thấy được câu nói này trong nhà, cô vừa cảm thấy khổ sở vừa cảm thấy vui vẻ vì vậy cô nói với Mạnh Trì: Mừng em trở về.
Nét mặt của Mạnh Trì biến hóa rất nhỏ, nét u sầu đã dịu đi không ít, cô đáp lại một tiếng 'Dạ' rồi hai người đi về phía cổng.
Lúc đến dưới nhà Thẩm Khinh Nhược thì mưa đã tạnh.
Nhà của Thẩm Khinh Nhược có hai cánh cửa: một lớp cửa bảo vệ bằng khóa thông minh, một lớp cửa kéo.
Lúc Thẩm Khinh Nhược mở khóa cửa kéo, Mạnh Trì yên lặng đứng bên cạnh, Thẩm Khinh Nhược nhìn Mạnh Trì, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu, lúc nào đó sẽ làm chìa khóa cho Mạnh Trì.
Cô bị chính ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, ngoại trừ người nhà thì chưa từng có người có chìa khóa nhà cô cho nên cô liền dìm ý nghĩ này xuống nhưng trong đầu chốc lát lại nảy lên, không thể dìm được hoàn toàn.
Cô nhét đại chìa khóa vào ngăn tủ, lúc ánh mắt lướt qua chìa khóa trong lòng không ngừng nghĩ nếu như Mạnh Trì có được chìa khóa nhà cô...
Hai người đều dính mưa, người trước người sau tắm nước nóng xong Thẩm Khinh Nhược đặc biệt đi nấu canh gừng.
Sau khi uống canh gừng, Thẩm Khinh Nhược đi vào phòng sách, Mạnh Trì cũng đi theo, định dùng máy tính bản chỉnh sửa báo cáo.
Vừa đi vào thư phòng, Mạnh Trì liền ngửi thấy một mùi hương của nến, cô đi vào trong nhìn sơ qua, nhanh chóng phát hiện nơi tỏa ra mùi hương đó, chính là từ các vật phẩm cúng kiến: giấy tiền vàng bạc, nến.
Trước đó Thẩm Khinh Nhược đã nhắc đến tháng này giỗ bà ngoại của Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược mở laptop, nhìn theo ánh mắt của Mạnh Trì nhìn thoáng qua phía góc kệ sách, nói:
“Hai ngày nữa là giỗ bà tôi.”
Những điều này là chuyện thương tâm của cô, cô không muốn nói quá nhiều, cho dù là Tạ Trăn cô cũng chưa từng nói qua.
Nhưng bởi vì Mạnh Trì vừa nhắc đến chuyện trong nhà, việc Mạnh Trì đề cập đến người mẹ đã mất của mình cũng là một chuyện đau đớn nhưng Mạnh Trì vẫn thổ lộ với cô.
Có lẽ suốt đoạn đường trở về nhà thoạt nhìn cảm xúc của Mạnh Trì không được tốt nên cô muốn Mạnh Trì phấn chấn hơn một chút.
Thẩm Khinh Nhược gõ gõ máy tính, nhìn như thể nhập tâm vào công việc nhưng thật ra toàn bộ tâm tư đều không nằm ở đó:
“Xưng hô hơi rối chút, từ nhỏ tôi đã sống cùng bà ngoại cho nên luôn gọi là bà*...”
*Trong tiếng Trung: 外婆 [wàipó] bà ngoại còn 奶奶 [nǎi·nai] là bà nội. Trong xưng hô bình thường gọi 奶奶 là ngoài nghĩa trên thì còn để chỉ bà, người phụ nữ cùng thế hệ hoặc cùng tuổi với bà nên trong ngữ cảnh này Thẩm Khinh Nhược nghĩ Mạnh Trì sẽ hiểu lầm.
Vốn dĩ trước nay bản thân cô chưa từng gặp người bà nội thật sự trên danh nghĩa, cũng không biết có người như vậy trên đời hay không.
Nhưng cũng không nói nên lời.
Cô chưa từng nói với ai về chuyện trong nhà, Tạ Trăn bởi vì ở chung lâu, từ đôi câu của cô mà suy đoán chuyện trong nhà của cô.
Cô chưa hề công khai về nó.
Cô biết mình không quá ổn, cũng rất thảm hại, nói ra có thể sẽ khiến người khác thương hại.
Nhưng cô cũng giống như trong phim truyền hình, kể ra toàn bộ cảnh ngộ của mình từ đầu đến đuôi thì cứ như đọc lời thoại trong kịch bản, cô cảm thấy rất kỳ lạ, rất lúng túng.
Bởi vì cô quá thảm cho nên không muốn để người ta biết mình thảm.
Đã rất khổ cực thì không thể tô son trát phấn cho bản thân sao?
Cho nên, cô chẳng bao giờ nói qua những chuyện này. Hơn nữa một khi đã nói ra thì nhất định nhận được sự đồng cảm, hơn nữa bản thân cô là người rất nhạy cảm, nếu nhận lại phản hồi tiêu cực, chẳng phải càng khó chịu hơn sao?
Bây giờ cô muốn nói với Mạnh Trì cũng không biết bắt đầu nói từ đâu, bây giờ hối hận không có được năng lực trong chớp mắt liền có thân thế khủng như nhân vật chính.
Mạnh Trì cẩn trọng nói:
“Lần trước chúng ta đi dạo gặp một bà cụ, bà nhắc đến cô giáo Sở...”
Thẩm Khinh Nhược hơi bất ngờ, bây giờ Mạnh Trì vẫn còn nhớ chuyện đó.
Khi nhắc đến chuyện tình trong nhà, Thẩm Khinh Nhược như đứng đống lửa như ngồi đống than, cô vội nói:
“Bà chị là giáo viên trung học.”
Mạnh Trì gật đầu, cúi đầu uống một hớp nước, tự nhiên nói tiếp:
“Chị uống nước không?”
Thẩm Khinh Nhược thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Không uống, nãy mới uống nhiều canh gừng, còn hơi đầy bụng.”
Mạnh Trì gật đầu:
“Em cũng vậy, nhưng vẫn muốn uống.”
“Chắc cũng vì là canh gừng nên uống xong hơi khát nước. Chị ít uống để lát nữa còn ăn cơm.”
Mạnh Trì nói xong liền đặt ly nước xuống, sau đó cúi đầu nhìn máy tính bảng của mình:
“Ngày giỗ bà chị, để em đi chung được không?”
Nếu Thẩm Khinh Nhược gọi Tạ Trăn thì chắc không ngại rủ thêm người khác, chỉ là... không biết chị ấy có đồng ý dẫn mình đi gặp bà không.
Thẩm Khinh Nhược định nói 'Chỗ đó rừng núi hoang sơ, không có gì thú vị' nhưng lời tới miệng lại nuốt vào trong, cô do dự chốc lát nói:
“Được, nhưng nghĩa trang ở rất xa, lái xe rất lâu đó.”
Mạnh Trì: Dạ.
Dường như đường xá xa xôi không quan trọng.
Cô cúi đầu viết lên máy tính bảng, giống như đang xử lý chuyện gì đó quan trọng.
Thẩm Khinh Nhược cũng dần thoát khỏi trạng thái căng thẳng, cô nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, thầm nghĩ Mạnh Trì có lẽ phát hiện cô lúng túng.
Đứa nhỏ này rất thông minh.
Thẩm Khinh Nhược khoe mẽ bản thân là một tay thợ săn cừ khôi nhưng không hiểu lại có cảm giác chui vào vòng phục kích.
Sau đó cô miễn cưỡng cười cười, nhìn dáng vẻ khôn khéo của đứa nhỏ này ngay lúc này không hề khác với lúc các cô gặp con thỏ ở trong công viên.
Nhất định là ảnh hưởng từ việc chơi cờ tướng.
Thẩm Khinh Nhược nhanh chóng cắm đầu vào công việc, Mạnh Trì không mở báo cáo ra ngay mà sắp xếp lại lịch trình của mình, dành ra thời gian để đi gặp bà của Thẩm Khinh Nhược.
Đêm đó Mạnh Trì ngủ lại ở nhà Thẩm Khinh Nhược. Ngày hôm sau lúc cô thức dậy, Thẩm Khinh Nhược còn vùi mình trong chăn ngủ.
Tối hôm qua mưa như trút nước, buổi tối không nóng bức nhưng Thẩm Khinh Nhược vẫn mở điều hòa, nhìn thấy Mạnh Trì không thích gió từ điều hòa nên cô lặng lẽ điều chỉnh nhiệt độ lên cao, nhượng bộ chút chút.
Tuy rằng Mạnh Trì không nói gì về lần này nhưng Thẩm Khinh Nhược lại khá ngượng ngùng, quấn lấy Mạnh Trì nũng nịu một hồi lâu: nào là buổi tối ngủ rất nóng, không mở điều hòa không ngủ được.
Thẩm Khinh Nhược rất thích mở điều hòa ôm chăn ngủ.
Buổi sáng, cô núp cả người trong chăn, rõ ràng rất lạnh nhưng vẫn nhất quyết mở điều hòa.
Mạnh Trì muốn tắt điều hòa nhưng lại sợ làm phiền giấc ngủ của Thẩm Khinh Nhược, chờ đến khi cô đi rồi Thẩm Khinh Nhược nhất định sẽ mơ màng thức dậy bật điều hòa.
Mạnh Trì rón rén mặc quần áo, Thẩm Khinh Nhược vẫn nghe thấy dù động tĩnh rất nhỏ, cô lim dim nói:
“Em được nghỉ hè mà nhỉ? Sao dậy sớm vậy?”
“Em đi làm.”
“Ồ, nghỉ hè em đi làm công.”
Thẩm Khinh Nhược nhớ lần trước Mạnh Trì đã từng nói nghỉ sẽ đi làm việc ở phòng tranh.
Mạnh Trì:
“Chị có lạnh không? Cần em tắt điều hòa không?”
Thẩm Khinh Nhược vẫn nằm trong chăn:
“Không lạnh, rất thoải mái, đừng tắt.”
Cô thầm nghĩ: Em sắp ra ngoài rồi còn muốn quản điều hòa của tôi.
Mạnh Trì thừa biết sẽ vậy, chỉ đành cam chịu rời khỏi phòng ngủ.
Sau khi cô rửa mặt xong, cô xuống lầu mua bữa sáng, sau đó quay trở về đặt bữa sáng lên bàn ăn. Trước khi đi còn nói với Thẩm Khinh Nhược, bảo Thẩm Khinh Nhược dậy sớm ăn điểm tâm.
Thẩm Khinh Nhược:
“Đi đường chú ý an toàn.”
Chờ sau khi Mạnh Trì đi rồi, cô nhảy nhót trên giường, tìm điều khiển điều hòa, chuẩn bị hạ nhiệt độ thì bên tai lại vang lên tiếng thở dài bất lực của Mạnh Trì, nói: Chị chỉnh điều hòa xuống thấp như vậy bị cảm thì phải làm sao.
Thẩm Khinh Nhược do dự trong chốc lát, thất vọng trả điều khiển về chỗ cũ, một lần nữa ngã xuống giường.
Một lát sau, cô lại duỗi tay bắt lấy điều khiển, chỉnh điều hòa xuống thấp một độ.
Đây là nhẫn nhịn cuối cùng của cô.
...
Mạnh Trì làm việc đến hơn chín giờ tối, cô trở về nhà của mình, lúc đi qua sân thì phát hiện có bóng người lờ mờ đứng phía trước vườn hoa.
Mạnh Trì đi về phía trước, đứng ở phía sau bóng người đó.
Bà cụ thân người thon gầy, mặc âu phục nữ, nhìn cực kỳ chỉnh chu lão luyện.
Bà nhìn thoáng qua phía sau thấy cháu gái lại quay đầu lại, tiếp tục ngắm nhìn hoa viên.
Bàn tay mạnh mẽ có lực đang lần vòng ngọc trên cổ tay còn lại, mặt không cảm xúc, thản nhiên nói:
“Hồng nguyệt quý năm nay phát triển không tốt, nếu như mẹ con biết chắc sẽ thấy đau lòng.”
Hồng nguyệt quý trong vườn đều do mẹ của Mạnh Trì chăm bẵm, năm ấy bà nội dùng rất nhiều lí do từ chối, cho rằng việc làm này không đáng, thú vui nhàn nhã của người giàu.
Sau khi mẹ cô qua đời một khoảng thời gian, ý chí của Mạnh Trì khá sa sút, chờ khi cô nhớ đến hoa hồng của mẹ để lại trong vườn thì đã qua rất lâu, cô cho rằng đã sớm khô héo thì không ngờ hoa nở rất đẹp. Thì ra ngày thứ hai mẹ mất, bà nội đã mời một nông dân chuyên trồng hoa về.
Bà nội nhanh chóng xoay người, dường như không muốn sa vào trong cảm xúc, bà chậm rãi đi vào trong:
“Đi thôi, về nghỉ ngơi, con bận rộn cả ngày cũng mệt rồi.”
Mạnh Trì đưa bà trở về phòng, sau đó mới trở về phòng của mình.
Cô tắm rửa xong, xử lý chút công việc còn lại hôm nay xong mới cầm điện thoại, phát hiện huấn luyện lớp dạy lái xe gửi tin đến:
'Tiểu Mạnh, mấy ngày này có thời gian học lái xe không?'
'Em mới đăng ký khóa hai, tranh thủ lúc này nhanh chóng luyện tập để nhớ kỹ hơn.'
'Tiểu Mạnh, em không tích cực tập lái xe rồi, cần phải chuyên cần mới đậu được!'
Cô nhìn thấy tin nhắn của thầy huấn luyện, không hiểu sao Mạnh Trì có chút khẩn trương trong lòng, bị giáo viên hết lần này tới lần khác nhắc nhở chuyện 'cúp' học, Mạnh Trì mặt như đưa đám.
Cô nhìn bảng lịch trình, cảm thấy gần đây không có quá nhiều thời gian, liền trả lời:
'Xin lỗi huấn luyện viên, gần đây em bận quá.'
Qua nửa tiếng đồng hồ, Thẩm Khinh Nhược gửi tin nhắn đến:
'Sáng sớm nay em đi gấp, tôi chưa kịp hỏi em, khi nào em rảnh? Tôi tập lái xe cho em.'
Mạnh Trì nhìn lịch trình, trả lời ngay:
'Ngày kia chị có rảnh không?'
- ----Hết chương 76----
Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^
Tuần rồi mình đi leo núi rồi đi biển nên không có chương mới, mong mọi người thông cảm. Tặng mọi người một chiếc ảnh đẹp bầu trời hoàng hôn hôm đó.