Mạnh Trì ghen rồi.
Vừa rồi lúc ăn cơm, rõ ràng mùi vị của cơm nước cũng được lắm nhưng cô ăn vào lại có vị chua.
Không phải cơm nước có vị chua, là lòng cô chua.
Lòng cô chua tự nhiên ăn gì cũng chua.
Đương nhiên cô biết mình không thể hạn chế Thẩm Khinh Nhược giao tiếp với người khác, đó là tự do của Thẩm Khinh Nhược, hơn nữa giữa người với người phải thông qua giao tiếp để đạt được hợp tác, không thể nào chuyển đến môi trường chân không được.
Nhưng lòng cô vẫn chua, thầm nghĩ giao tiếp thì giao tiếp, Thẩm Khinh Nhược có cần cười vui vẻ vậy không? Chuyện đó vui vẻ lắm sao?
Cô trao đổi với người khác cũng đâu cười vui đến vậy...
Cô nằm trên giường nhắm mắt lại nhưng không thể nào ngủ được, nghe thấy động tĩnh rất nhỏ bên cạnh liền xoay người, đồng thời Thẩm Khinh Nhược cũng nghiêng người đối diện cô, sau đó cô không kiềm được sát đến gần, đòi phần thưởng Thẩm Khinh Nhược đã hứa.
Khen thưởng mà cô mong muốn trước giờ chỉ có mình Thẩm Khinh Nhược.
Có lẽ quá tham cho nên luôn không được như ý nguyện.
Nhưng cô cảm thấy bản thân có thể chờ, tuy rằng đôi khi cô cũng có chút nôn nóng.
Cũng giống như một vì sao treo trên bầu trời xa xôi, cô cố gắng leo lên, mong ngóng có một ngày có thể đứng bên cạnh.
Trong quá trình leo lên, ánh sáng ấm áp của ngôi sao soi chiếu lên người cô, làm cho cô cảm thấy vui vẻ.
Mạnh Trì và Khinh Nhược quyết tâm tách ra, mãi cho đến ba bốn giờ chiều mới rời khỏi giường.
Quần áo rơi lả tả dưới đất, lộn xộn.
Thẩm Khinh Nhược cúi người nhặt quần lên, tiếng leng keng vang lên, chìa khóa trong túi quần rơi xuống, đập lên sàn nhà.
“Sao vậy?” Mạnh Trì vừa mặc quần áo vừa nhìn qua.
Ánh mắt của cô lướt qua một chùm vết hôn trên cổ Thẩm Khinh Nhược, bất giác nhớ tới vừa rồi hai người... cô vội thu hồi ánh mắt.
Thẩm Khinh Nhược đưa lưng về phía Mạnh Trì, tùy tiện nhét chìa khóa vào trong túi quần, nói:
“Không có gì, tôi làm rớt chìa khóa.”
Mạnh Trì cũng không nghĩ nhiều, không nghĩ ra tại sao Thẩm Khinh Nhược lại bỏ chìa khóa dễ đánh rơi vào trong túi quần, chẳng lẽ không sợ lúc tập lái xe làm rơi?
Lúc đầu Thẩm Khinh Nhược đã không còn nhớ tới chuyện này nhưng bây giờ lại đắn đo.
Hôm qua cô đi in hình, khi về nhà đi ngang qua tiệm sửa khóa, nhất thời nảy ra suy nghĩ làm thêm một chìa khóa cửa kéo.
Sau khi làm xong thì cô lập tức rầu rĩ vì hành động của chính mình.
Tạo sao lại phải làm thêm chìa khóa? Muốn cho Mạnh Trì thật sao?
Hôm nay lúc ra ngoài, cô nhìn thấy chiếc chìa khóa mới bị mình tùy tiện nhét ở trên ngăn tủ, cô do dự một chút sau đó vẫn nhét vào trong túi.
Cô thầm nghĩ, tiện tay mang theo cũng không nhất định phải cho Mạnh Trì.
Buổi sáng lúc tập lái xe, tay cô đã nhiều lần vói vào trong túi quần chạm vào miếng kim loại lạnh lẽo, sau đó nhìn thấy Mạnh Trì cô giống như bị mê hoặc, ý niệm trong đầu chuyển thành có nên đưa chìa khóa cho Mạnh Trì không? Đưa như thế nào?
Lẽ nào trực tiếp đưa ra, nói: Hôm qua tôi đi làm chìa khóa, làm thêm một cái, không có chỗ để. Nè, cho em, để chỗ em đi.
Lời này cô thật sự không nói ra được.
Trước giờ Mạnh Trì chưa từng hỏi cô về chìa khóa nên cô không chắc Mạnh Trì sẽ cần.
Rốt cuộc người ta không nghĩ, mình lại cưỡng ép đưa vậy thì...
Nghĩ vậy cô đã xấu hổ muốn chết.
Thẩm Khinh Nhược thầm nghĩ: Bỏ đi, sau này rồi tính.
Ngay cả bản thân cô cũng không chú ý đến mình vừa lại bỏ chìa khóa vào trong túi quần để tùy lúc có thể lấy mà không phải túi xách.
Buổi chiều lúc tập lái xe xong, cô vẫn không đưa chìa khóa ra.
...
Hôm nay, Mạnh Trì tan làm sớm liền hẹn huấn luyện viên tập lái xe.
Luyện hơn một tiếng, kết thúc tập luyện.
Trường học lái ở ngay gần nhà cô, cô định trực tiếp đi bộ về nhà.
Nhưng lúc chưa rời khỏi cô liền nhìn thấy một bóng dáng không tính là xa lạ, chính là người hôm qua đã nói chuyện với Thẩm Khinh Nhược, nghe nói là đồng nghiệp trước của Thẩm Khinh Nhược.
Lúc đi ngang qua, Mạnh Trì suy nghĩ một chút mới lên tiếng chào hỏi.
Mới đầu người này không có phản ứng lại, cho rằng là học viên của mình, chỉ thuận miệng ừ một tiếng, một lát sau hắn mới sực tỉnh:
“Chúng ta đã gặp qua trước đó không lâu nhỉ? Em là bạn của Thẩm Khinh Nhược.”
Mạnh Trì gật đầu, nghe đến tên của Thẩm Khinh Nhược bất giác dừng bước.
Đồng nghiệp trước của Thẩm Khinh Nhược quan tâm hỏi:
“Hôm nay em tập lái xe thế nào?”
“Cũng tạm.”
Đồng nghiệp trước nhìn nhìn bên cạnh cô, hỏi:
“Hôm nay Thẩm Khinh Nhược không đi cùng em à?”
Mạnh Trì:
“Chị ấy có việc.”
“Em với Thẩm Khinh Nhược quen biết lâu lắm sao?”
“Không lâu lắm.”
Trước đó người này trò chuyện với Thẩm Khinh Nhược Mạnh Trì đã phát hiện hắn rất biết nói chuyện, một lát thì nói về học viên của mình, một lát thì nói về công việc gần đây, đôi khi hai chuyện không liên quan mà hắn vẫn tiếp nối rất tự nhiên.
Trên cơ bản có mặt hắn thì cô và Thẩm Khinh Nhược đều không cần lên tiếng.
Cho nên mặc dù bây giờ Mạnh Trì thoạt nhìn không quá nhiệt tình cũng không ảnh hưởng đến khả năng của hắn, hắn dừng lại chốc lát, nói tiếp:
“Thẩm Khinh Nhược thoạt nhìn không giống như lúc trước.”
Hắn nói: Thẩm Khinh Nhược trước kia lạnh như băng, nhìn cũng muốn đông chết người, người trong đoàn xe cũng không biết nói chuyện với cô ấy thế nào. Có một lần, hắn phát hiện Thẩm Khinh Nhược cho chó hoang ăn, cảm thấy người này không xấu, chỉ nhìn khó tiếp cận thôi.
Đồng nghiệp trước có lẽ cho rằng quan hệ giữa Mạnh Trì và Thẩm Khinh Nhược rất tốt, Thẩm Khinh Nhược đã sớm kể cho Mạnh Trì nghe những chuyện này, làm sao hắn có thể nghĩ ra Mạnh Trì lại không biết nhiều bằng hắn.
Hắn lại nhỏ giọng hỏi Mạnh Trì: Gần đây tình hình kinh tế của Thẩm Khinh Nhược có đỡ hơn không, nếu thật sự gặp khó khăn, hắn có thể giúp một chút.
Cũng không phải lương duyên gì, chỉ là năm đó có một việc hắn rất có ấn tượng, khi đó đoàn xe đến Bắc Thành, mọi người đều không có chuyện gì làm, tiện đường về nhà thì sẽ về nhà, đi chơi thì sẽ đi chơi nhưng chỉ có mình Thẩm Khinh Nhược ở lại trong xe của đoàn, lúc nào cũng ngủ trong xe.
Khi đó tuổi tác gần bằng nhau, họ cũng trò chuyện vài câu, hắn hỏi vì sao Thẩm Khinh Nhược không trở về nhà.
Thẩm Khinh Nhược ngồi trong xe, nhìn ra bên ngoài, nói: Tôi không có nhà.
Khi đó còn trẻ, chưa hiểu nhân gian vô thường, nhìn sự việc thường chỉ nhìn vẻ bề ngoài, người khác nói gì cũng chỉ có thể nghe vậy, không nghe ra được tầng ý khác trong đó.
Khi đó hắn cho rằng Thẩm Khinh Nhược chỉ giận dỗi người nhà nói ra câu không có nhà như vậy nhưng hắn lại lờ mờ cảm thấy chuyện không phải như vậy, bởi vì Thẩm Khinh Nhược nhìn có vẻ... đau thương.
Mặc dù từ đau thương này phải mấy năm nay khi gia đình hắn gặp biến cố hắn mới hiểu được. Nhưng khi đó, hắn biết Thẩm Khinh Nhược rất thiếu tiền, nếu không sẽ không ngủ trong xe trong lúc nghỉ ngơi.
Khi đó hắn cũng định rủ Thẩm Khinh Nhược đến nhà hắn nhưng khi đó hắn cũng rất ngại bởi nhà hắn rất nghèo, chỉ có thể nói là có vài miếng ngói che mưa. Khi đó còn trẻ không muốn người ta nhìn ra trong túi không có tiền.
Sau khi kết thúc công việc của đoàn xe, tất cả mọi người đều không liên lạc. Rất lâu sau này, hắn thông qua những người khác mới biết được khi đó Thẩm Khinh Nhược thật sự không có nhà.
Những năm gần đây, mỗi khi nhớ tới chuyện này, hắn có chút ân hận, lúc đó khi nghỉ ngơi rời khỏi đoàn xe, rõ ràng hắn thấy Thẩm Khinh Nhược ngồi trong xe không nhúc nhích, cũng nghĩ tới đối phương mấy ngày nay vẫn ngủ trong xe hắn cũng chỉ rời đi.
Năm tháng qua đi tuổi tác lớn dần, bước đi cũng chậm lại, thỉnh thoảng hắn sẽ nghĩ: Không biết bây giờ Thẩm Khinh Nhược đã phát triển ra sao, có thể không cần phải chọn ngủ trong xe nữa.
Cho nên hiện tại hắn có ý cho Thẩm Khinh Nhược mượn, tất nhiên cũng không phải cho mượn rất nhiều tiền, ảnh hưởng cuộc sống của mình này nọ, dù sao hắn không ôm ấp tâm tư kia với Thẩm Khinh Nhược.
Hắn chỉ muốn đền bù một chút khuyết điểm tự ti của bản thân trong quá khứ, không đến nỗi thỉnh thoảng sẽ nhớ lại chuyện này.
Hắn không nói quá nhiều với Mạnh Trì nhưng khi nói đến chuyện này cũng trực tiếp bày tỏ ý muốn cho mượn tiền.
Mạnh Trì khi nghe thấy chuyện Thẩm Khinh Nhược ngủ trong xe, cô cảm giác trái tim bất giác bị siết lại.
Cô nhớ rõ lần trước Thẩm Khinh Nhược đã đề cập qua, Tạ Trăn đã từng cãi nhau với người nhà mà qua chen chúc trong nhà Thẩm Khinh Nhược. Lúc đó Thẩm Khinh Nhược nói nhà mình không được như bây giờ mà đang thuê phòng ở bên ngoài.
Khi đó trong lòng Mạnh Trì đã có rất nhiều nghi ngờ nhưng lần đó Thẩm Khinh Nhược cũng không nguyện ý chia sẻ nhiều hơn.
Mạnh Trì kết nối với những chuyện trước, xâu chuỗi các sự việc lại.
Khi đó có lẽ Thẩm Khinh Nhược thiếu rất nhiều tiền, thậm chí có thể bán cả căn nhà bây giờ, mấy năm nay mới mua lại.
Đồng nghiệp trước nói muốn cho Thẩm Khinh Nhược mượn tiền, Mạnh Trì ra vẻ cực kỳ bình tĩnh nhìn người này mấy lần, đánh giá xem có phải hắn có cảm tình với Thẩm Khinh Nhược để quyết định bản thân nên ghen hay không.
Khi nghe hắn thẳng thắn bày tỏ, Mạnh Trì tạm thời buông xuống ghen tuông trong lòng, nói:
“Thẩm Khinh Nhược không cần tiền của anh.”
Dù sao ngay cả tiền của cô Thẩm Khinh Nhược cũng chưa từng cần.
Giọng Mạnh Trì như an ủi:
“Không sao, tôi có tiền, tôi sẽ đưa cho chị ấy. Anh không cần nghĩ mấy chuyện này nữa.”
Chờ sau khi Mạnh Trì rời đi rồi, đồng nghiệp trước thoát ra khỏi cảm xúc buồn vu vơ, hắn nhớ tới câu sau cùng Mạnh Trì nói, càng ngẫm càng cảm thấy kỳ lạ, cảm giác như Mạnh Trì đang nói: Được rồi, tôi hiểu rồi, người của tôi tôi tự chăm sóc, không cần anh hao tâm tổn trí.
...
Ngày giỗ bà ngoại của Thẩm Khinh Nhược, bầu trời dường như cảm giác được một phần đau thương nên trời cũng mưa lất phất.
Mạnh Trì đã sớm đến nhà của Thẩm Khinh Nhược, Thẩm Khinh Nhược trầm hơn thường ngày rất nhiều, cũng không cười. Bình thường, Thẩm Khinh Nhược đã quen bất cần đời, hiếm có thời điểm thế này, dường như dáng vẻ tươi cười thường ngày đều là giả vờ, chỉ có ngày này mới để cô quay trở về con người chân thật của mình: đau thương, bi quan, keo kiệt lời nói.
Tạ Trăn đã sớm đến với Thẩm Khinh Nhược, gần như đồng thời đến cùng lúc với Mạnh Trì.
Có lẽ bởi vì Thẩm Khinh Nhược biết Mạnh Trì và Tạ Trăn biết hôm nay là ngày giỗ của bà ngoại nên cô cũng không đè nén cảm xúc.
Có lẽ ở trong lòng Thẩm Khinh Nhược đã xem Mạnh Trì và Tạ Trăn như người thân thiết vì thế cảm thấy rất thả lỏng, không ngại thể hiện ra tinh thần sa sút.
Tạ Trăn lái xe của mình đến, trên đường đến nghĩa trang cũng là lái xe cô.
Thẩm Khinh Nhược và Mạnh Trì ngồi ở phía sau xe.
Tạ Trăn hỏi Mạnh Trì vài câu về chuyện học lái xe, sau đó cũng không nói nữa.
Bên trong xe rất yên tĩnh.
Mộ phần của bà ngoại Thẩm Khinh Nhược ở nghĩa trang bên sườn núi, lúc chạy qua ngọn núi bầu không khí càng trầm lặng, thỉnh thoảng có vài chiếc xe vụt qua. Trên những chiếc xe đều chở lùm đùm lề đề, có vẻ cũng đi cúng bái tổ tiên.
Thẩm Khinh Nhược nhắm mắt lại, không biết có ngủ hay không, trên đường cô cũng muốn đổi tay lái với Tạ Trăn nhưng Tạ Trăn bảo cô cứ ở yên đó, còn bảo Mạnh Trì hãy luyện tập lái xe cho thật giỏi, sớm lấy được bằng lái, sau này có thể đổi tay lái với cô.
Thẩm Khinh Nhược sau khi bị Tạ Trăn nghiêm túc từ chối, cô cũng không nhắm mắt nghỉ ngơi mà chơi điện thoại.
Mạnh Trì nhìn thoáng qua, trên mặt Thẩm Khinh Nhược nở nụ cười mệt mỏi, nhưng nhìn qua người ta càng thêm khổ sở hơn khi nói mình đang chơi Sudoku.
Mạnh Trì liền cùng Thẩm Khinh Nhược chen chúc chơi Sudoku, cô không biết sự cổ vũ của mình có làm giảm được một chút bi thương trong lòng Thẩm Khinh Nhược hay không, nhưng cô muốn mình làm chút gì đó, không thể không làm gì cả.
Xe dừng ở bãi đỗ xe ở phía trước nghĩa trang.
Lúc các cô xuống xe, trời vẫn mưa lất phất, phía bên trong mù mịt không nhìn rõ người.
Rất nhanh Mạnh Trì nhìn thấy được bà cụ với gương mặt hiền hòa bên trong tấm ảnh, được khắc trên bia mộ lạnh lẽo.
Cô chưa từng gặp qua bà, hai bên chỉ cách nhau một tấm ảnh chụp nhưng phía sau hai tấm ảnh lại hàm ý cách biệt một trời một vực.
Tấm ảnh ở nhà Thẩm Khinh Nhược, đại biểu cho đoàn viên vui vẻ, mà bây giờ tấm ảnh khắc trên bia mộ lại hàm ý thiên nhân mãi cách trở*.
*Thiên nhân mãi cách trở: người và trời luôn luôn có khoảng cách xa vời
Mạnh Trì cảm thấy vành mắt mình khó chịu, cô quay sang nhìn Thẩm Khinh Nhược.
Cảm xúc trên gương mặt của Thẩm Khinh Nhược không khác gì vừa rồi, Thẩm Khinh Nhược chậm rãi ngồi xổm xuống, lặng lẽ bày đồ cúng ra.
Tạ Trăn dường như trước đó từng đi theo Thẩm Khinh Nhược, cũng rút nhang ra, châm lửa, đồng thời đưa cho Mạnh Trì mấy cây.
Hai người sau khi bái tế xong, Tạ Trăn liền khẽ vỗ vai Mạnh Trì, ra dấu để cho Thẩm Khinh Nhược và bà ngoại ở riêng một lúc.
Mạnh Trì cảm thấy cảm xúc của Thẩm Khinh Nhược không tốt, có hơi lo lắng, do dự chốc lát sau đó vẫn đưa dù cho Thẩm Khinh Nhược rồi cùng Tạ Trăn rời đi.
Mạnh Trì hỏi:
“Chị ấy sẽ không sao, phải không?”
Tạ Trăn:
“Mỗi năm đều đến, không sao đâu.”
Cô lại nhìn Thẩm Khinh Nhược ở phía xa xa, lại nhìn nhìn Mạnh Trì, nói:
“Thật ra chị rất bất ngờ là cậu ấy lại dẫn em đến, dù sao hai người quen biết chưa lâu.”
Tạ Trăn khẽ thở dài nói:
“Người như Thẩm Khinh Nhược ẩn mình rất sâu.”
- ---Hết chương 79----
Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^