“Trận đấu giữa Keva Maria với Vera Devlin chính thức bắt đầu!”
Hai người trên sân đấu liền lao vào nhau, mọi người bên dưới hò hét rất nhiệt tình.
Vera liền dùng các chiêu thức võ học cao cấp nhất mà mình biết, Keva cũng không kém, cô dùng quyền pháp và cước pháp rất nhuần nhuyễn. Keva dùng tay thành hình trảo chộp thẳng về phía mặt Vera nhưng Vera nghiêng đầu sang một bên né được rồi dùng đầu gối phản công vào phần bụng của Keva.
Keva lùi lại ôm bụng rồi tức giận lao lên hai người vẫn đối chiến rất gay gắt, Vera bị trúng một đòn là cũng sẽ trả lại một đòn cho Keva, nhưng hiển nhiên những đòn đánh đó của hai người chưa gây tổn thương cho đối phương quá lớn.
Phía dưới mọi người há hốc mồm nhìn hai người trên sân đang giao chiến, họ không thể tin được tại sao Vera có thể đánh ngang tay Keva.
Không chỉ những người đang quan chiến mà đến bản thân Keva cũng kinh ngạc,
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Mình là một ‘chuẩn chiến nhân’ mỗi một đòn đánh gấp bốn lần công kích của một người bình thường, tốc độ ra quyền cũng rất nhanh nhưng con nhỏ đáng ghét này vẫn đỡ được thậm chí trả đòn ngược lại."
Keva vừa né được một cước của Vera liền siết chặt nắm đấm nhắm thẳng tới sống lưng mà công kích, Vera thấy vậy vội xoay người lại theo đó chân còn lại cũng vẽ một đường vòng cung sút thẳng vào đầu Keva.
Bốp… một tiếng vang thanh thúy vang lên, Keva lảo đảo lui về sau đưa tay lên ôm đầu, hiện tại cô cảm thấy đầu đang rất đau rát, ý chí quay cuồng, lúc sau cô bừng tỉnh lại nhìn về phía trước thấy Vera đang lao tới!
Trong lúc vội vã, sợ hãi, Keva chỉ biết ra sức khua tay lên một cách điên loạn, Vera dễ dàng né tránh rồi đấm một cú thật mạnh vào mặt đối phương.
Búp… Keva phọt máu mũi, khuân mặt tím tái đang mất dần ý thức, cơ thể theo quán tính bay ra sau năm mét rồi rơi mạnh lên trên sàn.
Vera vẫn đứng im sừng sững trên sàn đấu, nắm đấm em dần buông lỏng ra những giọt máu từ tay nhỏ từng giọt xuống sàn, đây là máu của Keva.
Bên dưới tất cả mọi người im phăng phắc, không khí trở nên rất kì lạ, chỉ nghe thấy tiếng thở, vài giây sau mọi người đều ồ lên kinh ngạc, rất nhiều người hoan hô, hò hét…
“Không ngờ Keva lại thua Vera, còn là thua thảm nữa chứ!”
“Không thể tin nổi, em ấy mới 14 tuổi thôi mà có thể đánh bại một chuẩn chiến nhân rồi chẳng lẽ.. em ấy cũng đã là chuẩn chiến nhân sao?”
“Cái gì chứ sao có thể như vậy được, nếu là thế thật thì chẳng phải 15 tuổi Vera có thể trở thành chiến nhân sao? Cả nước ta cũng không có quá nhiều người như vậy đâu!”
“Bây giờ nhìn em gái đứng trên sân đó đáng sợ thật đấy, là một bông hoa có gai”
“Nhìn xinh xắn như vậy mà ra tay độc ác quá, trông đôi mắt lạnh lùng đó kìa, thật đáng sợ”
“Đáng sợ vậy nếu đặt em nằm trên giường mày có vào không?”
“Tất nhiên là có, xinh vậy ai chả muốn có haha.”
Sau khi trận đấu kết thúc mọi người vẫn bàn tán rất nhiều, Keva được các bạn cùng đưa đi vào phòng xơ cứu, còn Vera thì lạnh lùng bước xuống khỏi sàn đấu đi tới một góc vắng của vũ trường ngồi xuống ghế uống nước nghỉ ngơi.
Nhiều người nhìn Keva nằm im bất động máu mũi chảy ra khuân mặt tái mép, chân tay tím tái, rồi quay sang nhìn Vera với đôi mắt kính sợ, ai ngờ một bé gái xinh xắn hấp dẫn mới 14 tuổi khi chiến đấu lại ra tay tàn nhẫn như vậy chứ.
Sau khi xem xong trận chiến này, các nam sinh cũng đã tém tém lại, không còn tùy ý nhìn ngắm, đôi mắt quét khắp người Vera như trước nữa. Còn các nữ sinh, những người đố kị với Vera không còn dám nói xấu, bàn tán với những người khác về Vera nữa vì Keva chính là một ví dụ, chuẩn chiến nhân còn bị đánh thành ra như vậy, bọn họ chỉ là người thường sợ còn không chịu nổi một đòn với Vera.
Sau khi vào phòng vệ sinh rửa tay và sửa sang lại trang phục, Vera lúc này đang ngồi tại một góc vắng tay cầm ly nước ngọt mồm nhai kẹo, đưa mắt lên ngắm nhìn bầu trời như đang suy nghĩ điều gì đó, em nghĩ;
“Mình tính toán quả không sai, đã hơn một tháng từ khi mình sử dụng ‘Tạo khí luyện cốt sinh’ mà mẹ đưa cho rồi, tốc độ tăng cường chiến khí và cường hóa cơ thể của mình rất nhanh, tuy chưa cảm thấy chiến lực trong người thành hình nhưng cũng cảm nhận được chúng đang tập chung lại một chỗ, nếu tính toán của mình là đúng thì mình bây giờ cũng có thể xem là một ‘chuẩn chiến nhân’ rồi!
Khi Vera đang mải suy nghĩ Kaza cũng chạy tới, mặt vừa mừng vừa không tin nổi, hắn hỏi;
“Cậu làm mình bất ngờ thật đấy, cậu bây giờ coi là chuẩn chiến nhân rồi đúng chứ, làm sao cậu tăng tiến nhanh như vậy? tháng trước thực lực chúng ta còn chưa cách biệt lắm cơ mà!”
Vera chỉ nhìn Kaza cười nói;
“Vì tớ chăm chỉ luyện tập hơn cậu, đâu như cậu ngày nghỉ hay những hôm được về sớm đều đi chơi, tớ đã luôn rèn luyện rất nghiêm túc đấy, nếu cậu không muốn sau này bị tớ bỏ lại quá xa thì hãy tập chung vào việc rèn luyện bản thân đi!”
Kaza nghe xong cũng cảm thấy Vera nói phải, bình thường khi tan học Vera luôn về thẳng nhà, ngày nghỉ rất ít khi thấy em đi chơi, bây giờ nghỉ hè còn càng mất tích hơn nữa. Kaza cũng đang lo lắng vì nếu thực lực Vera bỏ xa mình thật thì sau này mình làm gì còn tư cách để nói yêu cậu ấy! Kaza vội nói;
“Được được, nghe lời cậu, từ ngày mai mình sẽ chăm chỉ rèn luyện không bước ra khỏi nhà để đi chơi nữa.”
Vera nghe vậy lại phì cười, nụ cười làm thu hút ánh mắt những người xung quanh.
“Mà cậu đúng là chăm chỉ thật, ngày nghỉ luôn ở nhà luyện tập, bây giờ nghỉ hè cũng vậy, chẳng lẽ… hôm nào cậu cũng rèn luyện tới nỗi vắt kiệt sức như chiều nay ở sân sau đó à?”
Vera cầm viên kẹo trên đĩa bỏ vào mồm thản nhiên đáp;
“Đúng, nếu không phải rèn luyện theo cách như vậy thì cậu nghĩ sao về việc chỉ mới vài tháng kể từ khi thức tỉnh chiến lực mà bây giờ tớ đã là một chuẩn chiến nhân.”
“Ừ, cậu nói có lí, xem ra mấy tháng qua cậu tự làm khổ mình không ít”
Nói xong trong đầu Kaza chợt hiện lên một hình ảnh mà hắn không thể quên được, hình ảnh Vera mặc một bộ đồ màu trắng mỏng ướt nhẹp, lộ rõ nội y màu đen bên trong, mồ hôi em đầm đìa, mồm thở mạnh khiến bộ ngực nhấp nhô.
“Nếu hôm nào cậu ấy cũng luyện tập ở kia ra cái bộ dáng đó, chiều đến mình chỉ cần lấy cớ sang rèn luyện cùng là có thể được thấy suất rồi!”
Kaza tự nhiên đỏ bừng mặt, hắn vội lắc lắc đầu tự vỗ mặt mình cho tỉnh táo lại. Vera thấy Kaza tự dưng làm như vậy cũng chẳng hiểu gì hỏi; "Cậu làm sao vậy?”
“À không có gì đâu, phải rồi ban nãy khi giao đấu với con điên đó cậu cũng trúng vài đòn, có nghiêm trọng không vậy? bây giờ còn đau chứ?”
“Chỉ là chút trầy xước ngoài da thôi không ảnh hưởng gì đâu, lát về nhà bôi thuốc vào qua ngày mai là lành lại hết thôi.”