Lương Duyên Trời Định

Chương 20


Lăng Nghị khom lưng lấy hai cái trứng gà trong đất ra, ôm lấy trứng gà của Phó Lê cho mình, sau đó kéo vạt áo ngay n.g.ự.c ra bỏ nó vào trong, rồi nhìn về phía Lý Xuân Sơn: “Lấy ra.

”Lý Xuân Sơn cười đến khan tiếng, khó hiểu nói: “Cái gì?”Ánh mắt Lăng Nghị nặng nề nhìn hắn.

Trên mặt Lý Xuân Sơn nhịn cười đến chịu không nổi, tức giận nói: “Có ích gì à? Không phải chỉ một cái trứng gà thôi sao, đây là em gái Lê Tử tặng cho tôi.

”Lăng Nghị sửa lại cho đúng nói: “Cô ấy nói tất cả đều cho tôi.

”Lý Xuân Sơn cười nhạo: “Đầu óc cậu hỏng rồi hả? Ý cô ấy nói là hai cái trứng ở trong đất kia kìa.

”Hắn không chịu đưa, Lăng Nghị cũng không nói chuyện nữa trực tiếp dùng tay đè Lý Xuân Sơn, cướp trứng gà lại, sau đó trân trọng mà ôm bốn cái trứng gà đi về nhà.

Lý Xuân Sơn tức giận đi theo hắn, một đường trở về nhà họ Lăng.





Vừa vào cửa Lăng Nghị liền cởi đồ thay quần áo mới sạch sẽ, sau đó bắt tay vào giặt quần áo.

Cho đến khi hắn bỏ quần áo vào trong nước, nước nhuộm màu máu, Lý Xuân Sơn mới bỗng phản ứng lại…“Tôi bảo sao cậu lại hung dữ với Phó Lê như vậy, thì ra là sợ cô ấy sờ đến m.á.u trên quần áo của cậu à!”Buổi sáng hai người bọn họ vào núi săn thú, thu hoạch cũng không tệ lắm, chỉ là không mang con mồi xuống dưới.



Nhưng trên người vẫn có dính ít nhiều vết máu, Lăng Nghị còn xử lý con mồi vì thế dính m.á.u còn nhiều hơn.



Lăng Nghị không nói chuyện, vò quần áo sạch sẽ liền vác đi ra ngoài, sau đó nhìn chằm chằm mu bàn tay mình sững sờ, trong đầu dường như vẫn là dáng vẻ ngón tay trắng nõn mỏng manh.

Không phải cô vẫn luôn sợ anh à?Tại sao lại muốn sờ anh chứ!?Anh có thể khẳng định là cô sờ tay mình, lòng bàn tay cô mềm mềm mại mại như không có xương.

Sờ đến nỗi trong lòng anh như có vạn con sâu nhỏ đang bò, ngứa khó nhịn được.

Lý Xuân Sơn không khỏi thở dài một tiếng: “Thích thì cưới đi! Những người nhìn chằm chằm Phó Lê nhiều lắm, không chỉ có mỗi mình cậu đâu.

”Lăng Nghị trừng mắt nhìn Lý Xuân Sơn một cái, nếu anh có thể cưới anh còn ở đây suy nghĩ à?Dừng vài giây Lăng Nghị lại sâu kín thở dài một hơi.

*Phó Lê chạy xuống núi thật xa mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn ngón tay của mình, không tin nổi cô thật sự sờ tay của tên đại ma vương kia?Tay cô trắng tinh, ở lòng bàn tay vốn do làm lụng việc nhà mà tạo thành vết chai mềm, nhưng bây giờ giống như không có, ở khe hở giữa ngón tay còn sót lại những đường màu đỏ nhạt màu.