Lưu Luyến Không Quên

Chương 184: Lòng đau biết nói cùng ai?! (1)


Mà lí do để Cao Lăng trở nên điên cuồng như thế lại là vì báo thù cho Lâm Y! Nhưng lúc hắn điên cuồng tiến hành trả thù, thậm chí không tiếc làm tổn thương đến Lâm Y! Có chăng, trước khi hắn đối mặt với cái chết, bị trọng thương, mới có thể nhớ lại những điều tốt đẹp đã từng có? Có chăng, chỉ đến lúc này, hắn mới nhớ lại mình đã từng yêu Lâm Y, nhưng cũng chính hắn làm tổn thương cô thật sâu?

Mặt Lãnh Nghị tái nhợt, rốt cuộc chống đỡ không nổi, ngã nhào xuống đất.

'Lãnh Nghị ...' Lâm Y ngoảnh đầu nhìn lại người đàn ông đang nằm dài trên đất gào lên, tư duy của cô trống rỗng, không thể suy xét gì nữa, mắt cũng dại ra ... dưới sân khấu của trường đại học H, Lãnh Nghị nhìn sâu vào mắt cô; sự ấm áp ngọt ngào trong căn nhà gỗ trong rừng; niềm vui khi cùng Lãnh Nghị cưỡi ngựa, vào rừng hái quả; cảnh tượng Lãnh Nghị nắm tay cô tuyên bố cô là bạn gái hắn; những lần triền miên ôn nhu trong phòng ngủ ... tất cả hệt như mộng ảo lướt qua trong đầu cô.

Nước mắt cô gái rơi như mưa, bàn tay run rẩy đưa về phía Lãnh Nghị, Lãnh Nghị, chỉ là một giấc mộng! Anh lại đùa bỡn với em phải không?

Tiếng xe cứu thương càng lúc càng gần, Lâm Y vội rụt tay về, mắt cô nhìn sang Cao Lăng người đang đẫm máu nằm đó, ánh mắt đờ đẫn của cô chợt chớp lên, chừng như nghĩ ra điều gì, cô níu tay áo Lý Tân, giọng nài xin: 'Cứu Cao Lăng với ... cầu xin cô!' Mặt Lý Tân tái mét, không nói một lời; Lâm Y khụy chân quỳ trước mặt Lý Tân: 'Lý tỷ, cầu xin cô!'

'Y Y, đừng ... cầu xin ... cô ta ...' Nằm trên đất, máu nhuộm đỏ người, Cao Lăng dùng hết lực tàn nói, máu không ngừng trào ra từ trong miệng hắn ...

'Lâm tiểu thư, tôi cho cô biết, sau khi thiếu gia thoát khỏi nguy hiểm, cô hãy đến nói chuyện này với tôi!', giọng Lý Tân lạnh như băng, 'Nếu như thiếu gia nhà chúng tôi có chuyện, một cái mạng của hắn còn không đủ đền!'

Xe cứu thương đã đến, các nhân viên cứu hộ vội vã chạy về phía Lãnh Nghị.

Ánh mắt đờ đẫn vô thố của Lâm Y dời về phía Đằng Duệ, cô kéo tay áo nắm, lắp bắp cầu xin: 'Đằng tiên sinh, anh thả Cao Lăng có được không ... anh ta ... không phải người xấu ... là bạn tôi ...'

Đằng Duệ lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, gương mặt thanh thuần đã tái nhợt, đôi mắt vốn trong vắt lúc này tràn đầy lo lắng, bi thương, sợ hãi, bộ dạng này, nói đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu, khí chất đó có mấy phần giống với Tiêu Ngữ Yên, chẳng trách Lãnh Nghị tiểu tử này ...

Trong lòng Đằng Duệ không khỏi có chút thương cảm, hắn sờ sờ mũi, nhẹ nhàng nói: 'Được, biết rồi, chúng tôi đưa hắn đến bệnh viện trước, đợi Lãnh thiếu khỏe lại rồi để anh ta xử lý ... khụ khụ ... đây không phải chuyện của tôi ...', hắn thế mà dễ dàng đem phần tử khủng bố mà hắn truy đuổi bấy lâu nay ném cho người khác ...

Lãnh Nghị đã được đưa lên xe cứu thương; Cao Lăng thì bị đưa lên một chiếc xe khác có ký hiệu cảnh sát ...



Lâm Y cũng lên xe cứu thương, Lăng Nhất Phàm và Mễ Lệ đứng nhìn theo chiếc xe cứu thương đã đi xa, đáy mắt Lăng Nhất Phàm lộ rõ vẻ lo lắng, hắn rõ ràng cảm nhận được, rất có khả năng hắn sẽ mất đi Lâm Y!

Trong xe cứu thương, Lâm Y vẫn nắm chặt tay Lãnh Nghị, cánh môi không còn chút huyết sắc run rẩy, bên tai cô vang lên giọng đầy lo lắng của Lý Tân đang nói chuyện với bác sĩ, 'Bác sĩ, tình trạng vết thương thế nào? Có nghiêm trọng hay không?'

'Tạm thời còn chưa xác định ... vừa nãy sơ bộ kiểm ra, hình như vết thương gần ngay trái tim, không biết có chạm vào tim hay chưa, nếu như bị thương đến tim, vậy thì phiền phức lắm ... tình huống xấu nhất là phải làm phẫu thuật thay tim; nếu như còn chưa chạm đến tim, vậy thì vấn đề không lớn lắm ...' Bác sĩ nói.

'Thay tim?' Lý Tân chau mày, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Y, Lâm Y đờ đẫn nắm bàn tay lạnh băng của Lãnh Nghị, căn bản là không chú ý đến ánh mắt của cô.

Mà sự đờ đẫn của Lâm Y càng kích thích cơn giận của Lý Tân, cô rốt cuộc phát tiết hết những bất mãn giấu trong lòng bấy lâu nay: 'Lâm Y tiểu thư, cô có biết không, thiếu gia chúng tôi là bị cô hại? Ngài ấy vì cứu cô mà chịu bại lộ thân phận mới phải chịu nhiều nguy hiểm như vậy; lúc mẹ của cô bị bệnh nguy kịch, là ngài ấy dùng trái tim của mình đổi cho mẹ cô ...'

Cô gái đang trong trạng thái đờ đẫn chợt bừng tỉnh, cô ngoảnh sang Lý Tân như nhìn một người ngoài hành tin, ánh mắt đầy vẻ khó tin, Lãnh Nghị dùng tim của mình đổi cho mẹ cô? Là chuyện thế nào?

Thấy vẻ mê mang của Lâm Y, Lý Tân lạnh lùng hừm một tiếng: 'Chuyện này chẳng lẽ cô không biết? Mẹ của cô tìm không được trái tim thích hợp để ghép, là thiếu gia chúng tôi liên lạc với tổng bộ điều đến trái tim để thay! Đó là trái tim dự phòng cho thiếu gia, nếu như có một ngày ngài ấy bị thương cần phải thay tim thì sẽ dùng nó; trước sự thỉnh cầu hết lần này đến lần khác của ngài ấy, tổng bộ mới chịu đem trái tim đó chuyển đến cho mẹ cô!'

Lòng Lâm Y trong một chớp mắt kia đau đến thắt lại, thì ra lúc mẹ sinh bệnh Lãnh Nghị cũng không phải thờ ơ! Nước mắt lần nữa tràn mi, giọng Lý Tân lần nữa vang lên: 'Nếu như thiếu gia lần này thực sự cần thay tim, cô có thể tìm được trái tim thích hợp cho ngài ấy hay không? Thiếu gia đối xử với cô tốt như vậy, cô lại tuyệt tình với ngài ấy như thế trong lòng cô không áy náy sao? Tịch Họa đã từng cứu thiếu gia, thiếu gia cứu cô ấy thì có gì không đúng chứ? Chỉ vì một chuyện này mà cô cảm thấy mình rất khổ sở, vậy còn thiếu gia thì sao? Cô làm thiếu gia tổn thương, ngài ấy có bao giờ trách cô chưa?'

Lâm Y càng nghe càng đau lòng nhưng không biết trả lời Lý Tân thế nào, chỉ lặng lẽ ngồi đó, cắn môi đến bật máu ...

Trong bệnh viện nổi tiếng nhất ở thành phố Milan, rất nhanh đã tập hợp toàn bộ các bác sĩ giỏi nhất từ khắp nơi về đây, ngay cả các bác sĩ trứ danh ở toàn châu Âu cũng đang trên đường đến Milan. Phòng phẫu thuật đèn vẫn đang sáng, Lâm Y, Lăng Nhất Phàm, Lý Tân còn có một nhóm vệ sĩ đang ngồi ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi. Lâm Y mặt tái nhợt, ánh mắt vô thần, ngẩn ngơ ngồi nhìn ngọn đèn đỏ chớp lên không ngừng phía trên cửa phòng phẫu thuật...

Lăng Nhất Phàm đau lòng nhìn vẻ tiều tụy của Lâm Y, đôi mắt sưng đỏ của cô, hắn khoác tay lên vai cô, nhẹ nhàng kéo cô qua để cô tựa vào vai mình nghỉ ngơi một chút. Ánh mắt đờ đẫn của Lâm Y vẫn nhìn chằm chằm nơi cửa phòng phẫu thuật không một lần dời đi ...

Không lâu sau viện trưởng và hai người đàn ông nước ngoài đi về phía phòng phẫu thuật, họ vừa đi vừa nói chuyện rồi vào thẳng bên trong ...



Rạng sáng, phía đầu hành lang lại truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập, Tương Mân, Lãnh Tuấn, Lý Uyển cùng vài người nữa cùng xuất hiện, bên cạnh họ là một vị bác sĩ đang nói gì đó với họ; sau lưng còn có một nhóm vệ sĩ và người hầu.

Trên mặt Tương Mân lộ rõ sự lo âu nhưng bà vẫn tập trung nghe bác sĩ giải thích; sắc mặt Lãnh Tuấn thì u ám, ông mím môi, chỉ thỉnh thoảng gật đầu, đi bên cạnh ông là Lý Uyển, trên má vẫn còn vương nước mắt.

Nhìn thấy đoàn người, ánh mắt đờ đẫn của Lâm Y rốt cuộc đã có chút biến chuyển, cô nhấc đầu khỏi vai Lăng Nhất Phàm, chậm rãi đứng dậy nhìn đoàn người đang đi đến gần.

Đi qua bên cạnh Lâm Y, người đi đầu là Tương Mân chợt dừng bước chân, những người khác cũng dừng lại theo, ánh mắt cùng quét về phía cô, người bác sĩ đi bên cạnh đang hào hứng nói cũng chợt im bặt, nhìn theo hướng họ về phía cô gái khóc đến sưng cả mắt trước mặt.

Ánh mắt sắc bén của Tương Mân rơi trên chiếc váy trắng đã dính đầy máu của Lâm Y, đôi mắt sưng đỏ của cô, lại dời sang Lăng Nhất Phàm rồi lại nhìn sang Lâm Y, đôi mắt vốn đã sưng đỏ của cô lại bắt đầu ngân ngấn nước, mấp máy cánh môi mãi mới gian nan bật ra hai chữ: 'Bà nội ...'

Tương Mân chỉ khẽ gật đầu không nói, nét u ám trên mặt vẫn như cũ chưa tan; Lãnh Tuấn nhìn Lâm Y, trong mắt thoáng lộ vẻ kinh ngạc, ông sớm đã nghe từ miệng nhiều người về cô, người Lãnh Nghị thích, người có thể thay thế Tịch Họa trong lòng Lãnh Nghị nhìn như thế nào nhưng cho đến bây giờ mới là lần đầu tiên ông gặp.

Cô gái được gọi là Lâm Y đứng trước mặt ông trên người là một chiếc váy dài màu trắng đã dính đầy vết máu, tuy vẻ mặt tái nhợt, mắt đã khóc đến sưng đỏ nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ nét tươi mát thanh thuần, mang theo một khí chất thanh nhã thoát tục, xem ra là người không có tâm kế, không tranh sự đời, thiện lương hồn nhiên, lúc này lại càng khiến cho người khác có một cảm giác trìu mến thương cảm; sóng mắt Lãnh Tuấn thoáng xao động ...

Nhìn thấy đôi mắt chết lặng của Lâm Y dời từ Tương Mân sang mình, Lãnh Tuấn nhìn cô mỉm cười, cũng gật nhẹ đầu.

Lâm Y nhìn gương mặt cương nghị của người đàn ông trung niên có vài phần giống với Lãnh Nghị, cũng là vẻ lạnh lùng cùng khí thế bức người, cô biết người này chắc chắn là cha của Lãnh Nghị, tổng giám đốc của LS quốc tế Lãnh Tuấn, rồi cô nhìn thấy nụ cười hiền của ông, thấy ông nhìn cô gật đầu, lòng Lâm Y rốt cuộc cảm nhận được chút ấm áp, cũng vội gật đầu đáp lễ.

'Lâm tiểu thư', lúc này Lý Uyển đứng bên cạnh ông hết nhìn sang Lăng Nhất Phàm rồi lại nhìn sang Lâm Y, trên mặt vẫn còn dấu nước mắt nhưng lại mang theo chút lạnh mạc, giọng nói cũng lạnh như băng, 'Cám ơn cô đã ở đây cùng Nghị nhi lâu như vậy, cô với chồng cô cũng nên về nghỉ ngơi rồi!', bà đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "chồng cô".

Tương Mân và Lãnh Tuấn cùng nhìn về phía Lâm Y, Lâm Y chỉ nhìn Lý Uyển, rũ mi không nói một lời.

'Lão phu nhân ...', lúc này Lý Tân đi đến trước mặt Tương Mân cúi đầu, nhẹ giọng nói, '... thực xin lỗi, lần này là lỗi của tôi, xin lão phu nhân xử phạt!'. Lý Tân từ lúc còn nhỏ đã được Tương Mân đón về từ cô nhi viện nuôi dạy, cô trước nay coi nhà họ Lãnh như nhà của mình, bảo vệ cho Lãnh Nghị là nhiệm vụ đặc biệt mà lão phu nhân giao cho cô.