Lãnh Tuấn nhìn cô gái đang cúi đầu trước mặt, lại ngừng một chút rồi mới nói: 'Thực ra ta biết tình cảm Nghị nhi đối với Tịch Họa chỉ là một loại trách nhiệm, Nghị nhi là một đứa nhỏ thiện lương, cho nên ba năm trước khi Tịch Họa trở thành người thực vật, chúng ta mới lựa chọn dấu diếm nó ...'
Lâm Y vụt ngẩng đầu nhìn Lãnh Tuấn, ông cũng đang nhìn cô: 'Cho đến hôm sinh nhật của cháu, bác sĩ chủ trị của Tịch Họa thông báo, điện tâm đồ của Tịch Họa dao động, có dấu hiệu tỉnh lại, ông ấy bảo chúng ta nhanh chóng báo với Nghị nhi trở lại vì vậy Nghị nhi mới để lại cháu, vội vàng trở về trong đêm đó!'
Đáy mắt Lâm Y gợn sóng, cô mím môi nhìn Lãnh Tuấn, nghe tiếng ông tiếp tục vang bên tai mình: 'Lâm Y, Nghị nhi đối với Tịch Họa là trách nhiệm, đối với cháu mới là cảm tình thật sự ... chẳng lẽ cháu không cảm nhận được sao?'
Lâm Y mấp máy môi, gian nan bật ra mấy tiếng: 'Xin lỗi ...', thực ra trước nay cô không dám nghĩ đến, trong lòng Lãnh Nghị cô với Tịch Họa rốt cuộc hắn yêu ai nhiều hơn; cô càng không dám nghĩ, nếu như có một ngày Tịch Họa tỉnh lại, Lãnh Nghị sẽ lựa chọn thế nào, cho dù Lãnh Nghị không quay đầu, vậy Tịch Họa thì sao? Cô ấy có chịu buông tay không?
Nếu như nói Lãnh Nghị đối với Tịch Họa là một loại trách nhiệm, vậy cô với Lăng Nhất Phàm cũng vậy, nếu như lúc đầu đã đồng ý gả cho Lăng Nhất Phàm, vậy có lý do gì để cô chối bỏ trách nhiệm chứ?
Cho đến lần này, Lãnh Nghị vì cô trúng đạn ... nếu như có thể, cô chẳng thà người trúng đạn là mình!
Trong phòng chợt im lặng như tờ, Lãnh Tuấn nhìn gương mặt xanh xao vì đã mấy ngày không ngủ, lòng có chút bất nhẫn, ông thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: 'Lâm Y, bác biết bác không có lập trường ép cháu lưu lại chăm sóc Nghị nhi ... nhưng trước mắt chỉ có cháu mới có thể khiến Nghị nhi phục hồi nhanh hơn, bác ... mong cháu có thể giúp một lần!' Trong tiềm thức, ông hy vọng nhân cơ hội này có thể tác hợp cho hai người.
'Cháu tình nguyện chăm sóc Lãnh Nghị!' Lâm Y ngẩng đầu nhìn ông rồi lại cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói, 'Cháu chỉ muốn báo với Lăng Nhất Phàm một tiếng, được chứ?'
Lãnh Tuấn gật đầu, cười nhẹ: 'Nên vậy, buổi chiều chúng tôi trở về, mong là có thể sớm nghe tin tức của cháu!'
'Được!' Lâm Y nhẹ gật đầu, 'Giờ cháu gọi điện thoại cho Nhất Phàm ...'
Lãnh Tuấn gật đầu rồi rời đi lưu lại không gian cho Lâm Y gọi điện thoại.
Lâm Y nhìn theo bóng Lãnh Tuấn biến mất ngoài cửa mới thu hồi tầm mắt, trầm tư rồi chậm rãi lấy điện thoại ra, ấn phím, điện thoại thông rất nhanh, đầu bên kia truyền đến giọng nói nhu hòa của Lăng Nhất Phàm: 'Y Y...'
'Nhất Phàm ...' Giọng Lâm Y thật nhỏ, mấy ngày qua vì Lãnh Nghị cô ngày đêm không ngủ ở bên cạnh hắn Lăng Nhất Phàm cũng không có ý kiến, chỉ có mỗi ngày lúc tan tầm mang theo một vài món cô thích ăn đến bệnh viện, gọi Lâm Y xuống lấy, đau lòng nhìn gương mặt ngày càng gầy gò của cô, nhìn cô ăn xong mới yên tâm rời đi ...
Lăng Nhất Phàm càng tốt lòng Lâm Y càng bất an, cảm thấy mình tệ bạc với hắn, cứ kéo Lăng Nhất Phàm vào chuyện này đối với hắn là không công bình; lòng cô thật rối rắm, không biết mình nên làm gì mới không tổn thương đến hắn.
Nhưng lúc này cô không thể không báo với hắn, cô muốn tiếp tục ở lại chăm sóc Lãnh Nghị, chờ hắn hồi phục rồi mới dứt khoát được, như vậy sẽ không lại có lỗi với Lăng Nhất Phàm, đau dài không bằng đau ngắn ... mặc kệ lựa chọn thế nào, cô biết mình nhất định phải có quyết tâm!
'Y Y, có việc tìm anh sao?' Sự trầm mặc của Lâm Y khiến lòng Lăng Nhất Phàm dâng lên nỗi bất an nhưng hắn vẫn dùng giọng điềm tĩnh hỏi cô, hắn không muốn Lâm Y cảm nhận được bất cứ điều gì khác thường, làm tăng thêm gánh nặng tâm lý trong lòng cô.
'Nhất Phàm, anh có rảnh không? Em muốn chúng ta gặp nhau ăn cơm ...' Giọng Lâm Y vẫn nhỏ xíu.
'Ân, được chứ ...' Đầu bên kia là tiếng cười nhẹ của Lăng Nhất Phàm, 'Giờ anh đến đón em!'
Nhìn Lãnh Nghị vẫn ngủ an ổn trên giường bệnh, Lâm Y cầm túi xách, chào mọi người trong phòng rồi vội vã rời đi, lát sau xe của Lăng Nhất Phàm đã dừng trước cửa bệnh viện, hắn hạ kính xe xuống, vẫy tay về phía Lâm Y, thấy hắn cô mỉm cười bước đến.
Trong phòng ăn, Lăng Nhất Phàm nhìn gương mặt gầy gò của Lâm Y, lòng ẩn ẩn đau, hắn xót xa vuốt đôi gò má xanh xao của cô, nhẹ giọng nói: 'Y Y, em ở bệnh viện ráng tranh thủ ngủ nhiều một chút ...'
'Ân, em biết!' Lâm Y nhìn Lăng Nhất Phàm mỉm cười, 'Rất nhanh em sẽ có thể trở về, ngủ bù lại!'
'Ân!' Lăng Nhất Phàm hài lòng cười, hắn ân cần múc cho cô một chén canh đặt trước mặt cô, dịu dàng nói: 'Món canh này em thích ăn nhất, ăn lúc còn nóng đi!'
Không hiểu sao câu nói đơn giản của hắn lại khiến Lâm Y mủi lòng, cô rũ mi, nhẹ gật đầu rồi cắm cúi uống canh, những lời đã ấp ủ sẵn nhất thời bị nghẹn nơi cổ họng, không nói ra được gì cả.
Lăng Nhất Phàm nhìn cô gái đang im lặng uống canh, đáy mắt thoáng qua một tia phức tạp, không gian bất chợt thật trầm mặc.
Lâm Y rốt cuộc cũng uống xong anh, cô hơi ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Lăng Nhất Phàm, rốt cuộc vẫn không có can đảm, chỉ nhỏ giọng nói: 'Nhất Phàm, Lãnh Nghị đã tỉnh lại rồi ...'
Sóng mắt Lăng Nhất Phàm thoáng xao động, cười nhẹ: 'Ân, vậy tốt rồi!'
Hàng mi dài của Lâm Y chớp lên, cánh môi hơi run: 'Nhưng ...', lại ngừng một lúc, '... tâm trạng ... còn chưa tốt lắm ... bác sĩ nói ... không thể quá kích động ... đối với thân thể không tốt ..'
Lăng Nhất Phàm nhìn Lâm Y, lát sau mới dịu giọng nói: 'Y Y, anh hiểu rồi, em còn muốn chăm sóc anh ta cho đến khi bình phục phải không? ... Chuyện này em tự quyết định đi, chỉ cần em vui anh đều ủng hộ em!'
Tim Lâm Y đập dồn, hốc mũi chua xót, cúi đầu không dám nhìn Lăng Nhất Phàm, lát sau cô mới lấy hết dũng khí, run giọng nói: 'Nhất Phàm, em không thể làm trễ nãi anh mãi ... như vậy với anh không công bằng ... anh ...'
'Đừng nói vậy!', lòng Lăng Nhất Phàm ẩn ẩn đau, hắn vội ngắt lời Lâm Y, đưa tay cọ nhẹ lên má cô, 'Cái gì công bằng không công bằng chứ, em có thể ở bên cạnh anh, đối với anh mà nói là công bằng nhất rồi!'
'Nhất Phàm!', Lâm Y ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy ưu thương.
'Giờ chúng ta không bàn chuyện này nữa ...', Lăng Nhất Phàm hít sâu một hơi, 'Y Y, đợi Lãnh Nghị khỏe rồi, lúc em trở về chúng ta bàn lại, được không?'
'Nhất Phàm', giọng Lâm Y càng nhỏ, 'Mễ Lệ là một cô gái tốt ...'
'Anh biết ...' Lăng Nhất Phàm lần nữa ngắt lời cô, 'Được rồi Y Y, anh đã nói chúng ta tạm thời không bàn đến chuyện này ...'
'Đừng vì em mà lỡ mất cô ấy ...', giọng Lâm Y đầy áy náy và bất an.
'Y Y, em yên tâm, anh rất rõ ràng mình đang làm gì, anh sẽ đợi em, đợi khi Lãnh Nghị khỏe lại rồi chúng ta lại bàn tiếp ...' Giọng Lăng Nhất Phàm vẫn điềm tĩnh nhưng đầu mày thoáng chau lại.
Lâm Y nhất thời không biết nói sao, bất chợt điện thoại trong túi xách đổ chuông, cô lấy điện thoại ra ấn nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nói có chút lo lắng của Tương Mân: 'Y Y, cháu ở đây? Trở lại đây được không? Nghị nhi tỉnh lại rồi!'
Hình ảnh Lãnh Nghị ôm ngực, máu tươi ướt đẫm lại hiện ra trong đầu, Lâm Y vội lên tiếng: 'Giờ cháu quay lại ...', rồi cô vội ngắt điện thoại, nhìn Lăng Nhất Phàm có chút áy náy lẫn ray rứt: 'Nhất Phàm, em ... phải đi ...'
'Được, anh đưa em!' Giọng Lăng Nhất Phàm vẫn bình thản, hắn đứng dậy cùng cô bước ra ...
Lăng Nhất Phàm lẳng lặng nhìn theo bóng Lâm Y khuất dần sau cửa bệnh viện, mày thoáng chau lại, nhẹ nhàng tựa vào lưng ghế, cứ nghĩ đến Lâm Y đi lần này có lẽ sẽ không quay về thì lòng hắn như có gì đó chặn lại thật khó chịu; hắn cũng biết Lâm Y là vì cảm thấy có lỗi với hắn, hy vọng hắn gặp được người tốt hơn nhưng lại không dám đề xuất chia tay ...
Ngồi ở đó thật lâu rồi Lăng Nhất Phàm mới thở dài một tiếng, ngồi thẳng dậy nổ máy rời đi ...
Lâm Y vội vã chạy về phòng bệnh, vừa nhìn đã thấy Tương Mân đang ngồi bên giường tươi cười nói gì đó với hắn, tình thương và sự sủng nịch mà bà dành cho cháu không chút dấu diếm trong mắt bà; Lý Uyển và Từ Giai thì đứng bên kia giường, Lãnh Tuấn chỉ ngồi nơi sofa nhìn sang.
Trên giường bệnh Lãnh Nghị mặt vẫn còn xanh xao, hơi thở yếu ớt, ánh mắt tuy vẫn còn sắc bén nhưng giăng đầy thất lạc và thắc thỏm không yên ...
'Xem kia, Y Y trở lại rồi!' Tương Mân liếc mắt thấy Lâm Y đang từ ngoài cửa bước vào, sang sảng cười nói, 'Bà nội trước giờ có nói dối con đâu ...', ánh mắt ai nấy đều dời từ giường bệnh sang người Lâm Y, đôi mày đang chau lại của Lãnh Nghị dần dãn ra, sự lo lắng trong mắt cũng lập tức biến mất, hắn nhìn cô chằm chằm như sợ chỉ lơ là thì cô sẽ bốc hơi đi mất vậy.
'Y Y, đến, ngồi đây đi!' Tương Mân đứng lên nhường ghế cho Lâm Y.
'Không cần đâu, cháu đứng là được rồi!' Lâm Y nhẹ giọng nói. Tương Mân mỉm cười, ấn vai cô buộc cô ngồi xuống, chừng như cố ý nói cho Lãnh Nghị nghe, lại chừng như cố ý nói cho Lâm Y nghe, lại chừng như cố ý nói cho những người khác trong phòng nghe: 'Ngồi đi, sau này thời gian cháu ở bên Nghị nhi còn dài!'
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, lẳng lặng không nói ngồi nhìn Lãnh Nghị, vừa hay bắt gặp ánh mắt nhu hòa của hắn, cô vội thu lại tầm mắt, vờ nhìn lên bình truyền dịch...
Lăng thị xí nghiệp, đã qua giờ tan tầm rất lâu, thành phố đã lên đèn nhưng Lăng Nhất Phàm vẫn ngồi yên trong văn phòng xem văn kiện nhưng rõ ràng là không thể tập trung vào tập văn kiện trên tay.
Cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ nhẹ, Lăng Nhất Phàm thu hồi ánh mắt lơ đễnh, nhẹ giọng nói: 'Vào đi!', người vào là Mễ Lệ, cô nhìn người đàn ông sau bàn làm việc, Lăng Nhất Phàm cũng nhìn cô mỉm cười: 'Sao em còn chưa đi?'
Mễ Lệ cũng cười với hắn: 'Em thấy anh còn chưa đi ...', từ sau vụ cướp dâu, cô đã mấy lần nhìn thấy Lăng Nhất Phàm lơ đễnh thế này, từ đó về sau, chỉ cần Lăng Nhất Phàm chưa đi cô cũng sẽ không đi, cô chỉ muốn ở bên cạnh hắn được lúc nào hay lúc ấy cho dù biết người hắn yêu không phải mình.