Lưu Luyến Không Quên

Chương 193: Cho nhau ấm áp (2)


Có lẽ là sự đụng chạm nhẹ nhàng đó đánh thức người đàn ông trên giường, hắn chậm chạp hé mắt, mơ hồ nhìn cô gái bên giường, khóe môi bất giác lộ ra một nụ cười ôn nhu, miệng thì thào: 'Y Y ...', đáy mắt cô gái tối lại, định rút tay về nhưng bàn tay đó đã bị người đàn ông nắm chặt, nhẹ nhàng kéo đến bên môi ...

Giọng nói của Từ Nhất Hạo lúc vừa nãy ở trong quán bar vang bên tai Mễ Lệ: 'Mễ tiểu thư, nếu như cô có thể khiến Lăng tiên sinh cảm thấy anh ta cần phải chịu trách nhiệm với cô, lòng có áy náy, vậy anh ta sẽ không thể buông rô ra ... cô là người thông minh, chắc là biết nên làm thế nào ...'

Đôi mắt trong trẻo của Mễ Lệ chớp lên, cô chậm rãi cúi xuống gần hắn, mùi hương của cô gái từng chút một len vào trong mũi của người đàn ông trên giường, trong mắt người đàn ông tình ý càng thêm nồng đượm, hắn vươn tay kéo cô gái càng đến gần mình hơn, để môi cô áp lên môi mình ...

Hơi thở dần trở nên dồn dập, 'Y Y ...', người đàn ông thì thào gọi, vòng tay càng siết chặt, cuồng nhiệt nghiến ngấu bờ môi thơm tho của cô gái, lâu như vậy, tình cảm bị đè nén sâu trong đáy lòng rốt cuộc trong một giây này bùng nổ, hắn rốt cuộc xoay người, áp cô gái dưới thân ...

Cô gái thấp giọng nỉ non một tiếng, dịu ngoan nằm dưới thân người đàn ông, để mặc bàn tay to nhanh chóng bóc ra quần áo trên người, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc rất nhanh tràn khắp căn phòng ...

Lại nói về Lâm Y, lúc cô vội vội vàng vàng chạy đến căn biệt thự của Lăng Nhất Phàm thì đã quá nửa đêm. Lâm Y ngẩng đầu nhìn căn phòng ngủ chính ở lầu hai, loáng thoáng thấy có ánh đèn chiếu ra, Lâm Y mở túi xách lục tìm chìa khóa căn nhà, nhẹ nhàng mở cửa bước vào, mở đèn dưới phòng khách rồi men theo cầu thang lên lầu.

Cô sốt ruột đi đến phòng ngủ của Lăng Nhất Phàm, nghĩ cũng không nghĩ nắm lấy tay nắm cửa đẩy ra, vừa mới mở hé cửa ra thì tiếng động lạ thường trong phòng truyền một cách rõ ràng vào tai cô, Lâm Y thoáng ngẩn người, động tác trên tay chợt dừng lại, thở cũng không dám thở, trong đêm yên tĩnh, tiếng thở thô ráp của đàn ông, tiếng ngâm nga yêu kiều của phụ nữ hòa cùng với nhau cùng vọng vào tai Lâm Y.

Lâm Y sửng sốt đứng ngây người nơi cửa phòng ngủ, thật lâu mới hoàn hồn lại, sau đó mặt nóng lên, tim cũng đập hoảng loạn, cô vội kéo cửa lại, rón rén bước về phía thang lầu, vì để người trong phòng ngủ không phát hiện ra mình, cô tắt đèn, căn nhà lại chìm trong bóng tối. Lâm Y dò dẫm đi trong bóng tối, cẩn thận bước từng bước xuống lầu.

Thật không dễ dàng mới lần dò đi hết cầu thang, cô vội vội vàng vàng đi về phía cửa chính, trong bóng tối, cô vấp mạnh vào một chiếc ghế, đá đổ nó, cơn đau nơi đầu ngón chân truyền khắp mỗi tế bào trong người, đau đến nỗi cô thở rút một hơi, không kìm được phát ra một tiếng rên.

Nhưng rất nhanh Lâm Y không còn tâm trí đâu mà quản đầu ngón chân đau, cô vội khom lưng dựng chiếc ghế đã bị đổ lên, cố nén đau bước cà nhắc về phía cửa.

Ngay khi cô vừa chạm tay vào tay nắm cửa thì đèn trong phòng khách bật sáng, Lâm Y sợ đến giật mình, vội vàng xoay người thì nhìn thấy Mễ Lệ mặc một chiếc áo ngủ đứng ngay cầu thang nhìn xuống Lâm Y.

Trên má Mễ Lệ màu đỏ ửng vẫn chưa tan, đôi mắt to trong suốt lúc này mông lung như phủ một lớp sương mù.

'Xin lỗi ...' Lâm Y khẩn trương đến nỗi nói năng lộn xộn, 'Tôi ... tôi không phải cố ý ... tôi tưởng Nhất Phàm uống say, cho nên mới đến xem sao ...', bộ dạng này, dường như kẻ bị bắt gian là cô chứ không phải Mễ Lệ.



Mễ Lệ nhìn cô gái đang khẩn trương trước mặt, khóe môi rốt cuộc lộ ra một ý cười nhàn nhạt, cô chậm rãi bước xuống lầu, giọng thật bình tĩnh: 'Nếu như đã đến, vậy không ngại ngồi một lát chứ ...', giọng điệu đó hệt như cô mới là chủ nhân ở đây.

'Không ngồi đâu, muộn thế này rồi!' Lâm Y ngượng ngùng nói, trong lòng cô thật sự vì mình làm phiền đến chuyện tốt của Mễ Lệ mà xấu hổ.

'Ngồi đi!' Giọng Mễ Lệ bình thản đến lạnh mạc, cô bước nhanh vào phòng khách, chỉ tay vào sofa, 'Tôi muốn nói chuyện với cô một chút, vừa hay gặp được dịp tốt này!'

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô suy nghĩ một chút rồi xoay người bước vào phòng khách, ngồi xuống đối diện với Mễ Lệ, đôi mắt đen láy nhìn màu đỏ ửng trên mặt Mễ Lệ vẫn còn chưa rút đi, Mễ Lệ cũng nhìn Lâm Y, hai người cứ thế nhìn nhau không nói tiếng nào, phòng khách im lặng phủ trùm.

Lát sau Lâm Y rốt cuộc nở nụ cười gượng gạo, nói cũng thật không được tự nhiên: 'Cái kia ... nghe nói Nhất Phàm uống say, anh ấy ... không sao chứ?'

Đôi mắt to tròn của Mễ Lệ hơi híp lại, nhìn Lâm Y chằm chằm rồi cười nói: 'Nhất Phàm không có say, chỉ là hơi quá chén một chút ... mặc kệ thế nào, tôi là thật lòng với anh ấy!'

'Ồ', Lâm Y lại cười ngượng ngùng, 'Tôi tưởng rằng anh ấy uống say ...'

Đối với chuyện Lâm Y hết lần này đến lần khác nhấn mạnh chuyện Lăng Nhất Phàm uống say, Mễ Lệ rõ ràng cũng hết cách, cô cắn môi, 'Lâm tiểu thư, thực ra tôi sớm đã muốn nói chuyện với cô rồi ... Tôi cảm thấy cô cũng không yêu Nhất Phàm, người cô yêu là Lãnh tiên sinh!', thấy vẻ mặt Lâm Y dần bình tĩnh lại, Mễ Lệ lại cười, 'Nếu đã như thế, vì sao cô không chịu buông tay?'

Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, hơi né tránh ánh mắt của Mễ Lệ, không trả lời cô.

'Tôi yêu Nhất Phàm!', giọng Mễ Lệ lại tiếp tục vang lên, trong đêm tối yên tĩnh nghe đặc biệt rõ ràng. Mắt Lâm Y lần nữa trở lại trên mặt Mễ Lệ, cô nhìn thấy khóe môi Mễ Lệ mang theo nụ cười có chút xấu hổ, chừng như câu nói này khiến cô nhớ lại một màn kích tình và ngọt ngào vừa nãy, 'Từ hôm nay trở đi, tôi muốn đường hoàng cạnh tranh với cô!'

'Tôi ...' Lâm Y nhìn Mễ Lệ, thật lâu mới thì thào thốt được một câu: '... chúc phúc hai người ...', tiếp đó cô nhìn thấy nụ cười tươi như hoa nở trên mặt cô.

Lâm Y ngẩn người nhìn vẻ hạnh phúc mãn nguyện trên mặt Mễ Lệ, chừng như nghĩ ra điều gì, có chút hoảng loạn mở túi xách, lật tìm một hồi mới lấy ra một chiếc hộp gấm nhỏ, cô nhẹ nhàng mở ra, để lộ một chiếc nhẫn kim cương sáng loáng bên trong, đó là chiếc nhẫn đính hôn mà Lăng Nhất Phàm đưa cho cô, vốn cô vẫn luôn đeo trên tay nhưng bởi vì gần đây vẫn luôn ở trong bệnh viện cùng Lãnh Nghị, cho nên cô mới tháo ra nhưng vẫn luôn mang theo bên người.

Lâm Y chậm rãi lấy nhẫn ra đưa đến trước mặt Mễ Lệ, ánh mắt Mễ Lệ thoáng qua chút kinh ngạc vui mừng dời từ chiếc nhẫn sang mặt Lâm Y: 'Đây là Nhất Phàm đưa cho cô sao?'

'Phải đó!' Lâm Y nhẹ giọng nói, 'Giờ tôi giao nó lại cho cô ... Tôi tin cô nhất định sẽ là người vợ tốt của Nhất Phàm ...'



Mễ Lệ chậm rãi đưa tay qua, trong giọng nói không dấu được hưng phẫn, 'Đời này tôi chỉ muốn làm vợ của anh ấy!'

Lâm Y nhìn cô gái vẻ mặt hạnh phúc trước mặt, khóe môi cô cũng lộ ra nụ cười, trong lòng có chút thất lạc, lại có chút an ủi; Nhất Phàm, thực ra Mễ Lệ mới xứng với anh, cô ấy lại yêu anh như vậy, nhất định có thể làm cho anh hạnh phúc! Còn em thật sự không xứng để anh vì em trả giá nhiều như vậy, mặc kệ sau này giữa em và Lãnh Nghị trở thành thế nào, em cũng không nên kéo anh vào.

Lâm Y chậm rãi đứng dậy, nhìn cô gái đang cầm chiếc nhẫn, yêu thích không buông tay đối diện, nhẹ giọng nói: 'Muộn rồi, tôi về trước!', cô nói rồi xoay người rời đi, lúc đi đến cửa, chừng như chợt nhớ ra điều gì, bước chân chợt dừng lại sau đó vội vàng xoay người quay trở lại bên cạnh Mễ Lệ, lấy từ trong túi xách ra một xâu chìa khóa đưa cho Mễ Lệ, mỉm cười, 'Đưa cô cái này!'

Mễ Lệ nhìn Lâm Y rồi đưa tay đón lấy, Lâm Y lúc này mới vội vàng xoay người rời đi, 'Cám ơn cô, Lâm tiểu thư!', sau lưng chợt truyền đến giọng của Mễ Lệ, Lâm Y ngoảnh lại cười với cô rồi kéo cửa, đi vào trong màn đêm.

Đêm đã rất khuya, ngoài trời rét lạnh, Lâm Y hơi dừng lại kéo cao cổ áo rồi men theo con đường nhỏ dẫn từ cửa băng qua khu vươn nhỏ rồi đi ra cửa, nhẹ nhàng kéo cánh cửa sắt, Lâm Y rảo bước đi ra. Vừa ra cô đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đỉnh đạc đứng chờ ngoài cửa, gió đêm nhẹ thổi qua mái tóc ngắn của hắn, trên gương mặt tuấn mỹ phi phàm kia lúc này tràn đầy ôn nhu.

Nhìn thấy Lâm Y bước ra, trên gương mặt tuấn mỹ kia là nụ cười không khống chế được, hắn bước nhanh về phía Lâm Y, dừng lại trước mặt cô, cúi đầu nhìn chăm chú cô gái, chừng như muốn từ biểu cảm của cô nhìn ra được điều gì.

'Lãnh Nghị!' Cô gái có chút bất ngờ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, không ngờ người vốn đang phải nằm trên giường bệnh lúc này đáng lý phải nằm trên giường bệnh lại đột ngột xuất hiện ở đây, trong giọng nói không ngăn được có chút trách móc, 'Sao anh lại ra đây? Mau về thôi!'

Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, hắn duỗi tay ôm cô gái vào lòng, chừng như muốn mang lại cho cô chút an ủi; hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phất qua mái tóc dài của cô gái, giọng đầy từ tính mê người: 'Anh đến đón em về!'

Đầu cô gái nhẹ nhàng áp vào ngực người đàn ông, trên ngực hắn vẫn còn quấn băng gạc, cô hơi ngẩng lên, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ vuốt lớp băng gạc, giọng thật nhỏ: 'Còn đau không?'

'Không đau!', người đàn ông cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô gái, đáy mắt tràn đầy nhu tình ...

Trong xe, Lâm Y hơi ngoảnh lại nhìn căn biệt thự càng lúc càng xa, chỉ đến khi nó biến mất trong tầm mắt mới chậm rãi quay đầu lại, lòng, chừng như cuối cùng cũng thả lỏng ...

Một cánh tay nhẹ vòng qua lưng cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng để cô tựa vào ngực, cô gái rất dịu ngoan, cứ thế lẳng lặng tựa vào, hai người đều lặng im không nói cứ thế ấm áp, hài hòa, thâm tình ôm nhau. Trong trí nhớ của người đàn ông, tình cảnh này đã là thật lâu thật lâu trước kia bởi vì những cái ôm trong phòng bệnh phần lớn đều là từ phía người đàn ông, cô gái vẫn luôn thắc thỏm phập phồng ... Hiện tại, cái loại cảm giác mất mà có lại được đó khiến người đàn ông cảm thấy thật ngọt ngào và hạnh phúc, chỉ cần có cô ở bên cạnh hắn, vậy là đủ lắm rồi!

Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, người đàn ông nắm tay cô gái thong thả bước vào ...