Lưu Luyến Không Quên

Chương 209: Ấm áp chở che (1)


Lãnh Nghị cắn môi, ánh mắt càng lạnh, 'Ông đừng vui mừng quá sớm, có một ngày tôi sẽ khiến ông khóc không còn nước mắt!' Từ Nhất Hạo im bặt tiếng cười, nhìn Lãnh Nghị như cảnh giác, chừng như muốn từ trong miệng hắn nghe được manh mối gì, Lãnh Nghị không dài dòng với ông ta nữa, chỉ quay lại ra lệnh cho hai người đàn ông đã sớm đứng đợi ngoài cửa: 'Rút máu ông ta!'

'Lãnh Nghị, cậu muốn làm gì?' Trong tiếng rống giận của ông, một cánh tay của Từ Nhất Hạo bị người đàn ông kia giữ chặt lấy, một ống kim tiêm đâm chuẩn xác vào tĩnh mạch của ông, máu tươi rất nhanh đã rút đầy ống.

Lãnh Nghị cũng không để ý đến Từ Nhất Hạo nữa mà đi thẳng ra ngoài, tiếng Từ Nhất Hạo vang lên sau lưng ông, đã không còn sự kiêu ngạo vốn có mà mang theo vô hạn thê lương, 'Lãnh Nghị, những chuyện này đều là tôi làm, cậu thả Vương Khiết ra đi, Từ Giai không thể không có mẹ!'

Lãnh Nghị ngừng bước chân, chợt quay đầu lại cao giọng hỏi: 'Từ Giai không thể không có mẹ, chẳng lẽ Y Y có thể sao? Mẹ Y Y là do ông hại chết!'

'Không phải tôi!' Từ Nhất Hạo khàn giọng nói, mặt ông tái nhợt, vẻ mặt như một con thú cùng đường; Lãnh Nghị chỉ hừ lạnh một tiếng, không để ý đến ông nữa, bước nhanh ra ngoài.

Vừa mới ra khỏi cửa trang viên ngồi vào xe thì điện thoại của Lãnh Nghị lại reo lên, hắn lấy điện thoại ra xem, là trong nhà gọi đến: 'Thiếu gia, ngài sắp trở về chưa? Thiếu phu nhân cứ đứng ngoài cửa không chịu đi vào, nói là phải đợi ngài trở về ...'

Nhìn màn mưa xuân tí tách rơi ngoài xe, mắt Lãnh Nghị tràn ngập đau lòng, hắn trầm giọng nói: 'Giúp cô ấy mặc thêm áo, đừng để bị ngấm mưa, tôi lập tức trở về!'

Xe rất nhanh đã chạy về biệt thự nhà họ Lãnh, còn chưa qua cửa sắt thì Lãnh Nghị đã nhìn thấy cô gái đứng sau cửa sắt, sau lưng cô có hai người làm giúp cô che dù, trên người mặc một chiếc váy trắng bằng nhung, bên ngoài phủ thêm một chiếc áo khoác, gương mặt nhỏ nhắn hơi tái đi, đáy mắt tràn đầy lo âu cứ thế lặng lẽ đứng nhìn ra ngoài cửa, mong manh như một đóa hoa trong mưa.

'Ngừng xe!' Lãnh Nghị trầm giọng quát, xe lập tức dừng lại ngoài cửa sắt, Lãnh Nghị vội vàng bước xuống chạy về phía cô gái sau cửa sắt, 'Nghị...' Trên gương mặt thanh thuần của cô gái lộ ra một chút mừng rỡ, vẻ lo âu trong mắt dần tản mất, cất bước đi về phía người đàn ông đang chạy về phía cô.

Lúc này đây, trong trí nhớ của cô, chỉ có mẹ và người đàn ông này là người thân! Lãnh Nghị rời đi đã lâu chưa về lòng cô liền bắt đầu hoảng, đi tìm hắn khắp nơi, chỉ đến khi người làm nói với cô thiếu gia đã ra ngoài thì cô mới kiên quyết đứng chờ ngoài cửa, dường như chỉ có làm vậy mới làm cô yên tâm đôi chút.

Người đàn ông đau lòng ôm cô gái vào lòng, nhẹ hôn lên mái tóc của cô: 'Y Y, nếu anh không ở nhà em cứ ở trong phòng chờ anh là được, không cần đứng ở ngoài ...'

'Em sợ...' Giọng yếu ớt của cô gái truyền đến tai khiến Lãnh Nghị mím môi, đau đớn nhắm mắt lại, Y Y, phải làm thế nào em mới hồi phục lại đây? Rồi hắn lại nghe cô gái thì thầm, 'Nghị, em muốn gặp mẹ, em rất nhớ mẹ!'

Lòng người đàn ông khẽ run lên, hắn nhẹ giọng nói bên tai cô gái: 'Ừ, anh hứa với em, qua mấy ngày nữa anh rảnh sẽ dẫn em đi gặp mẹ ...', nghe vậy cô gái trong lòng mới nhoẻn miệng cười, nhẹ gật đầu.

Người đàn ông bế cô gái lên, ôm cô về phòng ngủ, hắn dịu dàng giúp cô cởi áo khoác rồi đặt cô nằm xuống giường, đắp lại chăn, nhẹ giọng nói: 'Y Y, em nằm nghỉ ngơi trước đi, anh đi tắm rồi trở lại với em, được không?'



'Ân', cô gái trên giường rất nghe lời ngoan ngoãn gật đầu, Lãnh Nghị mỉm cười, cúi xuống nhẹ ấn lên trán cô một nụ hôn rồi đi vào phòng tắm.

Cô gái an tĩnh nằm trên giường nghe tiếng nước rào rạt từ phòng tắm truyền ra, đôi mắt đen láy chớp lên, trong đầu một lúc là gương mặt anh tuấn của Lãnh Nghị, một lúc lại là nụ cười hiền hòa của mẹ; 'Mẹ ...', mắt cô gái chợt trở nên trống rỗng, thất thần, đôi môi không tự chủ được khe khẽ thì thào, cô chợt nhớ lại hôm đó mẹ ngủ trong một căn phòng trên tầng ba, cô còn ngủ với mẹ một đêm...

Đôi mắt thất thần của cô gái trong chớp mắt lóe lên một ý cười, cô vội ngồi dậy, bước xuống giường, chân trần chạy thẳng ra cửa, cô không chờ kịp muốn đi đến căn phòng ngủ trên lầu ba, mẹ vẫn còn ở đó!

Cô gái giẫm chân trần trên thảm, không một tiếng động đi thẳng lên cầu thang, dừng lại ở đầu cầu thang một chút rồi quả quyết bước tiếp.

Dựa vào trí nhớ của mình cô gái đi đến trước một căn phòng, ánh mắt tràn đầy ý cười, 'Mẹ ...', cô đẩy mạnh cửa phòng nhưng bên trong nào thấy bóng dáng của mẹ, đôi mắt đen láy nhất thời tối lại, cô bước nhanh vào trong, 'Mẹ...', nhưng trong phòng làm gì có ai trả lời.

Cô gái có chút tức giận, vội vàng chạy ra khỏi phòng, đi đến gian phòng cạnh bên, cô muốn thử xem liệu mình có nhớ nhầm không, bước chân cô vừa đi đến trước cửa gian phòng bên cạnh thì dừng lại, trong lòng có chút khẩn trương, cô thật sự sợ lúc mở cánh cửa kia ra vẫn không nhìn thấy mẹ ...

Nín thở, cô gái nhẹ nhàng đẩy cửa, trong phòng chỉ có một bộ sofa, một bàn trà, vẫn không có một bóng người, đáy mắt cô gái dâng đầy sự thất vọng, chợt cô nhìn thấy một cánh cửa khác sau sofa, ồ, thì ra đây là một căn phòng đôi, có lẽ là mẹ ở trong kia, cô gái lại háo hức trở lại, vội bước nhanh vào trong.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đôi mắt đen láy của cô gái trong chớp mắt dại ra, cô nhìn thấy trên giường có một cô gái đang nằm, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, gương mặt xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền, mái tóc dài xõa tung trên gối, nơi đầu giường bày đầy các loại dụng cụ y tế ...

Đôi mắ đen láy của Lâm Y lần nữa rơi trên mặt của cô gái trên giường, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh mái tóc dài, váy trắng xõa tung trên tay Lãnh Nghị ...

Cô ấy là ai? Vì sao lại ở chỗ này? Vì sao lại nằm trên tay Lãnh Nghị? Đầu bắt đầu đau kịch liệt, trong đôi mắt đen tràn đầy nỗi sợ hãi, hai tay cô ôm lấy đầu như muốn làm dịu đi cơn đau, kêu thất thanh một tiếng rồi đi cuồng chạy ra khỏi phòng, vừa đạp lên cầu thang thì lỡ một bước chân, lại một tiếng kêu thất thanh nữa, cả người Lâm Y lăn lông lốc xuống cầu thang ...

Lại nói đến Lãnh Nghị, sau khi tắm xong bước ra, nhìn thấy chiếc giường trống không, không thấy bóng dáng cô gái đâu, 'Y Y...', hắn phát hoảng vội lên tiếng gọi nhưng nào có ai trả lời, mày Lãnh Nghị chau chặt, vội bước ra ngoài.

Men theo hành lang đi tìm cô, vừa đến chân cầu thang thì đã nghe tiếng kêu thất thanh của Lâm Y truyền đến từ lầu ba, Lãnh Nghị kinh hãi chạy vội về hướng đó, rất nhanh đã nhìn thấy Lâm Y đạp hụt lên bậc thang, cả người lăn xuống ...

'Y Y...' Lãnh Nghị càng thêm khiếp sợ, vội chạy nhanh về phía thân thể đang lăn xuống cầu thang kia, vươn tay đón lấy, thân thể cô gái vững vàng rơi vào trong đôi tay rắn chắc của hắn, bởi vì sức rơi quá mạnh khiến Lãnh Nghị phải lùi về sau mấy bước liền mới đứng vững lại được.



Nghe tiếng kêu những người làm vội vàng chạy lên cầu thang, nhìn thấy Lãnh Nghị đang ôm Lâm Y họ mới thở phào một hơi, lúc này dưới lầu có một cô gái chạy vội lên, cô chính là hộ lý chuyên chăm sóc cho Tịch Họa tên Tiểu Lâm. Cô sợ đến mặt không còn chút máu, đứng bên cạnh Lãnh Nghị lắp bắp nói: 'Thiếu gia ... xin lỗi, tôi tôi tôi ... chỉ xuống lầu lấy nước ...'

'Y Y...' Lãnh Nghị cúi xuống nhìn gương mặt tái nhợt của cô gái trong tay mình, đáy mắt tràn đầy đau lòng.

Lúc này trong đầu Lâm Y trống rỗng, cô nhìn chằm chằm Lãnh Nghị bằng ánh mắt khiếp sợ lẫn thất thần, thật lâu mới hoàn hồn lại, mấp máy môi, lát sau mới phát ra được mấy tiếng rời rạc, trong giọng nói tràn đầy nghi hoặc: 'Cô ấy ... là ai?'

Lãnh Nghị thoáng ngẩn người, lập tức hiểu ra "cô ấy" mà Lâm Y vừa nhắc đến là ai, sóng mắt hắn thoáng xao động, nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới không kích thích đến cô. Hắn trầm tư một chút rồi chậm rãi bế cô xuống lầu, nhẹ giọng nói: 'Cô ấy ... là một người khách của chúng ta ...'

Cánh tay trắng nõn của cô gái vòng qua cổ người đàn ông, đầu áp sát vào ngực hắn, trong mắt vẫn đầy nghi hoặc, lẩm bẩm: 'Vậy vì sao cô ấy lại nằm trên tay anh?'

Lãnh Nghị lại ngẩn người một hồi, mắt hắn dần tối lại, cắn môi, bước dọc theo hành lang về phòng ngủ, quản gia đi trước giúp hắn mở cửa... Cô gái ngẩng đầu nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn trầm mặc, trong mắt càng lộ vẻ nghi hoặc, cô thì thào hỏi lại một lần: 'Vì sao cô ấy lại nằm trên tay anh?'

Lãnh Nghị nhẹ nhàng đặt cô gái xuống giường, để cô tựa vào thành giường còn mình thì ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô dịu giọng nói: 'Y Y, cô ấy sinh bệnh, không thể đi được cho nên anh mới ôm cô ấy ...'

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ rung lên, như hiểu như không gật đầu, Lãnh Nghị cười nhẹ, âu yếm vuốt nhẹ gương mặt trắng nõn của cô gái; Lâm Y vẫn không rời mắt khỏi hắn: 'Cô ấy sinh bệnh, vì sao còn ở chỗ này?' Ý của cô là, sinh bệnh thì nên ở trong bệnh viện!

Bàn tay đang vuốt ve gương mặt cô gái của Lãnh Nghị chợt khựng lại, mắt hắn thoáng xao động, trầm mặc một lát rồi mới trầm giọng nói: 'Cô ấy chỉ ở tạm đây thôi, rất nhanh sẽ trở lại bệnh viện ...'

'Ồ ...', lúc này Lâm Y mới thở phào một hơi, vẻ khẩn trương và nghi hoặc trên mặt dần tan mất ...

Trưa hôm sau, Lãnh Nghị thấy Lâm Y ngủ say rồi mới rón rén ngồi dậy, nhẹ nhàng mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ, hắn khép cửa lại rồi mới lấy điện thoại ra, ấn số, đầu bên kia rất nhanh đã truyền đến giọng nói trầm thấp của Lữ Thần: 'Lãnh thiếu?'

'Lữ Thần...' Lãnh Nghị mím môi, thấp giọng nói, 'Cậu qua đây một lát, có việc gấp ...'

Ngắt điện thoại rồi Lãnh Nghị bước nhanh lên lầu ba, hắn đẩy nhẹ cửa căn phòng thứ ba, cô hộ lý Tiểu Lâm nhìn thấy Lãnh Nghị vội đứng dậy, cúi đầu chào một tiếng: 'Thiếu gia!'

Lãnh Nghị nhìn cô nhẹ gật đầu rồi chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường của Tịch Họa,nhìn cô gái vẫn đang nhắm nghiền mắt, gương mặt đó, bởi đã lâu không nhìn thấy ánh mặt trời mà trắng bệch! Lòng Lãnh Nghị cóchút buồn bã, hắn nuốt nuốt nước bọt: Tịch Họa, xin lỗi em! Y Y hiện giờ có bệnh, anh không thể lại để cô ấy chịu kích thích ... chỉ đành đưa em đến chỗ Lữ Thần ... Anh biết cậu ấy vẫn luôn thích em, sẽ chăm sóc em thật tốt ...