Lãnh Nghị vừa đến cửa văn phòng của mình ở tầng 22 của tòa nhà LS Quốc tế thì Ngãi Mỹ đã tiến lên đón: 'Lãnh tổng, bác sĩ Lữ Thần đã đợi ngài rất lâu rồi!' Lãnh Nghị khẽ gật đầu, bước chân vẫn không ngừng lại, nhanh nhẹn bước vào.
Hắn vừa ngồi xuống sau bàn làm việc thì Ngãi Mỹ đã dẫn Lữ Thần vào, cô giúp Lữ Thần pha một tách trà rồi hơi khom người chào hai người sau đó rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng cô.
Lữ Thần ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của Lãnh Nghị, tỉ mỉ quan sát sắc mặt hắn, xem ra không tệ lắm. Lữ Thần cười nhẹ: 'Lãnh thiếu, kiệt tác của tôi thế nào? Có phải có thể lấy giả thay thật không?'. Vì tìm được một người thích hợp đóng vai Lâm Dung, hơn nữa có thể giúp bà hóa trang giống hệt Lâm Dung quả thật Lữ Thần đã tốn không ít tâm tư, còn may là không bị lộ.
Lãnh Nghị nhìn Lữ Thần, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, 'Làm rất tốt! Không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!'
Lữ Thần mỉm cười, tay cầm lấy tách trà nhấp một ngụm lại dời mắt về phía Lãnh Nghị: 'Nhưng mà Lãnh thiếu... đây cũng không phải kế sách lâu dài, anh cũng không thể cứ dấu giếm Lâm Y cả đời được...'
Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị nhìn chằm chằm Lữ Thần, sóng mắt thoáng xao động, lát sau mới thấp giọng nói; 'Tôi muốn lợi dụng người giả kia đợi sau khi củng cố tình cảm giữa Y Y với ba mình, khi Y Y thực sự tin tưởng vào tình thân của cha, cho dù cô ấy biết mẹ mình đã không còn trên đời thì sẽ không tuyệt vọng đến vậy bởi vì lúc đó bên cạnh cô đã có một người cha yêu thương mình...'
Lữ Thần cũng nhìn chằm chằm Lãnh Nghị, hắn thật không ngờ Lãnh Nghị vì Lâm Y mà phí nhiều tâm tư đến vậy ... Lãnh Nghị bình thản nhìn Lữ Thần, hắn cắn môi, qua thật lâu mới nhẹ giọng hỏi: 'Tịch Họa thế nào rồi? Gần đây tương đối nhiều chuyện, tôi cũng không rảnh đến thăm cô ấy...'
Thực ra đối với Hạ Tịch Họa trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại nỗi áy náy không thôi nhưng vì Y Y, hắn không thể lần nữa mất đi cô nên chỉ đành có lỗi với Tịch Họa!
Nụ cười trên mặt Lữ Thần rõ ràng tươi tắn thêm mấy phần, giọng nói cũng tràn đầy hưng phấn: 'Ân, Lãnh thiếu, thực ra hôm nay tôi đến chính là vì muốn nói cho anh biết một tin tốt, các chất gây tê liệt thần kinh tồn dư trong máu Tịch Họa đã thải ra hết rồi, hệ thần kinh đã có dấu hiệu khôi phục lại chức năng, tôi tin Tịch Họa rất nhanh sẽ tỉnh lại ... có lẽ là chỉ vài ngày nữa thôi!'
Mắt Lãnh Nghị bừng sáng, hắn mỉm cười: 'Vất vả cho cậu, Lữ Thần, chuyện của Tịch Họa phiền cậu để ý nhiều hơn!'
'Đây vốn là trách nhiệm của tôi ...' Lữ Thần khiêm tốn nói.
Cùng lúc này ở biệt thự nhà họ Lãnh, Lâm Y nghỉ ngơi xong mới chậm rãi rời giường, đi xuống phòng khách dưới lầu, Từ Nhất Hạo đang ngồi xem báo nơi sofa, nghe tiếng động nơi cầu thang, ông vội quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Lâm Y đang chậm rãi bước xuống lầu, Từ Nhất Hạo vội đứng dậy đi về phía cô.
Lâm Y vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Từ Nhất Hạo đang đứng nơi chân cầu thang, nhìn cô ôn hòa cười, bước chân Lâm Y bất giác dừng lại, khóe môi cũng nhẹ câu lên một nụ cười, vui vẻ nhìn Từ Nhất Hạo.
'Y Y...' Giọng Từ Nhất Hạo đầy sự sủng nịch của một người cha dành cho cô con gái cưng, 'Tối nay muốn ăn gì? Ba nấu cho con ăn...'
'Không ... không cần đâu ...' Giọng Lâm Y thật mềm mại, không biết vì sao tiếng "ba" này cô mãi vẫn không thốt nên lời, 'Ông cũng nghỉ ngơi đi ... cơm tối cứ để má Ngô nấu!'
Mắt Từ Nhất Hạo bừng sáng, Y Y cũng biết đau lòng cho ông! Trên mặt ông là nụ cười vui sướng không khống chế được nở rộ, 'Cứ để ba nấu cho con ăn, con xem, tay nghề của ba cũng không tệ ... chỉ nấu hai ba món mà con thích ăn thôi!'
Lâm Y nở nụ cười ngọt ngào, cô thoáng suy nghĩ vài giây rồi nhẹ giọng nói: 'Hay là để con giúp, chúng ta cùng nhau nấu ăn được không?'
'Ân, được đó...' Trong mắt Từ Nhất Hạo tràn ngập vui sướng và phấn chấn, thực ra chuyện ai nấu ăn vốn không quan trọng, quan trọng là có thể kéo gần lại khoảng cách giữa cha và con gái! Hiện giờ con gái chủ động muốn cùng ông nấu ăn, đây còn không phải là cơ hội tốt để bồi dưỡng cảm tình sao? Hơn nữa, đây cũng cách ngày con gái khôi phục càng gần hơn một bước rồi!
Trong bếp, má Ngô và một người làm khác sớm đã chuẩn bị sẵn thức ăn, rửa sạch bày đấy, họ nhìn thấy Từ Nhất Hạo và Lâm Y xuất hiện nơi cửa thì rất chủ động chào họ rồi lùi sang một bên, đợi xem hai người đó có gì sai khiến không.
Từ Nhất Hạo lại mặc tạp dề vào, đương nhiên ông vẫn là bếp chính, Lâm Y thì ở bên cạnh giúp đỡ, khi thì lấy gia vị, khi thì lấy bát đĩa, hoặc là muỗng thìa gì đó, Từ Nhất Hạo thì không ngừng giảng giải cho cô những điều cần chú ý khi nấu ăn, dạy cô các kỹ xảo xào nấu thức ăn, Lâm Y chỉ mỉm cười gật đầu, thoạt nhìn thật là một bức tranh thân tình ấm áp.
Khi Lãnh Nghị về nhà, Từ Nhất Hạo đã nấu xong thức ăn nhưng ẫn còn ở trong phòng bếp, chiếc tạp dề trên người ông đã cởi ra, Lâm Y thì đang dùng một đôi đũa thử thức ăn ... Nhìn thấy tình cảnh ấm áp này, nhìn thấy nụ cười vui sướng trên mặt cô gái, đáy mắt Lãnh Nghị không khống chế được lóe lên những tia sáng chói lọi, hắn nhẹ giọng gọi: 'Y Y...'
Lâm Y lúc này mới để ý đến Lãnh Nghị đang đứng ở cửa phòng bếp, đôi mắt đen thẳm bừng sáng, nụ cười tươi tắn lập tức nở trên môi cô, Lâm Y vội vàng buông đũa xuống, chạy như bay về phía người đàn ông đang đứng nơi cửa: 'Nghị...'
Lãnh Nghị vươn tay ôm lấy cô gái đang bổ nhào về phía hắn, cúi xuống nhẹ hôn lên trán cô, trong mắt tràn đầy ý cười: 'Hôm nay em nấu ăn sao?'
'Không phải!' Lâm Y chỉ tay về phía Từ Nhất Hạo, mỉm cười: 'Là ông ấy...'
Tiếng "ông ấy" bật ra từ miệng Lâm Y khiến lòng Từ Nhất Hạo có chút mất mát, trong tiềm thức, Lâm Y dường như vẫn chưa tiếp nhận ông, nhưng ông cũng biết mình không có tư cách, không có quyền lợi yêu cầu Lâm Y gọi mình một tiếng "ba" bởi vì chính ông đã từ bỏ, hai mươi mấy năm trước ông đã từ bỏ quyền lợi làm ba của Y Y!
Lãnh Nghị cười nhẹ, hắn âu yếm véo nhẹ chóp mũi xinh xắn của cô gái, giọng đầy sủng nịch: 'Sao vẫn còn gọi là "ông ấy" chứ, đó là ba em nha, ba em làm thức ăn cho em ăn, em còn không gọi "ba" sao?'
Mặt Lâm Y thoáng có chút đỏ, cô dúi mặt vào ngực người đàn ông, nũng nịu nói: 'Ân, em có gọi rồi mà!'
'Không sao đâu! Y Y muốn gọi thế nào thì cứ gọi thế ấy!' Tiếng Từ Nhất Hạo vang lên kế bên, trong giọng nói đó, rõ ràng là tràn ngập một loại sủng nịch riêng của cha dành cho con ái...
'Được, vậy ăn cơm thôi!' Lãnh Nghị không nói nhiều về đề tài này nữa, quay sang dặn bảo người làm dọn cơm còn mình thì khoác vai Lâm Y đi vào trong phòng ăn.
Từ Nhất Hạo hết lòng hết sức thể hiện vai trò người cha của mình, nấu ăn cho cô, cùng cô tản bộ, thậm chí mua cho cô những món đồ chơi dễ thương... Lãnh Nghị càng là không chút nề hà chăm sóc cho Lâm Y, cố gắng mang đến cho cô một hoàn cảnh và không gian sống vui vẻ tràn đầy... Tâm trí của Lâm Y khôi phục lại mỗi ngày, sẽ không lúc nào cũng bám sát Lãnh Nghị, hơn nữa tự mình còn có thể làm vài việc đơn giản.
Buổi tối thứ sáu hôm đó, lúc Lãnh Nghị tan tầm trở về ba người cùng ngồi nơi bàn ăn dùng cơm tối thì quản gia vội vã đi vào nhà ăn, ông liếc sang Từ Nhất Hạo rồi đi đến bên cạnh Lãnh Nghị, nhẹ giọng nói: 'Thiếu gia...', rồi ngừng lại.
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, bình thản nói: 'Nói đi, có chuyện gì?'
'Ân, Từ Giai tiểu thư ... đến rồi, đang ở ngoài cửa...' Quản gia nói đến đây lại ngẩng đầu liếc sang Từ Nhất Hạo, ông đã biết quan hệ giữa Từ Nhất Hạo và Lâm Y, cũng biết mẹ của Từ Giai, Vương Khiết, năm đó đã cướp đi cha của Lâm Y, sau đó lại còn hãm hại cô, vì vậy Tịch Họa đến đây, ông không biết phải xử lý thế nào cho thỏa đáng, chỉ đành đến hỏi ý Lãnh Nghị.
Từ Nhất Hạo thoáng ngẩn người, ông buông đũa xuống nhìn sang Lãnh Nghị rồi lại nhìn sang Lâm Y, Lãnh Nghị cũng dừng lại động tác trên tay, thoáng chau mày, những chuyện hãm hại Lâm Y là do Vương Khiết ở phía sau thao túng, tuy rằng Từ Giai cũng không thể thoát khỏi quan hệ nhưng dù sao cô cũng chỉ là con tốt nhỏ, cũng không tạo thành chuyện gì lớn, lại vì quan hệ với Từ Nhất Hạo cho nên Lãnh Nghị buông tha cho cô!
Giờ Từ Giai một thân một mình ở nước ngoài, chạy về Trung Quốc tìm cha mình cũng là chuyện bình thường, nhưng cô ấy đến đây liệu có làm ra điều gì nguy hại cho Y Y hay không? Huống gì, Y Y lúc này vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Nhìn vẻ mặt của Lãnh Nghị, trên mặt Từ Nhất Hạo cũng tràn ngập bất đắc dĩ và buồn rầu, ông thở dài một tiếng, thấp giọng nói: 'Lãnh Nghị, để con bé vào đi, tôi sẽ khuyên nó, bảo nó ngày mai trở lại châu Âu...'
Lãnh Nghị vẫn im lặng không nói một lời, đôi mắt đen láy của Lâm Y chớp lên, cô nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trên mặt Từ Nhất Hạo rồi tầm mắt lại dời sang Lãnh Nghị, thoáng nhíu mày; Từ Giai, người này Lâm Y vẫn còn chút ấn tượng, cô gái tóc ngắn đó, gương mặt tràn đầy kiêu ngạo đó, hình như là rất thích Lãnh Nghị, trước giờ thái độ đối với cô cũng không tốt lắm...
'Vậy giờ tôi đi, sắp xếp chỗ cho nó nghỉ lại đêm nay!' Từ Nhất Hạo lại nhẹ thở dài một tiếng, đứng dậy. Dù sao Từ Giai cũng là con gái ông, ông không thể nhìn con bé đứng ngoài cửa mặc kệ, đây tất cả đều là cái sai của ông và Vương Khiết, không liên quan đến Từ Giai!
Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô thấy Từ Nhất Hạo đứng dậy, rõ ràng Từ Giai và Từ Nhất Hạo có quan hệ gì đó, 'Từ..' Lâm Y chợt như nhớ ra điều gì, cô nhớ bâ mình từ nhỏ đã không sống cùng với cô và mẹ, vậy thì Từ Giai đó có phải là một đứa con khác của Từ Nhất Hạo hay không? Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nhìn Từ Nhất Hạo, nhẹ giọng hỏi: 'Từ Giai là con gái của ông sao?'