Lưu Luyến Không Quên

Chương 242: Là thật hay chỉ là ảo giác? (2)


Lâm Y mềm mại ngả đầu lên vai Lãnh Nghị, đáy mắt một mảnh mờ mịt, thật lâu mới hỏi nhỏ: 'Nghị, người mà hai chân không thể nhúc nhích, nếu muốn từ xe lăn nhảy lên thì phải nhờ vào sức ở đâu?'

Lãnh Nghị cúi xuống nhìn Lâm Y, cười nhẹ: 'Có thể dùng sức của cánh tay để bật lên!'

'Ừ nhỉ!' Lâm Y bừng tỉnh gật đầu, rồi cô lại cúi đầu xuống, thấp giọng lẩm bẩm, 'Lúc Tịch Họa nhảy lên đẩy em ra, sức của cô ấy thật lớn...'

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, rồi hắn cười, dịu giọng nói, 'Y Y, Tịch Họa trước giờ luôn là một cô gái tốt bụng... em đừng suy nghĩ nhiều quá, được không?'

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, Tịch Họa vì cứu cô mà bị chó cắn đến bị thương mà mình còn nghi ngờ này nọ hình như thật sự rất quá đáng, nghĩ như vậy nên cô cố gắng áp chế nỗi bất an trong lòng, nhẹ 'Ân' một tiếng.

Lãnh Nghị hài lòng âu yếm ôm siết lấy cô.

Sáng hôm sau lúc Lãnh Nghị xuống lầu, Tịch Họa vẫn như thường ngày ở dưới lầu chờ hắn, giúp hắn làm bữa sáng, tiễn hắn đi làm...

Lúc Lâm Y xuống lầu, Tịch Họa vẫn ngồi trên xe lăn đan áo len, đây là chiếc áo thứ ba mà cô đan, thấy bóng Tịch Họa, bước chân Lâm Y bất giác ngừng lại, cô nhìn chiếc đầu đang cúi xuống của Tịch Họa, nhìn mảnh băng gạc trên trán rồi mắt lại dời sang mảnh băng gạc đang băng vòng qua cánh tay Tịch Họa... Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, lặng lẽ ngồi xuống; Tịch Họa ngẩng lên nhìn Lâm Y, mỉm cười, 'Chị chắc là còn chưa ăn sáng phải không? Bữa sáng rất quan trọng, đừng bỏ bữa, nhất là khi có thai...'

Lâm Y mỉm cười gật đầu, 'Tịch Họa, chuyện hôm qua... cám ơn cô...'

'Có gì đâu', Tịch Họa lại mỉm cười, 'Quan trọng là đứa bé trong bụng cô không sao... Hôm qua tôi dùng sức mạnh quá, đến giờ cánh tay vẫn còn đau...'

Lâm Y thoáng ngẩn người, hàng mi dài nhẹ chớp lên, đột nhiên hơi chột dạ, những lời đối thoại giữa cô với Lãnh Nghị tối qua sao có vẻ như Tịch Họa đã nghe được hết vậy? Sự nghi ngờ của mình dành cho Tịch Họa liệu có phải quá đáng lắm không? Nghĩ đến đây mặt Lâm Y thoáng đỏ lên, cô vội đứng dậy như che dấu tâm tư: 'Xin lỗi Tịch Họa... Tôi đi ăn sáng trước!'

'Ân, chị đi đi!' Tịch Họa vẫn tươi cười nhìn Lâm Y, Lâm Y cười với cô rồi nhanh chóng đi vào trong phòng ăn.

Sau bữa cơm trưa Lâm Y ngồi ở sofa phòng khách học đan áo với Tịch Họa, được một lát thì cô bắt đầu buồn ngủ nên đứng dậy nói, 'Tôi muốn đi ngủ một lát!', vừa nói thì nghe quản gia vào báo, 'Thiếu phu nhân, bên ngoài có một người tên là Cao Lăng muốn gặp cô!'

'Cao Lăng?' Lâm Y ngẩn người, thân hình vừa nhỏm dậy ngồi xuống trở lại, cô nhìn quản gia, lát sau mới nhẹ giọng nói, 'Cho anh ta vào đi!'

Sóng mắt Tịch Họa thoáng xao động, sau đó mỉm cười, 'Y Y, chị có khách, em về phòng ngủ trước!' Lâm Y gật đầu, rồi Tịch Họa đẩy xe lăn, đi về phía phòng ngủ của mình.

Lát sau Cao Lăng được dẫn vào phòng khách nhà họ Lãnh, hắn chậm rãi ngồi xuống đối diện với Lâm Y, Lâm Y thì có chút bất an nhìn Cao Lăng, cố nặn ra một nụ cười, 'Cao Lăng, cám ơn anh hôm qua đã cứu tôi!'

'Ồ, không cần cám ơn!' Ánh mắt nóng rực của Cao Lăng nhìn Lâm Y chằm chằm như đang suy nghĩ điều gì, theo bản năng, Lâm Y hơi né tránh ánh mắt của hắn, bất chợt nghe giọng nhẹ nhàng của Cao Lăng vang lên, 'Lâm Y, trước đây chúng ta quen biết nhau, phải không?'



'Ồ... phải đó!' Lâm Y cười.

'Nhưng vì sao trong album ảnh của tôi không hề thấy cô?' Ánh mắt và cả giọng nói của Cao Lăng đều mang chút nghi hoặc.

Lâm Y thoáng ngẩn người rồi cười nhẹ, hàm hồ đáp, 'Ân, trước đây chúng ta học cùng trường... anh là chủ tịch hội học sinh, rất nhiều người biết anh... ừm, chỉ quen biết thôi, trong album ảnh đương nhiên là không có tôi rồi!'

Ánh mắt Cao Lăng vẫn chăm chú nhìn Lâm Y, trong mắt thoáng qua một tia mất mát, trầm mặc hồi lâu rồi hắn mới cười nhẹ, 'Chỉ vậy thôi sao?' Nhưng vì sao mỗi lần hắn nhìn thấy Lâm Y trong lòng luôn dâng lên một cảm giác quan tâm đặc biệt, một loại cảm giác như đã quen thuộc với nhau từ mấy vạn năm rồi chứ?

Lâm Y cố điều tiết lại cảm xúc rồi cười, 'Đương nhiên, bằng không anh còn muốn thế nào nữa?'

Cao Lăng không trả lời cô, phòng khách lại rơi vào im lặng, Lâm Y bất an chỉ tách trà trên bàn, 'Cao Lăng, anh uống trà đi!'

Cao Lăng nhẹ gật đầu, ánh mắt có chút thẫn thờ quét về phía tách trà rồi lại trở lại trên mặt Lâm Y, lát sau hắn mới thở dài một tiếng, 'Lâm Y, tôi ... chỉ là rất muốn tìm lại ký ức, ký ức có liên quan đến em! Em có thể giúp tôi không?'

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô mím môi lát sau mới cười một cách thoải mái, 'Cao Lăng, anh hiểu lầm rồi! Chúng ta... thật sự không có ký ức gì cả, chỉ là quen biết sơ mà thôi... bởi vậy tôi thật sự không giúp anh được!'

Cao Lăng vẫn nhìn Lâm Y chằm chằm, tình cảnh tối qua ở trong bệnh viện, người đàn ông cao lớn kia khoác tay lên vai Lâm Y lại hiện ra trong đầu, sóng mắt hắn thoáng xao động, trong lòng có một nỗi mất mát không nói thành lời, trầm mặc hồi lâu rồi hắn mới nhẹ giọng nói, 'Tôi ... biết em đã kết hôn rồi, tôi sẽ không phá hoại hôn nhân của em, tôi chỉ muốn tìm lại ký ức...'

Lâm Y chăm chú nhìn Cao Lăng rồi khóe môi cô lộ ra một nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói, 'Tôi hiểu... Cao Lăng, Triệu Viêm biết rất rõ về anh, anh muốn tìm lại trí nhớ, có thể nhờ cô ấy giúp anh!'

Cao Lăng nhè nhẹ gật đầu, hắn cười, 'Tôi biết... Cô ấy nói tôi với cô ấy đã đính hôn, có rất nhiều ảnh chụp, nhưng tôi nhớ không ra...'

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, vội cười nói, 'Đúng là vậy mà, hai người đã đính hôn rồi, tôi còn đi dự buổi lễ đính hôn của hai người...'

Cao Lăng ngẩn người nhìn Lâm Y, thật lâu mới nhẹ giọng nói, 'Ồ, ...thật vậy sao?'

'Phải đó!' Lâm Y vội gật đầu, đáy mắt Cao Lăng tối sầm lại, hắn trầm mặc nhìn Lâm Y thật lâu mới đứng dậy, giọng nói tràn đầy thất vọng cùng không nỡ, 'Lâm Y, làm phiền cô rồi, vậy... tôi đi đây...'

'Tôi tiễn anh!' Lâm Y nói rồi cũng đứng dậy cùng Cao Lăng đi ra cửa, xuyên qua vườn hoa đến cửa sắt lớn...

Từ cửa sổ phòng ngủ của mình ở tầng trệt của căn biệt thự, đôi mắt to tròn của Tịch Họa lặng lẽ nhìn theo hai bóng người đang đi về phía cửa... Lúc này cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, má Trương từ bên ngoài đi vào, đưa một chiếc điện thoại di động cho Tịch Họa, 'Tiểu thư, điện thoại!'

Mắt Tịch Họa chợt lóe lên, cô nhẹ mím môi, chậm rãi đưa tay đón lấy, đầu bên kia truyền đến một giọng nam lạnh như băng, 'Chuyện hôm qua thất bại rồi phải không?'

Tịch Họa cúi đầu nghe, không nói tiếng nào, đầu bên kia lạnh lùng "hừm" một tiếng, dường như đã sớm đoán được sẽ có kết cục này, sau đó giọng nói lạnh như băng kia lần nữa vang lên, 'Vậy còn những chuyện khác thì sao? Những chuyện cô đã hứa với chúng tôi, rốt cuộc là cô có làm không?'



'Có!' Sóng mắt Tịch Họa thoáng xao động, giọng nhẹ như gió thoảng.

'Vậy đã có tiến triển gì chưa?' Giọng nói kia vẫn lạnh, mang theo chút đe dọa.

'Vẫn chưa!' Giọng Tịch Họa vẫn nhỏ như muỗi kêu.

Đầu bên kia trầm mặc hồi lâu sau đó giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên, 'Vậy cô đẩy nhanh tốc độ đi! Hạ Tịch Họa, đừng giở trò gì với chúng tôi! Chúng tôi có thể giúp cô đạt thành ước nguyện thì cũng có thể hủy diệt cô!' Lời vừa dứt thì đầu bên kia đã vọng đến tiếng cúp máy lạnh lùng.

Tịch Họa chậm rãi buông điện thoại xuống, ánh mắt ảm đạm, má Trương thì đứng ở bên cạnh lặng lẽ quan sát cô.

Buổi chiều của hai ngày sau đó, lúc Lâm Y đang ngủ say sưa trên giường thì đột nhiên trong giấc ngủ mơ màng, cô cảm giác có một bàn tay đang luồn vào trong chăn, nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của cô, chắc là Lãnh Nghị rồi, hả, nhưng sao Nghị lại trở về sớm như vậy? Nhưng mí mắt của Lâm Y thật nặng, cô không hé nổi mắt ra, chỉ thì thào gọi, 'Nghị...'

Nhưng Lãnh Nghị lại không trả lời cô, Lâm Y nhẹ nhàng xoay người, vẫn trầm trầm chìm trong giấc ngủ...

Không biết ngủ bao lâu, rốt cuộc Lâm Y bị cảm giác nhồn nhột khó chịu đến cực kỳ trên má làm cho cô thức giấc, chậm rãi hé mắt ra, vừa liếc mắt Lâm Y đã nhìn thấy Lãnh Nghị đang ngồi bên cạnh cúi đầu đầy hứng thú nhìn cô, khóe môi hắn tràn đầy ý cười, đang dùng ngón tay thon dài của mình cọ nhẹ lên má cô.

Lâm Y thoáng nhíu mày, lười lĩnh giũ tay hắn ra, giọng cũng đầy lười nhác, 'Em còn muốn ngủ!'

'Ừm, em xem, trời đã tối rồi, còn muốn ngủ sao? Ngoan, dậy đi, rửa mặt rồi đi ăn cơm!' Giọng người đàn ông tràn đầy sủng nịch, bàn tay kia còn không ngừng nghịch mái tóc, gương mặt của cô gái.

Lâm Y lúc này mới phát hiện trong phòng ngủ lúc này chìm trong ánh sáng nhu hòa của đèn điện, ngoài cửa sổ trời đã tối mịt, cô dụi mắt, nũng nịu trách cứ: 'Anh cứ đụng đến em hoài, em vốn là ngủ không được ngon!'

Trong giọng nói Lãnh Nghị có chút ý cười, 'Anh cũng mới vừa về tới, nào có chuyện cứ đụng đến em chứ!'

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của chồng, 'Trước đó không phải anh còn lấy tay sờ sờ bụng em hay sao...' Lúc ngủ Lãnh Nghị thường có thói quen vuốt ve bụng cô, cảm giác ấm áp từ tay hắn truyền đến khiến cho cô thấy rất thoải mái, Lãnh Nghị vẫn thường hay nói đó là sức mạnh từ tình yêu của cha mà hắn muốn truyền cho cục cưng!

'Hử?' Lãnh Nghị hơi sửng sốt rồi cười nói, 'Y Y, có phải là em nằm mơ không?'

'Nằm mơ?' Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, nhưng cô cảm nhận được rất chân thật rằng có một bàn tay vuốt ve bụng cô kia mà. Nghi hoặc nhìn Lãnh Nghị, Lâm Y thì thào, 'Không đâu... Em thật sự cảm nhận được có người đang sờ bụng em...'

Lãnh Nghị cười nhẹ, 'Em đó, chắc là ngủ đến mê mệt rồi nên mới nằm mơ thôi, ảo giác thôi!' Trong cái nhà này, ngoại trừ hắn còn có ai đi sờ bụng cô làm gì chứ? Mà cũng có ai dám làm như vậy đâu?'

Lâm Y lúc này mới nuốt một ngụm nước bọt nhìn Lãnh Nghị, dè dặt hỏi, 'Nghị, thật sự là không có đụng đến em sao?'