Đáy mắt Tịch Họa dần dâng lên một nỗi nghi hoặc lẫn lo âu, cô nhỏ giọng hỏi: 'Nghị... anh sao vậy? Anh bị bệnh sao?' Cô nhớ trước khi Lãnh Nghị đi công tác có nói mình luôn cảm thấy mệt mỏi, tinh thần không đủ, cũng đã đi bệnh viện của Lữ Thần để kiểm tra sức khỏe.
Lãnh Nghị vẫn nhàn nhạt cười: 'Có lẽ mấy ngày gần đây quá mệt mỏi, luôn cảm thấy tinh thần không tốt... ừ, Tịch Họa, chúc mừng em có thể đứng dậy đi đường!'
Đáy mắt Tịch Họa có chút gợn sóng, cô mím môi, lát sau mới bật ra được một câu: 'Nghị... anh phải bảo trọng chính mình...'
Lúc Tịch Họa nói câu này, Lãnh Nghị có thể cảm nhận được rõ ràng là xuất phát từ thật tâm; Tịch Họa, em thật ngốc, em cho rằng như vậy thì có thể không cần rời khỏi anh sao? Lãnh Nghị thầm thở dài một tiếng, giọng nhu hòa hơn: 'Vào nhà đi, chúng ta ăn cơm thôi!'
'Ân!' Sự nhu hòa của Lãnh Nghị khiến đáy mắt Tịch Họa phút chốc tràn ngập vui sướng.
Trên bàn ăn không khí có phần trầm mặc, trên mặt Lãnh Nghị vẫn là vẻ lãnh liệt thường thấy, hắn chỉ cắm cúi ăn cơm, không nói một lời; Tịch Họa thì ngồi bên cạnh cũng cúi đầu lặng lẽ ăn cơm nhưng đôi mắt to tròn không ngừng lóe lên, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn Lãnh Nghị bên cạnh, dường như do dự rất lâu, rất lau sau cô mới nhỏ giọng, dè dặt hỏi: 'Nghị, hai ngày trước anh đi công tác sao?'
Hai ngày nay Lãnh Nghị không về nhà, cũng không nói với bất cứ ai rằng mình không về nhà, Tịch Họa vẫn luôn ở phòng khách chờ hắn đến mười hai giờ.
Lãnh Nghị nhếch môi cười, bình thản nói: 'Hai hôm trước có việc gấp, đến Nhật Bản một chuyến!'
Thân thể Tịch Họa rõ ràng là cứng đờ, giọng cũng trở nên khác thường: 'Đi Nhật Bản... làm gì?'
'Chuyện công ty!' Giọng Lãnh Nghị vẫn không chút gợn sóng, đột nhiên như nhớ ra điều gì hắn buông đũa xuống quay lại dặn dò quản gia: 'Mang cặp táp của tôi đến đây!'
'Dạ, thiếu gia!' Quản gia vội lui xuống, rất nhanh ông đã cầm cặp táp của Lãnh Nghị đi vào phòng ăn, kính cần đưa cho Lãnh Nghị, 'Thiếu gia, cặp của ngài!'
Lãnh Nghị đón lấy chiếc cặp, mở ra, lục tìm gì trong đó; Tịch Họa cũng dừng lại động tác trên tay cẩn thận quan sát từng động tác của Lãnh Nghị, rất nhanh đã thấy hắn lấy từ trong cặp ra một chiếc túi gấm, chậm rãi đưa cho cô.
'Cái gì vậy?' Tịch Họa nhìn chằm chằm chiếc túi gấm mà Lãnh Nghị đưa sang, trong mắt thoáng có chút nghi hoặc nhưng cũng đầy vui sướng, cô đưa bàn tay gầy gò đón lấy chiếc túi trong tay Lãnh Nghị, những ngón tay thon dài run run lấy từ bên trong ra một sợi lắc --- đó là một sợi lắc tay bằng bạc thủ công thật tinh xảo đang tỏa ánh sáng bàng bạc đặc trưng của nó...
Tiếng Lãnh Nghị nhàn nhạt vang lên bên tai Tịch Họa: 'Lúc anh ở Nhật Bản ngẫu nhiên nhìn thấy sợi lắc tay này trong một cửa hàng trang sức, đột nhiên nhớ đến em rất thích những món trang sức bằng bạc...' Hơi ngừng lại một chút rồi Lãnh Nghị tùy ý bồi thêm một câu, 'Sợi lắc tay em đeo lúc còn nhỏ quá thô sơ... cũng nên đổi một sợi khác rồi!'
'Cám ơn... Nghị...' Giọng Tịch Họa nhỏ xíu, trong giọng nói không giấu được nghẹn ngào, cô mở khóa của chiếc lắc tay định đeo nó vào tay mình nhưng bàn tay run run, loay hoay mãi cũng chưa đeo nó lên được.
Lãnh Nghị mím môi, lẳng lặng cầm về sợi lắc tay từ trên tay Tịch Họa, mắt Tịch Họa bừng sáng, cô nhìn Lãnh Nghị rồi chậm rãi đưa tay cho hắn, Lãnh Nghị bình thản giúp cô đeo sợi lắc lên, vừa đeo vừa tùy ý nói: 'Nghe nói những món trang sức bằng bạc có rất nhiều ý nghĩa... lúc em còn nhỏ đeo sợi lắc tay kia có ý nghĩa đặc biệt gì không?'
Tịch Họa hơi sửng sốt nhướng mắt nhìn Lãnh Nghị rồi nhẹ lắc đầu, 'Em... mẹ em không có nhắc đến...'
Vẻ mặt Lãnh Nghị vẫn bình thản không có chút gợn sóng, hắn giúp Tịch Họa đeo chiếc lắc tay kia xong mới nhẹ gật đầu như hài lòng nói: 'Những món đồ bằng bạc có tác dụng trừ tà giữ bình an... em mang sợi lắc tay lúc còn nhỏ đến, anh nhờ người giúp em đánh bóng lại...'
'Dạ!' Tịch Họa nhấc tay nhìn sợi lắc đang lấp lánh nơi cổ tay, ánh mắt ngời sáng, cô quay lại nhìn má Trương, 'Má Trương, bà giúp tôi mang sợi lắc nhỏ kia đến đưa cho thiếu gia!'
Má Trương vâng lời lui xuống...
Đêm đến Lãnh Nghị ngồi một mình nơi sofa phòng ngủ, trên tay là sợi dây chuyền thô sơ nhỏ xíu làm bằng những vòng tròn nối lại với nhau, còn trên bàn trà trước mặt hắn là bức ảnh cũ kỹ mà hắn mới xin được từ chỗ cô giáo Triệu Hà.
Đôi mắt đen thẳm tỉ mỉ quan sát sợi dây hồi lâu rồi chậm rãi xoay tới xoay lui quả tim bằng bạc treo trên sợi lắc để trang trí, phía sau quả tim khắc một chữ "X" rất rõ nét.
Lãnh Nghị hơi nhíu mày, mấy năm qua hắn vẫn luôn cho rằng chữ "X" kia chính là chữ đầu của họ "Hạ", vì vậy đối với thân phận của Hạ Tịch Họa hắn càng thêm tin tưởng vững chắc! Giờ hắn mới phát hiện, chữ "X" này không phải đại biểu cho họ Hạ, vậy nó là chữ bắt đầu của họ gì đây?
Mắt Lãnh Nghị chậm chạp dời đến bức ảnh trên bàn trà, ngập ngừng một chút cuối cùng cũng cầm nó lên, tỉ mỉ xem, vừa xem vừa trầm tư...
Một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi đặt sợi lắc và bức ảnh xuống bàn, cả người vùi sâu vào sofa, đáy mắt phức tạp mà thâm thúy: Tiểu Họa Nhi, anh không thể lại đi tìm em, không thể lại quấy rầy cuộc sống của em bởi vì anh đã có Y Y! Hy vọng em cũng có thể sống thật tốt!
Nhưng dù tự nhủ lòng như thế, Lãnh Nghị vẫn rõ ràng cảm nhận được cõi lòng một mảnh hư không...
Cố dẹp những suy nghĩ rối ren trong đầu, Lãnh Nghị thở dài một tiếng, Y Y, giờ này cũng nên gọi điện thoại cho cô rồi! Nghĩ vậy hắn nhỏm dấy cầm lấy điện thoại trên bàn trà, mắt hơi dừng lại ở hai chữ "Y Y" một chút, ánh mắt thoáng lộ vẻ nhu hòa, nhẹ nhàng ấn phím gọi rồi lại ngả người trở lại sofa.
Lúc này ở thành phố G Lâm Y đang ngồi tựa đầu giường xem ti vi thì điện thoại bỗng đổ chuông, đôi mắt đen láy của cô hơi lóe sáng, vào lúc này người gọi điện thoại đến là ai cô rất rõ ràng. Cầm lấy điện thoại lên xem, mắt Lâm Y càng sáng hơn, quả nhiên là Lãnh Nghị!
Nghe thấy điện thoại rất nhanh đã có người đón, khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, giọng thật dịu dàng: 'Y Y, đang làm gì đó?'
'Xem tivi!' Mắt Lâm Y vẫn nhìn về phía màn hình tivi, nhàn nhạt đáp.
Giọng nói nhàn nhạt đó khiến lòng Lãnh Nghị chợt dâng lên một nỗi thất lạc, từ khi Lâm Y quyết định trở về nhà cho đến giờ cô luôn dùng thái độ này đối xử với hắn, Lãnh Nghị cười nhẹ, cố che dấu sự thất lạc trong lòng, giọng vẫn ôn nhu: 'Hay không?'
'Cũng khá hay...' Giọng vẫn lạnh nhạt.
'Khá hay sao... Vậy, đó là chương trình gì?' Đành tìm đề tài nói.
'Không... rõ lắm... em không có xem đề mục...' Đứt quãng, lại có chút không yên lòng.
'Vậy... hôm nay có nghe nhạc thai giáo không?' Nuốt nuốt nước bọt, đầu bên kia tiếp tục tìm đề tài nói chuyện.
'Có!' Vẫn nhàn nhạt đáp lời.
Lãnh Nghị đưa tay nhẹ day day huyệt thái dương, hai bên trầm mặc hồi lâu rồi Lãnh Nghị mới lên tiếng, giọng thật trầm, 'Y Y, anh rất nhớ em!' Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, đôi môi anh đào mím chặt nhưng quật cường không lên tiếng, hai đầu lại rơi vào trầm mặc, Lãnh Nghị nhắm mắt lại, thì thào: 'Y Y, em có nhớ anh không?'
Đáy mắt Lâm Y bỗng nhiên trống rỗng, cô cũng không biết mình và Lãnh Nghị vì sao lại trở nên thế này!... Lâm Y mấp máy môi, giọng nhẹ như gió thoảng, 'Giờ em chỉ nghĩ đến cục cưng!' Nói rồi cô vội vàng ngắt máy...
Lãnh Nghị chậm rãi buông điện thoại xuống, đáy mắt thật ảm đạm, hắn nửa nằm nửa ngồi trên sofa, mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại...
Tối hôm sau, má Triệu thì ở phòng bếp nấu ăn, Lâm Y và Linh Nhi cùng ngồi ở phòng khách xem tivi, trên tivi đang phát một tiết mục hài thật thú vị, hai người vừa xem vừa cười ha hả.
Từ khi trở về nhà mình Lâm Y ăn ngon ngủ ngon, cũng không có ai nói cô bị bệnh hoang tưởng, tuy rằng giữa cô cùng Lãnh Nghị có một tầng ngăn cách mơ hồ nhưng xuất phát từ trách nhiệm cùng tình yêu thương mãnh liệt, Lâm Y không muốn nghĩ nghiều lắm, cô chỉ muốn dưỡng thai thật tốt vì vậy lòng cô thật an ổn.
Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng cười nói vui vẻ sau đó là tiếng chìa khóa mở lách cách, Lâm Y mỉm cười, rời mắt khỏi màn hình nhìn về phía cửa, vào lúc này cô biết, chắc chắn là ba mình, Từ Nhất Hạo tan tầm trở về!
Quả nhiên rất nhanh Từ Nhất Hạo đã xuất hiện nơi cửa nhưng sau lưng ông còn có hai người nữa, một người là thư ký của ông Tiểu Uông, anh ta đang giúp Từ Nhất Hạo cầm cặp xách; một người khác dáng người cao gầy, ánh mắt sắc bén cùng nụ cười tà tứ lại có chút cao ngạo, chính là Lý Mặc, người mà hôm đầu tiên Lâm Y trở về đã gặp trong bữa cơm tối.
Lúc này ánh mắt tà tứ của Lý Mặc vừa khéo bắt gặp ánh mắt tò mò của Lâm Y đang nhìn mình, khóe môi hắn không kìm được lộ ra một ý cười.
Lâm Y ngượng ngùng lập tức thu hồi ánh mắt, cô nhìn sang Từ Nhất Hạo, mỉm cười gọi: 'Ba...'
'Ừ!' Từ Nhất Hạo vừa đi vào trong nhà vừa mỉm cười đáp lại một tiếng, rồi ông quan tâm hỏi: 'Hôm nay thế nào?'
'Tốt lắm!' Lâm Y mỉm cười trả lời ông.
Lúc này má Triệu từ phòng bếp vội chạy ra, bà đón lấy chiếc cặp táp trên tay tiểu Uông, anh ta đưa cặp cho bà rồi lễ phép chào Từ Nhất Hạo: 'Thị trưởng Từ, tôi về trước!'
'Ừ, được!' Từ Nhất Hạo vẫy tay chào tiểu Uông, anh ta quay lại chào Lâm Y và Lý Mặc rồi rời đi; Lý Mặc và Từ Nhất Hạo thì cùng tiến vào trong phòng khách.
Từ Nhất Hạo quay lại nhìn má Triệu dặn dò: 'Hôm nay Lý thiếu ăn cơm ở nhà chúng ta, nhớ làm nhiều một chút!'
'Tôi biết rồi, thị trưởng Từ!' Má Triệu tươi cười quay lại phòng bếp tiếp tục công việc.
'Lý Mặc, ngồi đi!' Từ Nhất Hạo chỉ tay vào sofa nói với Lý Mặc, Lý Mặc nhàn nhạt cười một tiếng rồi ngồi xuống, lẳng lặng quan sát một vòng căn nhà, cười nhẹ: 'Thị trưởng Từ, không ngờ ông đường đường là một thị trưởng mà lại ở căn nhà cũ kỹ như vậy!'
Từ Nhất Hạo cũng ngồi xuống sofa đối diện với hắn, điềm nhiên cười, 'Nhà cũ, nhiều tình cảm... Con gái tôi thích ở đây!' Rồi ông nhìn sang Lâm Y, 'Y Y, vị này là Lý Mặc Lý đại thiếu gia, con còn nhớ không?'
Theo lễ phép cơ bản, Lâm Y nhìn sang Lý Mặc gật đầu mỉm cười với hắn, 'Dạ nhớ!' Ánh mắt nóng rực của Lý Mặc cũng đang nhìn Lâm Y, mỉm cười gật đầu.