Lưu Luyến Không Quên

Chương 300: Thế giới hai người (2)


Cô gái chỉ khẽ khàng "ân" một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, cô thật sự mệ mỏi quá, mí mắt cứ sụp xuống... môi Lãnh Nghị lại lần nữa câu lên, cúi xuống ấn lên trán cô một nụ hôn nữa rồi mới rời đi...

Cô gái ngủ quên trời quên đất, mãi đến chiều cô mới chậm rãi mở hé mắt ra, nhẹ nhàng xoay người, eo vẫn mỏi lưng vẫn đau, haizz, người đàn ông này, sao lại biết cách giày vò thế chứ, đều đã bao nhiêu năm rồi, tinh lực thế nào vẫn còn tràn trề như vậy chứ? Hứng thú thế nào vẫn còn nhiều vậy chứ?

Cô gái loạng choạng ngồi dậy, chậm rãi bước xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân, sau khi ăn mặc chỉnh tề, cô cầm lấy túi xách, vô lực xoa nhẹ vùng eo đau, bước ra phòng ngoài.

Nơi gian phòng ngoài, vết tích đêm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong không khí thoảng một mùi hương hoa nhàn nhạt, Lâm Y vừa mở cửa bước ra thì cô nhân viên phục vụ ở bên ngoài lập tức tươi cười khom lưng chào, ngọt ngào nói: 'Lãnh phu nhân, Lãnh tiên sinh có dặn lại, đợi khi ngài thức dậy thì đưa bữa ăn lên, xin ngài chờ một lát!'

Một cảm giác ngọt ngào dâng lên từ đáy lòng, Lâm Y hạnh phúc mỉm cười, eo dường như cũng không còn đau mấy nữa, giọng càng thêm nhu hòa: 'Được, cám ơn!'

'Lãnh phu nhân thật may mắn, Lãnh tiên sinh đối với ngài rất tốt!' Cô nhân viên phục vụ vẻ mặt hâm mộ cười nói.

Lúc này trên bãi cỏ của nhà trẻ, Lãnh Hạo dẫn theo các cô bé xung phong ra trận, khắp người đã thấm mồ hôi nhưng đôi chân vẫn không biết mệt chạy không ngừng; cô giáo Ngô và hai cô giáo khác thì đứng bên cạnh xem.

'Lãnh Hạo kia lớn lên rồi chắc chắn cũng là một soái ca mê chết không biết bao nhiêu cô gái!' Nhìn cậu nhóc dù còn nhỏ nhưng đã nhận ra nét tuấn dật kia, cô giáo Chu không khỏi lên tiếng khen ngợi.

'Chắc chắn là vậy rồi, cô chỉ cần nhìn ba của nó là biết... Khụ khụ, hôm đó ba của thằng bé có đến đây một lần, cô có nhìn thấy không? Vẻ mặt đó...' Cô giáo Lý nuốt nuốt nước bọt, thấp giọng nói, 'Nếu như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh ta đến đón con trai thì tốt rồi, hihi, để chúng ta mỗi ngày được rửa mắt cũng tốt...'

'Haizz, người ta quý nhân nhiều việc nha, làm gì có thời gian ngày nào cũng đến đón con trai...' Đáy mắt cô giáo Ngô thoáng qua chút ý cười, giọng nói non nớt của Lãnh Hạo ngày hôm qua như còn vang bên tai: "Cô ngủ với ba em..." khiến mặt cô giáo Ngô thoáng đỏ ửng, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm chiếc bóng nhỏ đang nô đùa ngoài bãi cỏ...

'Này Ngô Thâm, mặt sao tự dưng lại đỏ thế kia?' Cô giáo Lý chợt phát hiện điều khác lạ, vội kinh ngạc kêu lên khiến mặt của cô giáo Ngô càng thêm đỏ ửng, sau đó cô giáo Chu lại che miệng cười khúc khích, giọng đầy trêu chọc, 'Ngô Thâm, không phải là cô yêu thầm ba của Hạo Hạo đấy chứ?'

'Nói bậy gì đó! Để người ta nghe được, ngượng ngùng biết mấy!' Cô giáo Ngô trừng mắt nhìn hai đồng nghiệp nhưng mặt lại càng đỏ hơn.

'Haha, mình thấy tám phần là đúng rồi...' Cô giáo Lý tiếp tục trêu, 'Xem cô nhiệt tình lo liệu cho Lãnh Hạo là biết... khụ khụ, bao giờ thì bắt đầu tuyển chọn bạn học dũng cảm nhất để làm lớp trưởng?'

'Buổi chiều bắt đầu, khụ, Lý Lệ, ba cô bé lớp của bạn cho mình mượn một chút nhé, với lại, bạn nào của lớp các bạn không ngủ cùng với ba mẹ cũng cho mình mượn...'

'Được, biết rồi...'

Trong phòng sinh hoạt, cô giáo Ngô cầm một chiếc khăn lông cẩn thận giúp Lãnh Hạo lau mồ hôi trên trán, trên mặt, trên lưng... 'Cô giáo Ngô, cô phải làm vợ của con!' Lãnh Hạo ngước lên nhìn Ngô Thâm.



'Được!' Cô giáo Ngô âu yếm hôn lên má cậu nhóc một cái thật kêu.

Sau giờ ngủ trưa, phòng học của lớp Cầu Vồng vô cùng náo nhiệt, ngoài tám bạn học trong lớp còn có thêm tám bạn học từ hai lớp khác đến tham gia, tổng cộng mười mấy đứa trẻ nghiêm túc ngồi ở vị trí của mình, chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn bạn học dũng cảm nhất để làm lớp trưởng.

Lãnh Hạo là người đầu tiên giơ tay: 'Con rất dũng cảm, con biết đánh quái vật, con biết bảo vệ em trai, lúc bị bệnh phải tiêm thuốc con cũng không khóc, uống thuốc cũng không khóc...'

Đa Đa cũng lên tiếng: 'Con cũng rất dũng cảm nha, con cũng biết đánh quái vật, tiêm thuốc con cũng không khóc, trước giờ con không cần mẹ ngủ cùng...' Haizz, câu cuối cùng là do cô giáo Ngô lén lút dặn dò, nhất định phải nói nha!

'Oa, Đa Đa lúc ngủ không cần ai ngủ cùng sao?' Cô giáo Ngô cố tình làm ra vẻ kinh ngạc, 'Vậy quả thực là rất dũng cảm nha, đúng là một người đàn ông chân chính!'

'Cô giáo, con cũng ngủ một mình, không cần ba mẹ ngủ chung...' Vừa nghe cô giáo Ngô biểu dương Đa Đa, các bạn nhỏ liền nhao nhao cả lên, cả các bé gái cũng giơ tay tỏ vẻ mình rất dũng cảm, không cần mẹ ngủ cùng...'

Thấy thế này Lãnh Hạo không còn gì để nói, đôi mắt to tròn như hai viên bi quét qua từng gương mặt đang đứng lên phát biểu... thế này thì phiền rồi, hắn thật sự không còn quyền phát ngôn nữa rồi!

Cô giáo Ngô mỉm cười nhìn một vòng quanh lớp họp, 'Vậy, có bạn học nào đi ngủ nhất định phải có ba mẹ ngủ cùng không nè?'

'Không có!' Các cô bé cậu bé rào rào lên tiếng chỉ có Lãnh Hạo là im lặng, cậu nhóc khẩn thiết nhìn cô giáo Ngô, lại nghe giọng non nớt của Đóa Đóa vang lên, 'Bạn nào lúc ngủ mà phải có ba mẹ ngủ cùng thật quá nhát gan, con không thích!'

'Đúng đó, mình cũng không thích những người không dũng cảm...' Mỹ Mỹ lập tức hưởng ứng mà các cô bé ở lớp bên cạnh cũng đồng thanh lên tiếng phụ họa.

Cô giáo Ngô lén lút quan sát vẻ mặt của Lãnh Hạo, sau đó vỗ tay nói: 'Ân, cô giáo thấy thế này, bắt đầu từ hôm nay các bạn nhỏ đều phải tự đi ngủ thì mới được xem là dũng cảm nha...' Quả nhiên, cô thấy gương mặt Lãnh Hạo lập tức sáng bừng trở lại.

Kết quả cuối cùng đương nhiên là Hạo Hạo được chọn là bạn học dũng cảm nhất, vì vậy cậu nhóc quyết định, bắt đầu từ hôm nay sẽ ngủ một mình! Cậu nhóc quyết không thể để các bạn khác chê cười bằng không vị trí lão đại này chắc là khó giữ vững nha... Vì vậy, Lãnh Hạo quang vinh được chọn làm lớp trưởng của lớp Cầu Vồng...

Hôm nay Lâm Y là người đến nhà trẻ đón Lãnh Hạo. 'Mẹ, con được làm lớp trưởng nha!' Cậu nhóc hưng phấn nhào về phía mẹ, hớn hở nói.

'Oa, con trai của mẹ thật giỏi nha!' Lâm Y bế bổng con lên, đặt một nụ hôn thật kêu lên má con như cổ vũ.

'Mẹ của Hạo Hạo, Hạo Hạo nói mình rất dũng cảm, sau này đều sẽ ngủ một mình nha!' Cô giáo Ngô Thâm bước đến gần hai mẹ con, nháy mắt với Lâm Y đang bị cậu nhóc bám vào cổ không chịu buông.

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô nhìn con trai, ngạc nhiên hỏi, 'Thật sao? Hạo Hạo dũng cảm vậy sao?'



Lãnh Hạo nhìn cô giáo rồi lại nhìn sang mẹ, giọng nói rõ ràng là yếu đi rất nhiều, 'Ân, con là bạn học dũng cảm nhất mà!'

'Cám ơn cô giáo Ngô!' Lâm Y thốt lời cảm tạ từ tận đáy lòng, không thể phủ nhận, đây rõ ràng là công lao của cô giáo Ngô.

Trở về nhà, bởi vì Lãnh Nghị còn chưa về, Lâm Y dẫn con trai nhỏ Lãnh Hàn đến vườn hoa chơi, Hạo Hạo thì ở bên cạnh chơi trò xung kích, đuổi bắt rồi bắn súng, cậu nhóc Lãnh Hàn thì giương đôi mắt to tròn như hai viên bi nhìn người anh trai đang chạy nhảy khắp nơi, thỉnh thoảng cười rộ lên kia sau đó lắc lư thân hình nhỏ nhắn đuổi theo anh trai, trong vườn hoa, bức tranh mẫu tử thật ấm áp và hài hòa...

Đang chơi thì nghe tiếng cửa sắt mở ra rồi hai chiếc xe màu đen lần lượt chạy vào, xe dừng lại trước cổng chính biệt thự, cậu nhóc Hạo Hạo vội ngừng bước, đôi mắt đen láy nhìn về phía mấy chiếc xe rồi thân hình nhỏ nhắn lập tức đổi hướng, phi như bay về phía đó, vừa chạy vừa gọi vang, 'Ba, ba...'

Lâm Y ôm con trai nhỏ chậm rãi đi phía sau Hạo Hạo, Lãnh Nghị lúc này đã bước xuống xe, Hạo Hạo cũng đã chạy đến bên người hắn, ngước đầu nhìn người cha khí phách bức người của mình, trong giọng nói tràn đầy chờ mong, 'Tối hôm qua ba đánh bại quái vật chưa?'

'Đương nhiên, ba đã ra trận, làm gì có chuyện đánh thua chứ!' Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, cánh tay dài vươn ra ôm con trai lên, véo nhẹ gương mặt non nớt nhưng đã rất tuấn tú của cậu nhóc.

'Ba nói lúc về sẽ cùng với con đánh quái vật, phải không?' Cậu nhóc nhìn ba, sốt ruột hỏi.

"Được! Đợi hôm nào ba rảnh sẽ dẫn con đi xem thử súng thật là thế nào, bắn súng thật ra sao!' Hôm nay tâm trạng Lãnh Nghị đặc biệt tốt, cô giáo Ngô lúc nãy có gọi điện cho hắn, báo với hắn chuyện của Hạo Hạo cơ bản đã được giải quyết...

'Oa, súng thật sao?' Trên mặt cậu nhóc lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn vui sướng vô cùng, Lãnh Nghị nhẹ gật đầu, một tiếng "ân" của hắn khiến cậu nhóc hưng phấn đến mặt hơi đỏ lên, chuyện này, nhất định sẽ khiến cho tất cả các bạn học hâm mộ chết mất thôi!

'Ba thật tốt!' Hạo Hạo bá cổ Lãnh Nghị, hớn hở hôn ba mình chùn chụt, cậu nhóc Lãnh Hàn trên tay Lâm Y kinh ngạc nhìn vẻ hưng phấn của anh trai mình, thân thể nho nhỏ cũng vươn về phía Lãnh Nghị, còn chưa nói được rõ ràng, hàm hồ bắt chước: 'Đi... Hàn Hàn đi...'

Lâm Y mỉm cười dí cậu con trai nhỏ trong tay mình về phía Lãnh Nghị, cậu nhóc cũng học theo anh trai, "chụt" một tiếng hôn lên mặt ba mình, Lãnh Nghị duỗi cánh tay kia đón lấy cậu con tai nhỏ, mỗi tay một đứa, hết nhìn đứa lớn lại nhìn sang đứa nhỏ, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười sung sướng, 'Đi thôi, chúng ta vào nhà ăn cơm!' Nói rồi một nhà bốn người cùng vui vẻ đi vào trong biệt thự.

Buổi tối, Lâm Y và Lãnh Nghị đang ngồi nơi sofa phòng ngủ bàn về việc tuyển dụng nhân sự cho công ty Tiểu Họa Nhi của Lâm Y thì cửa phòng ngủ bị đẩy nhẹ ra, cậu nhóc Hạo Hạo trong bộ đồ ngủ xuất hiện nơi cửa, Lãnh Nghị và Lâm Y gần như là đồng thời quay lại nhìn cậu nhóc.

Lãnh Hạo đứng ngoài cửa mà không bước vào, dường như đang do dự điều gì, đôi mắt to tròn như hai viên bi nhìn đăm đắm hai người trên sofa, hai người lớn cũng nhìn cậu nhóc, trong phòng phút chốc thật yên tĩnh.

Cuối cùng Lâm Y vẫn là người mềm lòng, cô nuốt nuốt nước bọt, vừa định lên tiếng bảo con bước vào thì Lãnh Nghị đã lên tiếng chặn câu nói của cô lại: 'Khụ khụ, con trai, ba nghe nói hôm nay con được chọn là người dũng cảm nhất, lại được chọn làm lớp trưởng phải không?'

'Dạ phải, ba!' Mắt cậu nhóc bừng sáng.

'Vậy giờ con đến để chúc ba mẹ ngủ ngon sao?' Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười.