Lưu Luyến Không Quên

Chương 347: Đoạn kết - Con gái của chúng ta


'Không được, anh nhẹ chút... phải để ý cục cưng!' Đôi môi anh đào không kìm được một tiếng ngâm nga yêu kiều nhưng cô gái vẫn không quên nhắc nhở người đàn ông.

'Ừ, anh biết mà!' Người đàn ông quả thực cũng không dám quá càn rỡ, 'Em là bà hoàng, trong bụng là công chúa nhỏ của anh, làm sao anh không để ý cho được...'

Đêm lạnh như nước, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua rèm soi bóng hai người đang âu yếm ôm nhau, cả Lãnh Nghị và Lâm Y đều chưa ngủ, sau khi mọi hiểu lầm đều được sáng tỏ, vén hết mây đen thấy trời xanh, tình cảm của hai người càng thêm sâu sắc hơn một bậc, cái cảm giác nương tựa vào nhau ấy càng thêm rõ nét, còn có gì quan trọng hơn thứ tình cảm vi diệu này giữa hai người chứ?

Vừa nghĩ tới Lãnh Nghị vẫn là Lãnh Nghị ngày nào của cô, vẫn là Lãnh Nghị - người đàn ông mà cô yêu thương sâu sắc, cái cảm giác mất rồi lại được đó khiến lòng Lâm Y ấm áp vô ngần, hốc mũi bỗng dưng thấy cay cay, không phải vì buồn bã mà là vì quá vui sướng với tình yêu vừa tìm lại, chiếc đầu nhỏ không tự chủ được lại dúi sâu vào trong lồng ngực rắn rỏi của Lãnh Nghị, đôi tay thanh mảnh vốn đang vòng qua eo người đàn ông càng thêm thít chặt.

Cảm nhận được tình cảm và sự ỷ lại của cô gái dành cho mình, khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, đầu hắn hơi cúi xuống, âu yếm đặt nụ hôn lên những sợi tóc dài mềm mại của cô gái, giọng nói mang theo một chút vui sướng, 'Y Y, cái đêm trước khi anh ra nước ngoài công tác, em cũng có đến hội sở tìm anh phải không?'

Đôi mắt đen láy của cô gái chợt lóe lên trong bóng tối, đôi môi anh đào nhẹ câu lên một nụ cười, 'Ân... hôm đó trở về em suy nghĩ nhiều lắm, ngẫm lại những lời nói dối mà em đã nói với anh, em hối hận vô cùng. Vốn là em đến hội sở tìm anh chỉ là cầu may thôi, em muốn tìm anh để nói lời xin lỗi nhưng nào ngờ lại nhìn thấy anh đang ôm một người phụ nữ khác...' Nói đến đây, cô gái chợt dừng lại, giọng có chút rầu rĩ nói tiếp, 'Anh không biết đâu, lúc đó em đau lòng muốn chết...'

'Xin lỗi em, Y Y!' Giọng Lãnh Nghị thật nhu hòa, trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác thật thỏa mãn, thì ra lúc hắn cảm thấy trong lòng vô cùng tức giận lẫn uất ức thì Y Y vẫn luôn rất để tâm, 'Nếu như tối hôm đó anh biết là em có đến hội sở thì ngày hôm sau anh nhất định sẽ không thực hiện chuyến công tác nước ngoài đó đâu!'

'Lúc anh trở về sau chuyến công tác, em còn cố tình đến sân bay đón anh, mong là có thể vãn hồi tình cảm của chúng ta. Nào ngờ khi đến đó lại một lần nữa nhìn thấy anh và Ngô Thâm đi với nhau...' Nói đến đây, bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Y hung hăng véo mạnh eo của Lãnh Nghị một cái, chừng như muốn dùng cách này để phát tiết sự bất mãn trong lòng.

'Thật sự là anh mua hoa tặng em mà, vô tình gặp được Ngô Thâm thôi...' Lãnh Nghị cắn môi cố chịu cơn đau từ cái véo của Lâm Y, giọng nói có chút ủy khuất, 'Lúc đó em nên xuống xe, đến trước mặt anh với cô ấy, ba mặt một lời chất vấn cho rõ mới đúng chứ!'

'Biết rồi! Nhưng lần sau đừng để em bắt gặp anh đứng chung với bất kỳ cô gái nào đấy nhé!' Chiếc đầu nhỏ càng dúi sâu hơn vào trong ngực người đàn ông, giọng hờn dỗi.

Bàn tay to của người đàn ông vỗ nhẹ lên sống lưng của cô gái như vỗ về, đôi môi với những đường nét rõ ràng nhẹ câu lên một nụ cười, giọng nói tràn đầy ý tình nồng đượm: 'Không đâu, đứng bên cạnh anh vĩnh viễn cũng chỉ có một người, đó chính là em! Y Y, em có biết không, buổi tối mà anh ở Kuala Lumpur đó anh đã bắt đầu hối hận, hối hận vì sao lúc đầu lại một mực bắt em phải sinh đứa con này...'



Cô gái nãy giờ vẫn dúi mặt trong lòng hắn hơi ngước đầu lên, nương theo ánh trăng mờ mờ cô chăm chú nhìn ngũ quan tuấn dật đang phóng đại trước mắt mình kia, giọng nhẹ như gió thoảng, 'Nghị, cũng tại em không tốt, chỉ một lòng lo cho sự nghiệp... Giờ em đã biết rồi, anh và các con mới là những người quan trọng nhất trong đời em, sự nghiệp gì đó chỉ là phu du thôi...'

'Ừ, em với các con cũng là những người quan trọng nhất trong đời anh, tin tưởng anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh che chở, bảo vệ cho gia đình mình, suốt cả đời này!'

'Nghị...', giọng cô gái nghèn nghẹn như bị thứ gì đó chặn lại, cô đưa tay vuốt nhẹ gương mặt tuấn dật của người đàn ông, 'Em yêu anh... em nguyện cả đời này cũng sẽ ở bên cạnh anh, vì anh sinh thật nhiều thật nhiều con!'

'Y Y, sau này anh sẽ không ép em phải sinh con cho anh nữa đâu, anh đã có ba đứa con, còn có em, vậy là đủ rồi!' Lãnh Nghị cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô gái, giọng thì thầm như trong mơ.

Mùa xuân năm sau, như mong ước bấy lâu của Lãnh Nghị, cô công chúa nhỏ của nhà họ Lãnh ra đời, Lãnh Nghị quả thực vui sướng tưởng như điên lên, hắn dè dặt ôm đứa bé còn đỏ hỏn trong tay lên như nâng một hòn ngọc quý, liên tục nhìn suốt mấy giờ liền cũng không chán gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn như trăng non kia, trong giọng nói không giấu được sự vui sướng, 'Y Y, em xem, công chúa nhỏ của chúng ta về sau nhất định sẽ rất giống em...'

Lâm Y chỉ cười không nói gì, rồi cô lại nghe giọng nói sung sướng của Lãnh Nghị tiếp tục vang lên, 'Y Y, đôi mắt của con bé giống em vô cùng, chiếc miệng nhỏ kia cũng giống nữa... ừm, em nói thử xem, liệu sau này con bé có xinh đẹp như em không?'

'Ừ!' Lâm Y cười cười đáp.

'Công chúa của ba, để ba hôn một cái nào!' Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị như tỏa sáng, hắn âu yếm hôn lên đôi má hồng hào của cô con gái cưng, đôi mắt cô bé mở thật lớn, theo bản năng đưa tay sờ lấy "vật thể lạ" đang đưa đến gần mặt mình! Cử động của cô bé khiến mắt Lãnh Nghị trừng lớn vì kinh ngạc, đáy mắt tràn ngập sự hưng phấn và thỏa mãn.

Lâm Y ở bên cạnh liếc mắt nhìn hắn, cố ý làm ra vẻ áo não gắt lên, 'Lãnh Nghị, anh đang làm gì đó? Không phải anh từng nói đời này chỉ hôn một người phụ nữ là em thôi sao?'

Gì chứ? Lãnh Nghị vội ngước lên nhìn vợ rồi lại nhìn vật nhỏ trên tay, rốt cuộc đành đặt con gái xuống, ôm lấy bà xã, âu yếm dỗ dành, 'Đương nhiên là đời này anh chỉ hôn một người phụ nữ là em thôi... ừm, nhưng con gái của chúng ta làm sao có thể xem như phụ nữ được, không tính!'

Lâm Y đảo mắt một vòng, vẫn cố tình làm khó, 'Vậy anh cũng không được phép hôn vợ của người khác chứ!'



Cái gì? Lãnh Nghị chau mày, đôi tay bất giác buông lỏng đôi chút, vẻ mặt vô tội nhìn vợ, 'Ai hôn vợ của người khác?'

'Anh chứ ai! Anh hôn vợ của người khác!' Lâm Y cố nhịn cười chỉ tay vào cô con gái nhỏ, làm ra vẻ nghiêm túc, 'Tương lai con bé không phải là vợ của người khác sao?'

'Bây giờ còn chưa phải!' Lãnh Nghị nói xong câu này mày chau càng chặt, hừm, con gái của hắn sao lại có thể làm vợ của người khác được chứ? Sau này cũng không được! Thế là Lãnh Nghị quả quyết nói, 'Sau này con bé cũng không phải, anh sẽ không để con gái mình làm vợ của một tên tiểu tử nào được...'

'Gì chứ?' Lâm Y hừ một tiếng, vẻ khinh thường, 'Vậy ý anh là định để con gái mình ở trong nhà suốt đời, không cần gả ra ngoài chứ gì?'

Ừ nhỉ? Làm vậy hình như cũng không được!

Thế là Lãnh tiên sinh của chúng ta bắt đầu khổ não suy tư xem tương lai con gái mình sẽ gả cho ai...

Mấy tháng sau, công chúa nhỏ đã cực kỳ hoạt bát, đôi mắt đen nháy như hai viên bi lúc nào cũng ngời sáng, cô nhóc dường như cũng rất biết nịnh nọt, thái độ đối với ba mình rõ ràng là đặc biệt hơn hẳn. Chỉ cần gương mặt tuấn tú của Lãnh Nghị kề sát mặt vào là cả tay lẫn chân của cô nhóc khua động cực kỳ hưng phấn, có lúc còn không ngừng bật ra những tiếng cười khanh khách.

Thế là, Lãnh tiên sinh vì chuyện đó mà đắc ý vô cùng...

Vấn đề đau đầu tiếp theo cho Lãnh tiên sinh là đặt tên cho cô công chúa nhỏ! Tên tiếng Anh thì còn tương đối dễ, chỉ có tên tiếng Trung là khiến hắn đau đầu cực kỳ. Lãnh Nghị thử không biết bao nhiêu tên, nào là Lãnh Dương, Lãnh Yên, Lãnh Thanh, Lãnh Ngọc, Lãnh Huyên... Nhưng không có cái tên nào khiến Lãnh Nghị hài lòng cả, hắn cảm thấy không có cái tên nào xứng với cô công chúa nhỏ của mình!

Thế là, tên của cô công chúa nhỏ nhà họ Lãnh mãi vẫn chưa được quyết định, Lâm Y chỉ đành tạm thời gọi là Bảo Bảo, Lãnh Bảo Bảo...

Toàn văn hoàn