Trong thiên địa tối tăm âm khí um tùm, từng đợt hơi thở tang thương cổ xưa ập đến.
Đằng trước là quảng trường cực kỳ to lớn rộng rãi, xung quanh rải rác trăm ngàn cây cột thô to, trên mỗi một cây cột điêu khắc một ít đồ án sinh linh chủng tộc khác nhau, có khắc đồ án nhân loại, có long tộc, có vượn khỏi, hỏa phượng, tộc, vân vân.
Chính giữa quảng trường, trăm ngàn cây cột bảo vệ xung quanh đứng sững một quan tài đá cao một trăm trượng, dài cỡ ngàn trượng, rất là hùng vĩ. Quan tài đó quay quanh chi chít âm hồn, những âm hồn có người, có thú, như ẩn như hiện, kinh khủng tuyệt vọng, không ngừng chạy tới chạy lui nhưng dù thế nào đều khó thoát khỏi phạm vi vạn trượng quan tài, dường như có lực lượng vô hình trói lấy chúng.
Đặc biệt khiến Cửu U Vương giật mình là trên quan tài đá mọc một gốc cây to cao mấy trăm trượng, nó rất quái dị, trên các cành đều mọc miệng thú hung ác, từ xa nhìn lại ngàn vạn cái miệng như là lá cây, quái dị vô cùng.
Cành cây không ngừng lắc lư, răng nanh nhe ra, nhanh nhẹn cắn xé, nuốt từng âm hồn ẩn hiện xẹt qua, tình hình cực kỳ khủng bố.
- Grao grao!
- Cứu mạng, đây là đâu vậy!
- Ta không muốn chết!
Vô số âm hồn phát ra tiếng hét chói tai kinh khủng tuyệt vọng, nhưng không thể thay đổi số mệnh bị quái thụ nuốt, cơ hồ mỗi một khắc là có ngàn vạn âm hồn bị thôn phệ, nhưng những ma hồn này dường như vô cùng tận, rậm rạp không ít hơn.
- Đây là sao? Những âm hồn từ đâu tới? Không phải họ nên đi đầu thai chuyển thế sao?
Cửu U Vương con ngươi co rút, khó tin nhìn hình ảnh trước mắt, lòng dậy sóng.
Đúng lúc này phía sau vang tiếng tay áo phần phật và tiếng gầm của vô số địa ngục khuyển, cách bên này ngày càng gần.
Cửu U Vương lòng máy động, nghĩ đến chắc là đám Nam Ly Phong tới.
Hắn không chút do dự trốn vào trong khói đen, thu lại khí thế toàn thân, ẩn núp.
Vài giây sau giọng đám Nam Ly Phong truyền tới.
- Mau lên, mọi người mau trốn đi. Chỉ càn tìm ra quảng trường có quan tài đá là chúng ta được cứu rồi!
- Thiếu chủ, những địa ngục khuyển này quá khó đối phó, lão phu sắp chống không nổi, mọi người tản ra trốn đi!
- Hừ, nếu ai dám ích kỷ tự rời đi thì đừng trách phá giới chùy của bổn thiếu chủ vô tình!
- Ủa? Thiếu chủ chúng ta được cứu rồi, mau nhìn đi, phía trước có quảng trường!
- …
*Vèo vèo vèo vèo!*
Theo tiếng tay áo bay phần phật, Nam Ly Phong và năm cường giả hoàng cảnh lần lượt lao ra khỏi khói đen, xuất hiện ở vùng giáp ranh quảng trường.
Bây giờ mặc dù quần áo Nam Ly Phong ngay ngắn nhưng khuôn mặt anh tuấn tái nhợt không chút máu, hiển nhiên linh hồn chịu vết thương không nhẹ. Còn lại năm người cũng chẳng tốt lành gì, ai nấy mặt tái nhợt, khóe môi có vết máu, thậm chí có một ông lão mắt trắng dã tùy thời hôn mê.
Lúc này rốt cuộc thoát khỏi địa ngục khuyển trong khói đen, tất cả moi người như tìm đường sống trong chỗ chết, mừng rỡ như điên. Nhưng khi họ thấy tình hình ở quảng trường thì giống như Cửu U Vương đều bị hù giật nảy mình, lòng lạnh lẽo.
- Đây...đây là sao?
- Trời ạ, ở đâu ra nhiều âm hồn như vậy chứ?
- Đó là cái cây gì vậy? Lại có thể nuốt âm hồn.
- Mau nhìn kia, cây to cắm rễ trong quan tài đá, đó chẳng lẽ là chủ nhân quan tài ngưng tụ lực âm hồn sống lại?
- …
Mọi người kinh ngạc, biểu tình nghiêm túc nhìn quan tài đá, suy tư.
Mấy người có mặt đều là cường giả hoàng cảnh tuổi thọ lâu dài, kiến thức vượt xa người thường, trầm ngâm một lúc liền hiểu ra trước mắt là hậu chiêu mà quảng trường bày ra để sống lại, nhưng cần nuốt vô tận lực âm hồn để sống lại mình, chủ nhân quan tài đá này đúng là quá kinh khủng.
Một lát sau, mọi người dần hồi phục tinh thần, nghĩ đến mục đích chuyến này.
Hỏa Vân Tà Hoàng mắt chợt lóe, ngược lại nhìn hướng Nam Ly Phong, trầm giọng nói:
- Thiếu chủ, ngươi phí tâm miệng lưỡi thuyết phục chúng ta tiến vào, không biết ngươi nói thần khí gì ở đâu? Có phải nên cho mọi người một lời giải thích không?
- Đúng vậy, thiếu chủ, thứ cho lão phu mắt kém, thực sự không nhìn ra ở đâu có thần khí.
Một ông lão tóc xanh phụ họa, hình như tức giận lắm.
Kỳ thực cũng không trách bọn họ lên cơn tức, họ bị Nam Ly Phong thuyết phục đi tới nơi đây, cái gì bảo vật đều không trông thấy, đã luân phiên mấy lần tìm đường sống trong chỗ chết, nếu không phải tìm đến âm hồn này thì e rằng họ đã nằm trong miệng địa ngục khuyển rồi.
Nam Ly Phong lạnh nhạt liếc mọi người, cười lạnh nói:
- Hừ, các vị, cái gị là có gan làm giàu, muốn được thần khí, sao có thể không mạo hiểm chút gì? Các ngươi muốn thần khí, xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.
- Ở đâu chứ? Sao lão phu không thấy gì cả?
Đám lão già nghe Nam Ly Phong nói thì mắt tỏa sáng như đèn lồng quét tới quét lui âm hồn.
Nhưng quan sát thật lâu mà họ không thấy cái bóng thần khí đâu, khuôn mặt nhăn nheo dần âm trầm.
Khi mọi người muốn chất vấn Nam Ly Phong thì gã lại mở miệng:
- Các vị, có thấy những cây cột này không?
- Cột?
Mọi người ngẩn ra nhìn hướng mấy trăm cột trụ thô to quanh quan tài đá trên âm hồn, mặt trên từng phù điêu hung thần ác sát sống động như thật, khiến người ta hoảng loạn bất an.
Những phù điều hoặc là người hay thú đều mặc giáp mang binh, ánh mắt sắc bén, khí thế hùng hòn như tùy thời đi ra khỏi cây cột.
Hỏa Vân Tà Hoàng nhìn một lúc rồi mất kiên nhẫn nói:
- Thiếu chủ, những phù điêu tuy rằng sinh động như thật, cấu tứ sáng tạo, nhưng lão phu thật sự nhìn không ra nguyên do gì, xin thiếu chủ đừng úp mở nữa.
Nam Ly Phong ánh mắt giận dữ, khẽ hừ một tiếng, nói:
- Nói thật cho các ngươi biết, theo lời nghĩa phụ của ta nói thì những phù điêu trên cây cột là một ngàn hồn võ vệ càn quét thiên hạ ở thời đại hoang cỏ Hồn Võ đại đế, mặc dù bây giờ họ đã chết nhưng chỉ cần có người mưu toan tới gần quan tài đá thì những phù điêu sẽ hóa thành người thật, chém giết tất cả người có gan tới gần thần quan của đại đế.
- Có chuyện như vậy ư?
Hỏa Vân Tà Hoàng nhướng mày, trong mắt toát ra vẻ nghi ngừ, mấy người còn lại đều hơi nhíu mày.
Mọi người thấy cường giả hoàng cảnh có kiến thức bất phàm, trong sinh mệnh lâu dài có thủ đoạn gì chưa gặp?
Nhưng kiểu hồn võ vệ hóa thành phù điêu thế này chưa từng nghe nói, lòng hơi khinh thường.
Nam Ly Phong liếc mọi người, cười lạnh nói:
- Việc này vô cùng xác thật, trong tay một ngàn hồn võ vệ cầm đều là thần khí, còn có thể lấy được hay không thì phải xem bản lĩnh của các vị.
- Cái gì? Nói vậy là thần khí nằm trong những cây cột này?
Vừa nghe đến thần khí, khuôn mặt già nua của Hỏa Vân Tà Hoàng rung động.
Còn lại mấy cường giả hoàng cảnh mắt sáng lên, ánh mắt nhìn hướng những cây cột khó thể che giấu tham lam, hít thở dồn dập.
- Ha ha ha ha, muốn biết là thật là giả cứ thử liền biết.
Rốt cuộc có một người đàn ông trung niên thực lực trung kỳ long hoàng cảnh là người thứ nhất không chịu được.