- Đang mặc quần trắng? U Nguyệt?
Sau khi sững sờ, Phong Liệt không khỏi chấn động. Hắn đột nhiên phát hiện, trong mấy trăm người ở đây, nữ tử mặc quần trắng chỉ có một mình Lý U Nguyệt.
Nhất thời, Phong Liệt cảm thấy lửa giận bùng lên. Hắn lập tức kéo bàn tay nhỏ bé của Lý U Nguyệt, sau đó tranh thủ thời gian nổi lên một đoàn khói đen phạm vi tầm hơn mười trượng, che giấu bản thân mình và Lý U Nguyệt dưới tầng tầng khói đen.
Đồng thời, hắn nhanh chóng biến ảo Hắc ám chi thân, gọi ra Thần thương Tế Thiên, tinh thần khẩn trương đề phòng.
Lý U Nguyệt giờ đây trở thành thịt trong tim của Phong Liệt hắn, cẩn thận che chở còn không kịp, làm sao có thể cho người khác nhúng chàm? Mặc dù là cao thủ Cương khí cảnh cũng phải tránh sang một bên!
Phong Liệt phản ứng cực kỳ nhanh chóng, Trương Thất kia sau khi nghe rõ tâm ý của Thiếu trang chủ nhà mình xong, liền lập tức quay đầu tìm kiếm mục tiêu, nhưng cũng phát hiện, trong tràng căn bản không có nữ tử đang mặc quần trắng, khuôn mặt già nua không khỏi hơi sững sờ.
Sau khi quét mắt một vòng không phát hiện được mục tiêu, Trương Thất không khỏi nhìn về phía một đoàn sương mù lớn cách đó tầm trăm trượng. Trên mặt hắn hiện lên nụ cười lạnh lùng, lập tức chém ra một chưởng hùng hồn .
Ầm ầm!
Dưới một chưởng của Trương Thất, chỉ thấy cả vùng đất bay đá chạy, cây cối đứt gãy. Một đám đệ tử Nguyên khí cảnh bị thổi nhao nhao ngã trái ngã phải, thậm chí có người trực tiếp bị cuốn lên không trung.
Phong Liệt phóng thích ra khói đen lập tức quay cuồng kịch liệt, bị thổi tan mất chín phần, hiện ra thân thể Phong Liệt cùng Lý U Nguyệt, nhất là một góc quần của Lý U Nguyệt đã rơi vào mắt Trương Thất .
Phong Liệt thấy không ổn, muốn nhanh chóng phóng ra khói đen lần nữa, nhưng dĩ nhiên đã không còn kịp rồi.
- Hừ hừ, quả nhiên ở chỗ này!
Trương Thất nhìn xem một góc tuyết trắng kia, con mắt lập tức sáng ngời. Thân hình hắn nhoáng một cái, khoảng cách trăm trượng trong chớp mắt đã tới.
Kế tiếp, chỉ thấy cây roi vòng quanh Long Khuynh Vân kia bỗng nhiên dài ra, hung hăng đánh về phía Phong Liệt. Âm thanh phá không “Xoẹt xoẹt!” khiến cho mọi người đều chấn động tâm thần.
Phong Liệt trong lòng kinh hãi, vội vàng dùng thần thương Tế Thiên ngăn cản trước người, đồng thời giữ lấy eo nhỏ của Lý U Nguyệt, lách mình lui về phía sau. Bất quá, hắn vẫn đánh giá thấp thực lực của cao thủ Cương khí cảnh.
Giây lát sau, chỉ nghe một tiếng "Ầm" cây roi màu bạc sao đụng vào thần thương Tế Thiên, Phong Liệt chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh không thể địch nổi truyền đến, trường thương lập tức bị chấn rời tay.
Đồng thời, dư kình của roi dài vẫn khiến cho Hắc ám chi thân của hắn nổ tung thành một đám khói đen, bốc lên mãnh liệt không thôi.
- A! Phong Liệt!
Lý U Nguyệt chứng kiến Phong Liệt ở bên cạnh bị đánh vỡ thành sương mù, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trắng bệch không còn giọt máu, tim như vỡ vụn, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ tuyệt vọng và bi thương.
Tiếp đó, Trương Thất cũng lười để ý đến Phong Liệt, hắn lập tức cuốn lấy vẻ mặt đờ đẫn Lý U Nguyệt, sau đó bay lên trời, nhảy lên trăm trượng, chui vào trong Ngân nguyệt Linh bảo.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến những đệ tử khác căn bản không kịp phản ứng. Chờ mọi người tỉnh hồn lại thời điểm, chiếc Ngân nguyệt linh bảo trên không trung kia đã muốn cưỡi một đoàn sương trắng bay đi.
Một đám Đệ tử Ma Long giáo đứng nhìn Ngân nguyệt trên bầu trời, trong lòng giận dữ vô cùng, hai mắt như bốc hỏa!
Ai cũng không thể tưởng được, ở ngay trên địa bàn của Ma Long giáo mà lại có người ngoài dám cướp đi Long Khuynh Vân và Lý U Nguyệt, hai người có thân phận vô cùng trọng yếu này.
Chỉ là, cho dù mọi người có phẫn nộ như thế nào thì cũng đều hữu tâm vô lực, Ngân nguyệt phi châu ở trên trăm trượng không trung, ngay cả công kích của cao thủ Chân khí cảnh cao thủ cũng khó có thể đánh tới.
- U Nguyệt!
Phía dưới vang lên một tiếng rống to đầy bi phẫn, khiến người nghe phải bi thương xót xa.
Phong Liệt đánh vỡ xong, tranh thủ thời gian ngưng tụ thân hình, đôi mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngân nguyệt phi châu trên bầu trời, huyết mang như kéo dài mấy trượng trong mắt hắn khiến cho vô số đệ tử nhìn thấy mà giật mình.
- Lão thất phu! Sau ngày hôm nay, Phong Liệt ta nhất định sẽ diệt các ngươi thập tộc! Nếu làm trái lời thề này, Phong Liệt ta nguyện bị cả trời đất vứt bỏ! Chết không yên lành!
Tiếng hú dài khàn khàn điên cuồng vang vọng giữa không trung, trong đó hận ý ngập trời làm cho ngàn vạn đệ tử nơi này đều chấn động. Mà ngay cả Trương Thất và cái tên Thiếu trang chủ kia ở bên trong Ngân Nguyệt cũng đều có chút thấy lạnh sống lưng.
Lúc này hận ý trong lòng Phong Liệt, quả thực đủ để tiêu diệt cả trời đất. Trơ mắt ra nhìn nữ nhân mình yêu thích bị bắt đi, chính mình lại lực bất tòng tâm, loại đau khổ này có bao nhiêu người có thể hiểu được?
Nếu như lúc này hắn khôi phục lại thân người, nói không chừng có thể hộc mấy lít máu. Nhưng cho dù đang là Hắc ám chi thân thì toàn thân cốt cách cũng "Ken két" rung động, phảng phất như sắp bị nguyên khí điên cuồng làm nổ tung.
- Hắc hắc, hai vị tiểu mỹ nhân, bản công tử nhất định sẽ hết sức yêu thương các ngươi! Hắc hắc hắc!
Thanh âm dâm tà của tên Thiếu trang chủ kia lạivang lên, rồi lập tức lại thấy hắn âm trầm nói:
- Ân? Trương Thất, xuống dưới diệt tên tiểu tử kia đi! Nhổ cỏ không trừ gốc, bản công tử có chút tâm thần bất an!
- Vâng! Thiếu trang chủ!
Trương Thất đáp ứng một tiếng, liền lập tức lại phi thân xuống.
- Các ngươi những thứ hỗn đãn này! Ma Long giáo chúng ta sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi đâu! Thả ta ra!
Bên trong Ngân Nguyệt truyền đến tiếng quát đầy tức giận của Long Khuynh Vân.
Đúng lúc này, một chùy ảnh màu đen xuyên qua khoảng không, rạch ngang bầu trời, hung hăng đánh úp về phía Ngân nguyệt phi châu.
Xíu...uu!
Âm thanh bén nhọn như phá rách màng tai, trên chùy ảnh bên mang theo kình khí mạnh mẽ đến mức chấn động cả không trung, thanh thế vô cùng khiến lòng người run sợ, trong chớp mắt đã bay tới gần Ngân nguyệt phi châu.
Trương Thất kia vừa mới bay khỏi Ngân nguyệt phi châu, còn chưa kịp ổn định thân hình, đột nhiên phát hiện bóng chùy đang đánh tới, ánh mắt không khỏi co rụt lại.
- Không tốt!
Hắn hét lớn một tiếng, lập tức đá văng Ngân Nguyệt đi, đồng thời hai tay cử động nhanh như chớp, nhanh chóng ngưng kết ra một đại ấn hình vuông màu bạc trắng phía ở trước ngực, hung hăng lao tới đón đầu chùy ảnh.
Ầm!
Một tiếng nổ thạch phá thiên kinh ầm ầm vang lên, chùy ảnh cùng đại ấn đều biến mất. Trên không trung Trương Thất miệng thổ huyết bay ngược lại, cuối cùng rơi vào trong rừng, sau khi đụng gãy vô số cây lớn mới có thể dừng lại. Lúc này hắn tuy không thương gân động cốt nhưng cũng vô cùng chật vật.
Phong Liệt chứng kiến chuyển cơ như thế, nguyên bản nội tâm tuyệt vọng bi phẫn không khỏi dâng lên một tia hi vọng. Ánh mắt của hắn tranh thủ thời gian nhìn về phía chùy ảnh bay tới.