Phong Liệt thân thiết sờ cái sừng mới mọc trên trán Tiểu Dạ, cười khẽ nói:
- Ha ha! Tiểu tử, lần này chắc bị hù sợ rồi ?
Tiểu Dạ uất ức kêu hai tiếng:
- Ô ô!~
Lúc này ba cô gái Lý U Nguyệt đều bay xuống lầu, yểu điệu thướt tha chạy tới bên này.
- Sư huynh!
- Phu quân! Không có việc gì chứ?
- …
Ba cô gái vây quanh Phong Liệt hỏi han, họ chỉ thấy một phù văn vào nhập vào đầu Phong Liệt, đều không hiểu xảy ra chuyện gì, trên mặt tràn đầy vẻ quan tâm.
- Ha ha! Yên tâm đi, ta không có việc gì, hãy xem lần này ta có được cái gì đây?
Phong Liệt khẽ cười, mang ba cô gái đi xem tỏa long đài.
Tiếp theo là tiếng nổ vang trời đất lung lay, một bình đài màu đồng cổ phạm vi vài chục trượng chậm rãi trồi lên khỏi mặt đất, xuất hiện trong mắt mọi người.
*Bùm! Bùm! Bùm!*
Tiếng nổ động đất qua đi, nguyên long ngục không gian đều rung rinh theo, thật lâu không ngừng.
Sau đó một bình đài hình thi màu đồng cổ ba chục trượng trồi lên khỏi mặt đất, chậm rãi tách khỉ bùn đất bay lên trời cao.
Mọi người mở to mắt nhìn, chỉ thấy đồng đài to lớn như là do đồng thau đúc thành, trọng lượng chắc là nặng như núi cao, toát ra hơi thở dày nặng, tang thương, bí ẩn.
Trên đồng đài là một bất quy tắc hình thôi, giống như là một khúc mũi kiếm gãy, bên dưới thì là mũi gai ba góc sắc bén không gì sánh được, từ dưới lên trên ngày càng thô, trên dưới liền một mảnh, cao hơn hai mươi trượng, có thể dễ như trở bàn tay đâm vào mặt đất khiến bình đài bên trên vững vàng đứng trong trời đất.
Từ xa nhìn lại, đây quả thực chính là một tam lưng chùy to khổng lồ, hơi quái dị.
Tiểu Lục nhún mũi, hỏi:
- Sư huynh, đây là cái gì vậy? Nhìn sao quái quái?
Lý U Nguyệt và Tiểu Yên chớp mắt, kinh ngạc nhìn đồng đài, mù mờ.
Phong Liệt vuốt cằm, khẽ cười nói:
- Ha ha! Đây chắc là một báu vật viễn cỏ ghê gớm, tên là tỏa long đài!
Mới rồi lúc Cảnh Hách nhận hắn là chủ thì trong đầu hắn xuất hiện một số tin tức liên quan đến tỏa long đài này.
Hắn vừa ngắm nghía tỏa long đài trong đầu vừa sửa sang lại giới thiệu cụ thể về tòa thiên cổ đại sát khí này.
Dần dần trong lòng hắn đã có phác họa, vẻ vui sướng càng hiện rõ trên nét mặt.
Trầm ngâm một lát sau, hắn tâm ý động. Phút chốc tỏa long đài cao hai, ba mươi trượng dần co rút, cuối cùng rụt lại đến năm mươi trượng, bình đài bên trên khoảng năm, sáu trượng, rồi *Phụt phập* một tiếng đâm trên mặt đất, cắm sâu vào hai trượng.
Phong Liệt vừa cười vừa nói:
- Đi! Chúng ta đi lên xem thử!
Hắn ôm e Tiểu Yên, Tiểu Lục, đột nhiên nhảy lên cao ba trượng, đến bên trên tỏa long đài.
Độ cao ba trượng đối với Tiểu Yên, Tiểu Lục tu vi nguyên khí cảnh thì hơi khó khăn nhưng không làm khó được Lý U Nguyệt chân khí cảnh tam tầng.
Tiểu Yên, Tiểu Lục đầu tiên là ngây ra, nhưng họ đứng vững trên đài bóng loáng như gương thì bỗng giật mình phát hiện nguyên lực trong cư thể biến mất, các nàng kinh kêu.
- Oa! Đây...đây là sao?
- Ái da! Sư huynh! Tại sao nguyên lực của người ta không thấy đâu vậy?
- …
Lúc này Lý U Nguyệt cũng bay lên trên đài, khuôn mặt tuyệt đẹp kiềm không được kinh ngjc, vì nàng cũng camr thấy nguyên lực bên trong đn điền chớp mắt biến mất sạch.
Phong Liệt không hề kinh hoảng, mỉm cười giải thích:
- Không cần lo lắng, đây chỉ là tạm thời mà thôi, chỉ cần các nàng xuống tỏa long đài thì sẽ lại có nguyên lực ngay!
Tiểu Lục kinh ngạc hỏi lại:
- A? Thật không?
Nghe Phong Liệt nói vậy Lý U Nguyệt nhoáng người lên, nhảy xuống tỏa long đài.
Ngay sau đó nàng làm vẻ mặt vui mừng, kiềm không được kêu lên:
- Ủa? Thật đấy! Nguyên lực của ta mau chóng trở lại rồi !
- A? Thật có thứ kỳ diệu như vậy à?
- Quái lạ quá! Sư huynh, thứ này là binh khí à? Đẳng cấp gì vậy? Huyền bảo hay là chí bảo?
- Chắc chắn là chí bảo rồi ! Binh khí dùng một đầu long hồn làm khí linh thì tất nhiên là chí bảo!
- …
Ba cô gái líu ríu kêu to, Phong Liệt cười tủm tỉm không nói.
Có lẽ bởi vì hắn đã là chủ nhân của tỏa long đài, bây giờ hắn không hề cảm thấy nguyên lực trong người biến mất.
Tỏa long đài ở thời địa viễn cỏ đã từng một lần đem nghịch long hoàng trên trời dưới đất không ai bì nổi kéo vào long ngục, liên hợp trấn long thiên bia trấn áp lâu đến vô số vạn năm, bản thân nó tất nhiên không tầm thường.
Phong Liệt biết rõ chất liệu của tỏa long đài cực kỳ đặc biệt, trời sinh có lực bài xích nguyên lực rất lớn, bất cứ sinh linh nào mà bước lên tỏa long đài là nguyên lực trong người sẽ biến mất ngày, dường như trở thành người thường vậy.
Loại biến mất nguyên lực này không phải bị tỏa long đài hoàn toàn hút mất mà càng như là tạm thời phong ấn, nguyên lực 'ẩn hình' vậy.
Nghe Phong Liệt giải thích xong ba ông lão Tiểu Yên, Tiểu Lục yên lòng, cũng rất kinh ngạc về điều kỳ diệu của tỏa long đài.
Bây giờ Phong Liệt thì vui cười toe toét.
Tỏa long đài chỉ cần một đại thần thông phong ấn nguyên lực đã cho Phong Liệt thu lợi vô cùng.
Thử nghĩ đi, đang đấu liều chết với đối phương thì dụ kẻ đó lên tỏa long đài, có tác dụng của tỏa long đài kẻ địch mất hết nguyên lực mà bản thân Phong Liệt thì không có gì thay đổi, bù trừ qua lại kết quả chém giết đương nhiên không cần nói cũng biết, đây quả thật chính là vô sỉ dối trá.
"Thật không uổng là thứ khiến nghịch lòng hoàng ăn bồ hòn, quả nhiên không tầm thường! Hắc hắc hắc! Lần này lão tử nhặt được kho báu rồi !"
Phong Liệt vui sướng, không thể kiềm chế lọ ra nét mặt.
Lát sau mắt hắn bỗng sáng lên, tỏa long đài này chính là thiên cổ bảo vật, bản than nó không chỉ có một đại thần thông 'Phong ấn nguyên lực'.
Phong Liệt biết rõ tỏa long đài còn có một thần thông khác càng nghịch thiên, đó là có thể thu gom thế gian tác binh chi hồn để giam cầm kẻ địch.
Theo Phong Liệt biết, lý do tỏa long đài có thể triệu hoán thế gian tác binh chi hồn để giam cầm kẻ địch là bởi vì bên trong phong ấn một tòa tế đàn pháp trận vô cùng huyền ảo bí ẩn, có thể thu gom tất cả thiết tác thần binh tàn hồn khắp thế gian, dùng nó giam cầm kẻ địch, chiến thắng.
Thần thông thật là rất huyền diệu, khiến Phong Liệt nghĩ sao cũng không thông nhưng nó thật sự tồn tại.
Phong Liệt từng chính mắt thấy trong hình ảnh viễn cổ nghịch long hoàng bị vô số tác ảnh thô to xuyên qua thân rồng trói trên tỏa long đài, hắn không thể không tin.
Trầm ngâm một lúc, Phong Liệt tâm ý động, muốn triệu hoán ra một tác ảnh để nghiên cứu.
Nhưng làm hắn thất vọng là dù có triệu hoán thế nào, qua đã lâu đều không có nửa cây tác ảnh xuất hiện.
Không thể hiểu nổi, Phong Liệt không thể không dùng tinh thần liên lạc với khí linh của tỏa long đài, tức là long hồn Cảnh Hách.
Hắn hỏi.
"Cảnh Hách, tại sao ta không thể sử dụng tác binh chi hồn trong tác binh chi hồn trong tỏa long đài."
Lát sau giọng của Cảnh Hách vang trong đáy lòng Phong Liệt.
"Chủ nhân! Muốn sử dụng được tỏa long đài ít nhất cần có á thần lực, lực lượng phẩm cấp trong thân thể người quá thấp, căn bản không đủ để sử dụng tỏa long đài!"