Trên cao mấy chục vạn trượng gió rít gào, hai cái bóng một đen một tím tay nắm tay như liễu trong gió lắc lư, nhanh chóng rơi xuống. Cơn gió bên cạnh hai người như đao cắt da thịt đau đớn, làm hai người không thể không vận chuyển nguyên lực hộ thể.
- Cha nó! Cao quá vậy! Sao có thể như vậy?"
- A... Phong Liệt chết tiệt! Không lẽ ngươi định để lão nương cùng ngươi ngã chết ư?
- Ngươi câm miệng được không? Không thấy lão tử đang nghĩ cách à? Lão nương? Ngươi già lắm sao?
- Khốn kiếp! Dám nói bổn tiểu thư già? Ta làm quỷ cũng không buông tha ngươi!
- Là tự ngươi nói à nha!
Phong Liệt dốc sức thúc đẩy tích góp huyết dịch năng lượng trong mặt nạ "Huyết ảnh", thành công mang theo Lan Tiêu Y trốn khỏi phạm vi công kích thiên trọng luyện thân phong của Sở Huyền. Lần này dù không có chớp mắt ngàn dặm nhưng ít nhất xuất hiện ngoài mấy trăm dăm.
Tuy nhiên, hai người gặp phải một vấn đề khó khăn. Đây là lần đầ tiên Phong Liệt dốc hết sức sử dụng mặt nạ “Huyết ảnh”, suy nghĩ có chỗ không chu đáo, không ngờ cuối cùng thế đi hết thì hai người xuất hiện trên trời cao mấy chục vạn trượng.
Độ cao như vậy nếu rơi xuống đất thì dù thân thể của hai người cực kỳ mạnh mẽ cũng thành thịt nát, không có cơ may nào khác.
Hai người dần dần đáp xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh, bên cạnh cuồng phong cũng càng lúc càng mãnh liệt.
Phong Liệt đang nhíu mày nghĩ cách giải quyết, Lan Tiếu Y hét chói tai xong lỗ tai nổi lên vệt đỏ, bàn tay bị hắn nắm toát mồ hôi.
Ông trời thương tình, nàng sống gần ba mươi năm mà chưa từng bị còn trai nắm tay, không ngờ lần đầu tiên đã cho cái tên nàng hận ngứa răng.
Trong cuồng phong Phong Liệt kêu to với Lan Tiếu Y:
- Lan Tiếu Y! Trước tiến vào trong không gian của ta đi!
Lan Tiếu Y không chút suy nghĩ lập tức từ chối:
- Không vào! Nói gì cũng không được! Nàng biết rõ nếu tiến vào không gian của Phong Liệt thì sẽ lại bị hắn giam cầm mất, đến khi đó mặc kệ hắn làm gì thì làm. Lỡ đâu tên này nổi máu dê giam giữ nàng làm chuyện ấy ấy thì sao sống nổi?
Phong Liệt hơi nhíu mày, cáu kinh quát:
- Này! Người quái dị! Ngươi muốn chết thì kệ nhưng đừng liên lụy lão tử nhé!
- Ngươi... ngươi thả ta ra! Nếu ngươi dám thu ta vào không gian thì lão nương lập tức chết cho ngươi xem!
Lan Tiếu Y bị nói một câu người quái dị liền rối tấc lòng, nàng dùng sức muốn rút tay ra nhưng phát hiện bị Phong Liệt nắm chặt, có vẻ muốn thả.
Không biết tại sao, dù lúc này tình huống khá nguy hiểm nhưng nàng không có nỗi sợ tử vong, hoặc nên nói nàng giận Phong Liệt vượt qua sợ hãi.
Phong Liệt thấy thái độ của Lan Tiếu Y kiên quyết như vậy thì đành gác lại, nhưng bàn tay chết sống không thả tay nàng ra.
Trên người hắn có rất nhiều thủ đoạn, không hề sợ, muốn để Lan Tiếu Y vào trong không gian thì cũng là có ý giam lỏng.
Hai bóng người như sao băng rơi xuống chân trời, nhanh chóng đến gần mặt đất. Tốc độ của hai người càng lúc càng nhanh, gần đến mức cực kỳ kinh người, chỉ chớp mắt đã ngàn trượng.
Theo tốc độ như vậy nếu hai người không có thủ đoạn đặc biệt thì chắc chắn sẽ ngã thành đống thịt.
Lan Tiêu Y trái tim dần nhảy cao, mặt trắng bệch.
Nàng lén liếc Phọng Liệt, thấy hắn nhắm mắt vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn là bộ dạng khảng khái chịu chết khiến nàng nổi giận.
*Vèo* Vèo...
"Tên khốn kiếp này! Bổn tiểu thư sống còn chưa đủ đâu! Hơn nữa ngã chết như vậy khó coi lắm! Ưm? Có nên tiến vào không gian của tên này trốn, rồi nghĩ cách không ta?"
Mắt thấy mặt đất ngày càng gần, thấy rõ đá núi bên dưới, nghĩ đến không lâu sau mình sẽ ngã thành cục thịt là trong lòng Lan Tiêu Y dân hối hận, nàng kiềm không được định kêu Phong Liệt.
Nhưng vào lúc này, Phong Liệt đột nhiên làm hành động khiến nàng không thể tưởng tượng được.
Chỉ thấy ngoài người Phong Liệt bốc lên đoàn khói đen.
Sau đó Lan Tiêu Y đột nhiên cảm thấy một sức mạnh to lớn truyền đến từ tay Phong Liệt, sức mạnh này đẩy nàng lên cao. Rồi Phong Liệt thả tay nàng ra.
Vậy là tốc độ rớt xuống của Lan Tiếu Y sẽ giảm bớt còn Phong Liệt thì tăng gấp chục lần, mép khói đen lóe đốm hỏa hoa.
- A? Phong Liệt! Ngươi...
Lan Tiếu Y ngẩn ra, liềnn hiểu ý định của Phong Liệt, nàng căng thẳng thần kinh.
"Tên khốn này! Tại sao hắn làm như vậy? Ta... có phải ta quá ích kỷ không?"
Bây giờ trong lòng nàng bỗng nảy ra mất mát và tự trách.
Theo nàng thấy thì rõ ràng Phong Liệt làm như vậy là nhường một đường sự sống cho nàng, khiến tâm tình năng biến cực kỳ phức tạp, lòng nhói đau.
Nàng không kịp nghĩ nhiều vì sau đó mặt đất phát ra tiếng nổ rung trời.
*Ầm!*
Phong Liệt rơi tọt vào đỉnh núi tràn đầy đá lởm chởm. Một tiếng nổ kinh thiên động địa, nguyên ngọn núi rung lắc không ngừng, vô số đá núi lăn xuống.
Chỗ Phong Liệt rơi vào đó văng khắp nơi, thoáng chốc xuất hiện một cái hố đen như mực.
Vài giây sau, Lan Tiếu Y từ không trung rơi xuống, nhưng chân nàng chỉ lún vào mặt đất nửa thước, không bị thương.
Đáp xuống đất rồi nàng không kịp nghĩ nhiều, vội bay đến hố đen có Phong Liệt bên dưới. Nàng trợn mắt to sốt ruột nhìn xuống, chỉ thấy trong hố to hình người sâu ba, năm trượng trừ một đống khói đen ra không có gì nữa.
Thấy tình hình như vậy thì lòng Lan Tiếu Y lạnh lẽo, dâng trào dự cảm bất an. Dùng xác thịt tạc đất đá núi cực kỳ cứng rắn ra lỗ hổng sâu ba, năm trượng, e rằng dù là cao thủ đỉnh cương khí cảnh cũng thành đống thịt chứ nói chi Phong Liệt chi là một cao thủ chân khí cảnh?
Hơn nữa linh hồn của long võ giả chân khí cảnh rất yếu ớt, e rằng thân thể chết thì nó cũng tan biến theo.
Lan Tiếu Y vẻ mặt thẫn thờ nhìn cái hố, một chút nhói lòng dần mở rộng, đau đến bất giác khóe mắt chảy lệ.
- Phong Liệt chết tiệt! Tại sao ngươi ngốc như vậy? "Uyên ương đông tâm chú" chết tiệt, kiến lão nương đau lòng đến thế! Ủa? Không đúng!
Lan Tiếu Y hít mũi, mới mắng hai câu với cái hố thì bỗng cảm thấy lạ, vì liên kết giữa nàng và Phong Liệt vẫn còn tồn tại.
Lúc này trong hố khói đen bỗng thu lại, Phong Liệt thân hình lành lặn xuất hiện trước mắt nàng.
- A? Cái này...
Mới rồi Phong Liệt chỉ là ở trong long ngục không gian thay bộ quần áo khác, đi ra thì thấy Lan Tiếu Y khóc với mình làm hắn trợn tròn mắt.
- - - - - Phong Liệt? Ngươi không chết!?
Lan Tiếu Y kinh ngạc trừng Phong Liệt.
Phong Liệt cáu kinh nói:
- Nhảm nhí! Mạng lão tử cứng rắn lắm!
Hắn nhảy lên thoát khỏi hố sâu, đáp xuống bên cạnh Lan Tiếu Y.
Sau đó hắn nhíu mày vòng quanh Lan Tiếu Y một vòng, sờ cằm, nhìn khuôn mặt đẫm lệ của nàng, lòng khó hiểu.
Lan Tiếu Y vội lau nước mắt trên mặt, hung tợn trừng Phong Liệt, hầm hừ nói:
- Hừ! Không chết thì thôi! Ngươi nhìn cái gì vậy?
- Này... ngươi chắc không phải thích lão tử rồi đi?
- Ngươi... Ngươi nằm mơ hả! Lão nương mà thích ngươi hả? Trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây!
Phong Liệt vẻ mặt nghi ngờ nói:
- Ngươi có thích ta hay không cũng không sao, có nhiều người thầm mến lão tử lắm, thêm ngươi không tính nhiều. Nhưng chắc không phải ngươi cố ý không giải "Uyên ương đông tâm chú".