Tại trong một mảnh sơn lâm, cổ mộc xanh um tươi tốt che khuất bầu trời, một nhóm mười ba đại hán khí thế hùng hậu đang đi trong đó.
Vừa đi, mọi người vừa thảo luận thú vui trên giường của mình, nói đến mức hưng phấn, tiếng cười dâm đãng thỉnh thoảng vang lên.
- Hắc hắc, các ngươi chơi bao nhiêu nữ nhân cũng không biết xấu hổ mà lấy ra khoe khoang? Dừng! Không phải ta khoác lác, nữ nhân lão tử ngủ qua So với nữ nhân các ngươi gặp còn nhiều hơn!
Một đại hán đầu tóc rối tung thô tục hét lớn.
- Ha ha ha! Hà Lão Tam, ngươi vậy còn không phải là khoác lác sao? Người khác có thể không biết, nhưng ta lại nghe nói một năm trước ngươi thiếu chút nữa chết trên bụng một bà già a, ài! Ngay cả loại lão bà này cũng thiếu chút nữa đã khiến ngươi tinh tẫn nhân vong, nếu đổi lại là một tiểu nương tử nũng nịu, hắc hắc hắc, chi e ngươi đã sớm đầu thai rồi!
- Ha ha ha!
- Ngươi... các ngươi thì biết cái gì! Lão tử đây là nhất khẩu bất hành! Lại nói tú bà Đào Hông Viên kia quả thật quá diệu, tuyệt chiêu đặc biệt không nói, nếu như đổi lại là các ngươi, chỉ e cũng không khá hơn lão tử chút nào đâu!
- Ha ha ha! Lão tử mới là không dám! Ngoại trừ hoa khôi kỹ viện ra, đừng hòng nghĩ đến chuyện một nửa khối Long Tinh nào của lão tử.
Đại hán tên là Hà Lão Tam bị mọi người cười đến mức mặt đó tới mang tai, cuối cùng hầm hừ không nói, còn mọi người vân như cũ tranh luận khí thế ngất trời.
Trên Long Huyết đại lục, trừ một số Long võ giả gia nhập môn phái chính quy ra, còn lại đa số sẽ gia nhập một vài tổ chức Dong Binh.
Những tổ chức này lớn có ngàn vạn người, ngay cả môn phái bình thường cũng không dám trêu chọc, loại người này đều là liếm máu trên lưỡi đao, hoặc là làm người giữ cửa hộ viện, hoặc là tham dự tranh quyền gia tộc, hoặc là tạm thời làm thuê, tranh đoạt địa bàn cho các đại môn phái, tóm lại một câu là cần tiền không cần mạng.
Tiểu đội mười ba người này chính là một Dong Binh đoàn nhỏ tên “Kim Xà”, mười ba người đều là cao thủ Chân Khí cảnh hậu kỳ, kinh nghiệm phong phú, ngoại trừ mỗi người đều tâm ngoan thủ lạt ra, ở chốn địa phương cũng có vài phần danh tiếng, mà lúc này đến Ma Long sơn mạch tự nhiên là muốn đục nước béo cò, vét một món hời rồi.
Đám người đi ra khỏi rừng rậm, trước mắt sáng bừng lên, bất giác cảm thấy tâm tình tốt hơn.
Nhưng một khắc sau, mười ba người đột nhiên trợn tròn mắt.
Chỉ thấy bên ngoài rừng cây ngàn trượng, có một con sông nhỏ, mà trong nước sông có một nữ tử tóc bạc đang ngâm mình trong đó, vẻ mặt thích thú lau sạch thân thể mềm mại khiến người khác phát hỏa.
Thiếu nữ dung nhan yêu mị, đối mặt đẹp dịu dàng lộ ra một tia giậo họạt, lông mày như vành trăng, chiêc mũi đẹp tinh xảo, môi anh đào, khóe môi có một nôt ruồi mỹ nhân cực kỳ giống vẽ rồng điểm nhãn, lẳng lơ vô cùng.
Nước sông mát lạnh vừa vặn che khuất bộ ngực sữa của thiếu nữ, nhưng một khe rãnh thật sâu lại đủ khiên cho tất cả nam nhân trên thế gian đều không thể kiêm chê mà bị hãm sâu vào trong đó.
Cảnh đẹp tuyệt thế như vậy, đứng nhìn từ xa cũng đủ khiến kẻ chưa nhìn thấy “một mặt khác của cuộc sống” tâm hồn bay bổng, huống chi là đám lão sắc lang đã ăn sâu vào tận xương tủy này.
- Uc uc...
- Ừng ực...
Ngẩn ra nữa ngày, đám lão binh Hà Lão Tam cũng không khỏi nuốt khan một ngụm nước bọt.
Thiếu nữ xinh đẹp trong dòng sông nhìn thấy phía xa có người rình coi, mày ngài có chút nhăn lại, nhưng lập tức trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, dường như không thèm đê tâm, còn hướng về phía mười ba người lộ ra một nụ cười mị hoặc làm điên đảo chúng sinh.
Đám người Hà Lão Tam hai mặt nhìn nhau, lập tức ánh mắt phát sáng, trong mắt cả đám liền lóe lên lục quang, vốn còn cho rằng tiểu nữu này là tiên tử băng thanh ngọc khiết, lại không ngờ rằng là một tiểu hồ ly câu hồn đoạt phách, cả đám lão tướng kinh nghiệm sa trường tất nhiên sẽ không khách khí, lập tức gào rú xông đến.
- Oa ha ha ha! Lần này ta đến trước!
- Cút! Lần trước lúc giết cả nhà Trướng gia, tiểu thư của nhà đó cũng là ngươi chơi trước! Bây giờ phải đổi lại là ta!
- Ô? Có hai người? Thật tốt quá! Ta là lão đại, ta định đoạt, một người trong đó là thuộc về ta, còn lại tùy các ngươi chơi!
- Cái gì mà hai? Đây không phải là mười ba sao? Vừa vặn mỗi người một đứa! Con bà nó! Hôm nay lão tử phải sảng khoái một trận rồi!
....
Lúc mọi người đến cách bờ sông chừng trăm trượng, đột nhiên thiếu nữ trong dòng sông biến thành mười ba người, hơn nữả đều trực tiếp bước ra khỏi nước, thân thể trần truồng, tư thái yêu mị, nở nụ cười nhẹ nhàng nghênh đón mười ba tên đại hán.
Mười ba tên đại hán cũng chào đón thiêu nữ nũng nịu, hai măt cả đám đều sung huyêt, phát ra tia sáng điên cuồng.
Lần này cũng không khách khí nữa, cả đám lập tức thuần thục cởi áo tháo dây lưng, không hề thương hương tiếc ngọc đẩy ngã thiếu nữ xuống đất, bắt đầu điên cuồng nhấp nhô.
- Ha ha ha ha... Ha ha ha...
Trong nước sông, cô gái nhìn cảnh tượng đồi bại trên bờ, không khỏi che miệng cười yêu kiều một hồi, vô cùng vui vẻ. Nếu như có người khác ở đây, thấy một màn này chi e sẽ khiếp sợ đến mức tròng mắt rơi xuống đất.
Thiếu nữ trong dòng sông vẫn như cũ gội mái tóc dài như thác nước, mà cách đó không xa trên bờ lại có mười ba tên đại hán ôm lấy một tảng đá lớn, điên cuồng nhấp nhô, chỉ trong chốc lát mà hạ thể đã huyết nhục mơ hồ, nhưng bọn hắn vẫn không biết, trên mặt vẫn treo nụ cười dâm đãng thỏa mãn.
Một lát sau, nữ tử tóc bạc đi lên bờ, nhặt từng kiện quần áo mặc lên người, đem thân thể lung linh hoàn mỹ như ngọc che giấu đi, nhưng mặc dù quần áo chỉnh tề vẫn lộ ra một loại tư thái mị hoặc kinh người như trước.
- Hì hì! Tiện nghi của bổn tiểu thư dễ chiếm vậy sao? Thiếu nữ cười khẽ một tiếng, tiện tay băn ra hơn mười đạo kiếm quang, đem mười ba tên cao thủ Chân Khí cảnh của Dong Binh đoàn “Kim Xà” tiễn về Tây Thiên.
Sau đó, thiếu nữ mới lấy ra một cây sáo nhỏ, đặt trước bờ môi khêu gợi, khẽ thổi một khúc dài trong trẻo dễ nghe.
Thoáng chốc, một đầu đại điêu đuôi phượng màu bạc từ không trung phía xa đáp xuống, quấn quít quanh thiếu nữ không rời.
Thân thể mềm mại của thiếu nữ nhoáng một cái đã bay lên hơn mười trượng, ngồi ngay ngắn lên Phượng Vĩ điêu.
- Tiểu bạch, chúng ta đến Thông Thiên Phong đi, trò hay có lẽ sắp bắt đầu rồi. Sư tôn nói chỉ có giết Phong Liệt mới để chúng ta về nhà, Tiêu Yêu thật đáng thương...
Thiếu nữ sờ lên lông vũ của đại điêu, cũng không lộ vẻ mềm mại nhu nhược, nhưng lại khiến người khác nhìn thấy thương tiếc, khiến bất luận nam nhân nào đều cõi lòng tan nát.
- Kréc...
Phượng Vĩ điệu ngân dài một tiếng, giống như một mũi tên màu trắng phóng thẳng lên trời cao, chỉ trong chớp mắt đã biến mất tại phía chân trời.
---
Cùng lúc đó, tại trên một tòa núi nhỏ không có một ngọn cỏ nào, một mùi thơm thấm tận tâm can theo thời gian dần khuếch tán ra, lan khắp bốn phương tám hướng.
Không lâu sau, không khí vốn trầm lặng dầng vang lên một hồi âm thanh xột xoạt.