Ma Long

Chương 554: Lăng Cô Thành(1)


Lúc này, một gã đệ tử của Băng Long giao từ trên không trung rơi xuống, chắp tay nói với Lăng Cô Thành:

- Nhị sư huynh, không gian này không có Truyền Tống Trận, chúng ta chỉ sợ là sẽ bị vây khốn ở đây rồi .

- Sao, không có khả năng đó. Mau tìm lại xem.

Lăng Cô Thành không kiên nhẫn nói.

- Vâng!

Gã đệ tử lên tiếng rồi bước đi.

- Nhị sư huynh, không cần gấp rút. Chúng ta đã sớm tìm ra cách rồi, vẫn nên tranh thủ thời gian xem phương pháp xử lý của Phong Liệt.

Lúc này, tiểu ma nữ ngữ khí lãnh đạm nói với Lăng Cô Thành.

Trải qua sự kiện trước đó, tiểu ma nữ ấn tượng đối với vị Nhị sư huynh này đã trở nên xấu hơn. Nhưng dù sao cũng ở chung với nhau mấy chục năm, trong lúc nhất thời thực sự không đành lòng để cho y chờ chết ở chỗ này.

- Sao?

Lăng Cô Thành sắc mặt sững sờ, lập tức tiến lên vài bước, vẻ mặt hoài nghi nhìn Phong Liệt nói:

- Phong Liệt, hẳn là ngươi thực sự có biện pháp mang chúng ta rời khỏi cái không gian này?

Phong Liệt vốn không thèm để ý đến y, nhưng hắn cũng không muốn để cho tiểu ma nữ khó xử, nên nói:

- Cái này cũng không nhất định. Ta cũng chỉ là muốn thử xem mà thôi.

- Đã như vầy thì hãy đem biện pháp của ngươi nói ra một chút. Bổn công tử sẽ giúp ngươi thảo luận lại một phen.

Lăng Cô Thành cười ngạo nghễ nói.

Phong Liệt cười, có chút không khách khí nói:

- Không cần ngươi phải thảo luận gì cả. Nếu tin lời ta thì cứ theo biện pháp của ta. Nếu không tin thì tự mình nghĩ biện pháp.

- Ngươi….

Lăng Cô Thành sắc mặt ngẩn ngơ, nhịn không được muốn thổ huyết, trong nội tâm quả thật hận chết Phong Liệt nhưng rồi lại không thể làm gì.

Phong Liệt mặc kệ Lăng Cô Thành. Hắn vừa nói, vừa quay người hướng đến biên giới không gian.

Nếu không phải có quan hệ với tiểu ma nữ, hắn sẽ không để ý tới đám người này. Hắn còn ước gì Lăng Cô Thành sẽ chết ở đây.

- Phong Liệt, chờ ta một chút!

Tiểu ma nữ kêu lên một tiếng, sau đó nắm tay Mộc Thiên Tình đi theo:

- Đại sư tỷ, chúng ta nên tin Phong Liệt. Mặc dù háo sắc một chút nhưng mưu ma chước quỷ vẫn rất nhiều.

- A Ly, xem ra muội rất hiểu rõ hắn ta đó. Trong khoảng thời gian này không phải là cùng với hắn ta xảy ra chuyện gì chứ?



Mộc Thiên Tình vừa bị tiểu ma nữ kéo đi, vừa hồ nghi đánh giá tiểu ma nữ.

- A, không có chuyện gì đâu.

Tiểu ma nữ chột dạ, ánh mắt có chút trốn tránh, mang tai ửng hồng. Nàng cũng không thể nói mình đã bị Phong Liệt nhìn thấy thân thể, lại còn sờ soạng. Chỉ còn thiếu một chút nữa là trở thành vợ chồng rồi.

Mộc Thiên Tình nhìn thấy phản ứng của tiểu ma nữ, ánh mắt ngày càng quái dị.

Lăng Cô Thành ở đằng sau thấy hai cô gái không thèm để mình vào mắt, liền cảm thấy phẫn nộ, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải đi theo.

- Phong Liệt, nếu như ngươi có biện pháp thì may rồi. Bằng không thì bổn công tử nhìn xem ngươi thế nào cho xong việc.

Lăng Cô Thành hừ lạnh một tiếng, trong nội tâm dâng lên suy nghĩ ác độc.

Biên giới không gian là một hàng rào sương mù dày đặc. Bất luận một công kích nào đối với bức tường này đều không chút hiệu quả. Trừ phi tu vi phải mạnh thì mới có thể xé rách không gian. Nhưng loại cường giả có tu vi cảnh giới này thì dường như mới nghe lần đầu.

Phong Liệt lẳng lặng quan sát bức tường sương mù dày đặc phía trước. Hắn xoay người lại, phất tay mở ra một đạo vết nứt không gian rộng thùng thình rồi nói với mọi người:

- Các người vào đi.

- Đây là….

Mộc Thiên Tình, Lăng Cô Thành và các đệ tử Băng Long giáo nhìn thấy phương pháp của Phong Liệt như vậy, cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi.

- Các ngươi yên tâm đi. Đây là một tiểu không gian của Phong Liệt. Chúng ta đi thôi.

Tiểu ma nữ đắc ý giải thích nói.

Nàng hôm nay có thể nói là tuyệt đối tin tưởng Phong Liệt. Sau khi dứt lời liền nắm bàn tay nhỏ bé của Mộc Thiên Tình nhảy vào vết nứt không gian, không cho Mộc Thiên Tình có cơ hội đặt câu hỏi.

Còn Lăng Cô Thành lúc này vẫn còn nghi ngờ. Ánh mắt y có chút nheo lại, buông ra tinh lực thăm dò nội tình bên trong vết nứt không gian, liền cau mày nói:

- Phong Liệt, đây là tiểu không gian của ngươi?

- Không sai!

Phong Liệt trả lời.

- Nói như thế, chúng ta một khi tiến vào thì sinh tử đều nằm trong tay của ngươi, do ngươi điều khiển?

Lăng Cô Thành ánh mắt lập lòe.

- Chính là như thế!

Phong Liệt lạnh nhạt nói, trong mắt cố ý vô ý hiện lên một nụ cười âm hiểm.

- Hừ, nếu đã như vầy thì chúng ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi? Vạn nhất ngươi muốn hãm hại chúng ta thì làm sao bây giờ?

Lăng Cô Thành ánh mắt lạnh lẽo hỏi.

- A, ta có bắt các ngươi tin tưởng ta sao? Nếu không tin lời của ta thì các ngươi có thể không cần vào!



Phong Liệt khẽ cười nói.

- Ngươi!

Lăng Cô Thành sắc mặt giận dữ, đột nhiên quát to:

- Phong Liệt, bổn công tử bây giờ hoài nghi ngươi dụng tâm kín đáo. A Ly, sư tỷ, các người tranh thủ thời gian trở về, không nên để cho tiểu nhân ám toán.

Lại không nghĩ, tiểu ma nữ sau khi nghe được Lăng Cô Thành nói như vậy thì khuôn mặt giận dữ lên, thay cho Phong Liệt bất bình, trong không gian la lên:

- Nhị sư huynh, huynh đến tột cùng muốn như thế nào? Nói thật, Phong Liệt so với huynh thì quang minh lỗi lạc hơn nhiều.

- A Ly, muội…..

Lăng Cô Thành ngữ khí trì trệ. Y như thế nào cũng không thể tưởng tượng được tiểu sư muội bình thường đối với mình rất sùng bái, nay lại giúp người ngoài nói chuyện, trong lúc nhất thời có chút thẫn thờ.

Phong Liệt mỉm cười. Biểu hiện của Lăng Cô Thành lần này ngược lại lại hợp với ý của hắn. Hắn cũng không muốn kéo dài thời gian. Tâm ý khẽ động, liền khép vết nứt không gian lại, để đám đệ tử Băng Long giáo ngoài cửa.

Sau đó, chỉ thấy hắn dùng Phong Ma đại thương khống chế pho tượng Thiên Long, hóa thành một hình rồng uốn lượn trên Phong Ma đại thương.

Kế tiếp, hắn vận chuyển nguyên lực, hung hăng ném Phong Ma đại thương về phía sương mù dày đặc. Ngay khi đại thương rời tay trong nháy mắt, hắn lập tức trốn vào không gian Long ngục.

Đùng!

Một tiếng vang nhỏ vang lên. Phong Ma đại thương biến mất không thấy.

Đám người Lăng Cô Thành nhìn thấy cảnh tượng này, cả nửa ngày sau mới hồi phục lại tinh thần, mới vang lên tiếng cuống quýt kinh hô:

- Ông trời ơi, đây chính là phá không.

- Phong Liệt, hắn thật sự có biện pháp. Nhị sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ?

- Vội cái gì, sợ trời không sụp xuống sao? Các tiền bối trong giáo sẽ cứu chúng ta.

Phốc phốc!

Một tiếng vang nhỏ!

Phong Ma đại thương một lần nữa hiện ra, cắm trên một tảng đá lớn, sâu đến nửa trượng.

Trong thiên địa âm trầm lờ mờ, không khí lượn lờ từng đạo sương mù. Xem ra là hiểm địa kịch độc trùng trùng điệp điệp.

Trong không gian Long ngục, Phong Liệt ánh mắt khẽ động, vội vàng phân ra một tinh thần quét tới. Kế tiếp, hắn kinh ngạc phát hiện, cái khối tảng đá bên ngoài thật lớn có chút quen mắt. Thượng diện còn có ba chữ cổ long văn “Tuyệt Độc Cốc”.

- Ồ, vậy đã trở lại Tuyệt Độc Cốc rồi sao?

Phong Liệt kinh ngạc lẩm bẩm.

- Phong Liệt, chúng ta đã rời khỏi không gian kia rồi sao?

Mộc Thiên Tình hiếu kỳ hỏi.