Đúng lúc này, đột nhiên, Phong Liệt phát hiện thế giới trong đầu trở nên mơ hồ hơn, tất cả các quy tắc cũng biến mất không thấy đâu.
Ngay sau đó, hoàn cảnh trước mắt biến đổi, Phong Liệt kinh ngạc phát hiện, chính mình đột nhiên lại đứng ở trên một đỉnh núi cao, đang giương mắt nhìn xuống chúng sinh phía dưới.
Mà dưới chân núi, bên trên bình nguyên kia đều là những thứ tầm thường, những điểm đen nhỏ không ngừng di động kia rốt cuộc là người hay là Long, hoặc là yêu ma, hung thú, hắn đều không thể thấy rõ ràng.
Giờ khắc này, trong lòng Phong Liệt không khỏi có chút kỳ quái, hắn mặc dù không nhìn rõ những thứ ở phía dưới lắm, nhưng hắn biết rõ, kiếp trước kiếp này của chính mình tuyệt đối chưa từng thấy qua cảnh tượng bực này.
Chẳng qua là, chẳng biết tại sao, hắn lại mơ hồ có cảm giác đã từng quen biết.
Mặt trời mọc mặt trời lặn, ngày đêm biến ảo, hoặc là trong nháy mắt, hoặc là mấy trăm năm.
Đang ở ban ngày, đột nhiên, một màn đêm đen nhánh phủ xuống cả vùng đất, theo đó, nhật nguyệt trong thiên địa không hề chiếu sáng, cả vùng đất trời long đất nở, núi lửa phun trào, giống như thời khắc cuối cùng.
Uy thế mênh mông cuồn cuộn kia làm cho Phong Liệt đang bị vây trên đỉnh núi cũng cảm thấy trong lòng không khỏi rầu rĩ, phảng phất linh hồn của mình tùy thời đều có khả năng bị cuốn vào trong đó, hôi phi yên diệt.
Mà những thứ sinh linh nhìn không rõ lắm kia cũng rối rít hoảng hốt chạy trốn, phát ra những tiếng tru tuyệt vọng, cuối cùng cũng dần dần bỏ mạng dưới sức mạnh của thiên tai, bụi về với bụi, đất về với đất.
Thật lâu sau, cả vùng đất mờ mờ không ánh sáng, một mảnh tĩnh mịch, không còn nửa sinh linh, nơi đầy dẫy một cỗ khí tức hủy diệt.
Tinh thần của Phong Liệt lẻ loi đắm chìm trong bóng đêm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cả vùng đất phía dưới chết đi, mặc cho thời gian không tiếng động trôi qua.
Không biết đã qua bao lâu, một năm hoặc là vạn năm, Phong Liệt đã không còn khái niệm về thời gian.
Đột nhiên, trong bầu trời đen nhánh dần dần xuất hiện một chút ánh sáng , quang huy chiếu xuống khắp phía dưới, cả vùng đất hoang vu vừa toát ra một chút điểm tươi mới, một vài điểm hoặc lớn hoặc nhỏ lại lần nữa chuyển động.
. . .
Kế tiếp, một màn tình cảnh bắt đầu chuyển động tuần hoàn vòng đi vòng lại, phảng phất vĩnh viễn cũng không có điểm dừng.
Bóng đêm phủ xuống, ngàn vạn sinh linh bị hủy diệt, thời gian cực nhanh, thế sự xoay vần . . .
Ánh mắt của Phong Liệt dần dần trở nên mơ hồ, một màn chuyển hóa này tạo thành hàng vạn hàng nghìn quy tắc, diễn biến lặp đi lặp lại, vĩnh viễn không có điểm dừng.
- Đây là chuyện gì xảy ra? Không phải đây chính là thiên địa đại kiếp chứ! Ta tại sao lại thấy được những thứ này? Hơn nữa, tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
Trong đầu Phong Liệt không khỏi tràn đầy nghi vấn, nhưng hắn vẫn dần dần cảm giác được, trong một màn này ẩn chứa ý nghĩa sâu xa cùng với đạo trong lòng mình càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, dần dần, trong tâm thần của hắn ngưng tụ ra một mầm móng màu đen.
- Không phải là … đây chính là đạo của ta?
Dần dần, tâm thần Phong Liệt càng phát ra kích động.
Hắn ngưng thần nín hơi, đem đại kiếp trong thiên địa từng hình ảnh quy tắc khắc ấn thật sâu trong đầu, không dám bỏ sót chút nào . . .
. . .
Ba ngày sau đó.
Bên trong Long Ngục Không Gian, nhân hình Ma Long nằm trên đất mở hai mắt ra, sau đó biến thành hình người, đứng lên.
Giờ khắc này, trong con ngươi sáng ngời của Phong Liệt trở nên càng thâm thúy, phảng phất giống như vực sâu không thấy đáy, nhưng ý niệm vui mừng trong đó thì lại không cách nào che dấu được.
- Thương Sinh Chi Kiếp! Không nghĩ tới đạo của ta thế nhưng phải thâm ảo như vậy! Chính là không biết đạo này thuộc về đạo cảnh mấy phẩm.
Phong Liệt cười lẩm bẩm.
Ở Long Huyết Đại Lục, đạo phân thành bốn phẩm: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, tuyệt phẩm.
Chỉ cần đem hạ phẩm chi đạo cùng trung phẩm chi đạo tu luyện tới cảnh giới Đại Thành, liền có cơ hội đặt chân vào hàng ngũ cường giả Long Biến Cảnh, mà tu luyện được thượng phẩm chi đạo cùng tuyệt phẩm chi đạo, lại có thể thăm dò cảnh giới phía trên Long Biến Cảnh một chút.
Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là có hi vọng trên lý luận mà thôi, dù sao võ giả có thể ở trên một con đường lớn đi tới tận cùng hay không, còn cần nhiều nhân tố, thí dụ như tài nguyên, cơ duyên, số mệnh vân vân.
Lúc này, trong ý thức hải của Phong Liệt đã có nhiều thêm một khối không khí nho nhỏ màu đen, phảng phất giống như một loại hạt giống, nhưng lại biến ảo muôn dạng, cũng không cố định, Phong Liệt xưng là "Mầm mống của Thương Sinh Kiếp".
Hắn biết rõ, ngày sau mình có thể đi bao xa ở trên con đường võ đạo, liền phải xem mầm mống này có thể trưởng thành đến loại trình độ nào.
Trong lúc này, trong lòng hắn cũng biết hôm nay tu vi của chính mình nông cạn, đối với con đường thênh thang của Thương Sinh Kiếp này không phải là một lần có thể xong.
Cho nên, hắn thông qua thiên địa đại kiếp, diễn ra lặp đi lặp lại ngàn vạn lần, đã âm thầm đem Thương Sinh Kiếp chia làm bốn bước, theo thứ tự là:
Bước đầu tiên — Minh Dạ Hàng Lâm.
Trong đó liên quan đến đến Ám Chi Quy Tắc, lấy Hắc Ám Chi Thân của Phong Liệt, miễn cưỡng có thể đụng chạm đến cánh cửa đó một chút.
Bước thứ hai — Chúng Sinh Tịch Diệt.
Một bước này liên quan đến đến các loại quy tắc của thế gian, gió, hỏa, nước, lôi, điện, Kim, mộc, thổ, lực vân vân, phàm là hết thảy nhân tố có thể tạo nên thiên tai quy tắc đều được tăng thêm.
Bước thứ ba — Nhất Mâu Bách Thế.
Một bước này liên quan đến đến quy tắc thời gian, quả thực chưa từng nghe thấy, Phong Liệt trực tiếp ném ra phía sau.
Bước thứ tư — Vạn Kiếp Vô Lượng.
Một bước cuối cùng này liên quan đến đến tập hợp của thời gian cùng không gian cùng với tất cả các quy tắc, hôm nay Phong Liệt lại càng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Theo nhận thức của Phong Liệt đối với cảnh giới của võ giả, ở dưới Hoàng Cảnh, hắn nhiều nhất chỉ có thể nắm trong tay một phần "Minh Dạ Hàng Lâm" cùng "Chúng Sinh Tịch Diệt", về phần "Nhất Mâu Bách Thế " cùng "Vạn Kiếp Vô Lượng" còn dư lại lại là chuyện phía trên Lưỡng Nguyên Cảnh, có thể sống cho đến lúc này hay không thì mới có thể nói tiếp.
Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, Phong Liệt lắc lắc đầu, đem hết thảy các vấn đề xa xôi đều quăng ra ngoài chín tầng mây.
Kế tiếp, hắn rất muốn thử xem uy lực của thức thứ nhất "Minh Dạ Hàng Lâm" như thế nào.
Phong Liệt biến ảo Hắc Ám Chi Thân, hai mắt khép lại, hai tay chậm rãi giơ lên, lòng bàn tay hướng lên trên, tâm thần đột nhiên chạm đến mầm mống của Thương Sinh Kiếp trong ý thức hải kia.
- Minh Dạ Hàng Lâm!
Phong Liệt khẽ quát một tiếng, nguyên lực trong cơ thể tuôn trào ra lòng bàn tay.
Sau một khắc, chỉ nghe "Ông" một tiếng chấn động, một đoàn hắc vụ chừng một thước vuông di động hiện ra trong lòng bàn tay Phong Liệt, vô tận hắc ám lực chung quanh mãnh liệt mà đến, rối rít tiến vào này trong sương mù màu đen này.
Dần dần, hắc vụ khuếch trương ra ngoài, đem cả Phong Liệt bao phủ ở trong đó.
Bất quá, sau khi đem Phong Liệt bao phủ, tốc độ khuếch trương của hắc vụ liền trì hoãn chậm lại, hơn nữa, nguyên lực hao phí cực kỳ kinh người, chỉ có một lát, Phong Liệt đã hao phí một phần mười nguyên lực.