Đây là một không gian nhỏ với phương viên mười trượng, ba mặt đều là vách tường, từ lúc tiến vào cửa có thể thấy rõ ràng hết thảy phía ngoài.
Trong không gian cơ hồ không có vật gì, trên mặt đất có mấy con côn trùng, cũng đều đã bị Huyền Băng đông lại.
Mà Tiểu ma nữ, giờ phút này đang thản nhiên ngồi ở trên một cái ghế, cong hai chân lên, trong tay cầm một quả trái cây màu đỏ gặm tới mức miệng đầy nước trái cây.
"Răng rắc . . ."
Tiểu ma nữ cắn một miếng trái cây, đôi mắt đẹp cười dài nhìn Phong Liệt, có chút mơ hồ không rõ nói:
- Thật là một đại bạch si, người ta hô thật lâu ngươi mới tìm tới nơi này, làm hại người ta phải quát to tới mức khản giọng.
Thấy Tiểu ma nữ bình yên vô sự, Phong Liệt thở dài một hơi, lấy tay lau lau mồ hôi trên trán.
Nhưng giờ phút này nghe lời nói của Tiểu ma nữ, Phong Liệt sau khi ngẩn ngơ, đột nhiên hỏa khí dâng trào, quả thực chính là giận tới mức muốn đánh nàng một cái!
Chính mình bị kinh sợ hồi lâu, lo lắng muốn chết, tiểu nha đầu này ở chỗ này bất uấn bất hỏa nhìn chính mình náo nhiệt, quả thực chính là buồn cười!
- Hắc hắc! Chẳng qua là tiếng nói ách mà thôi, ta xem ra còn cần thiết cho cái mông của ngươi nở hoa a!
Phong Liệt nghiến răng nghiến lợi cười cười, nhưng ngay sau đó, hắn bước ba bước lớn đi tới phía trước, đem Tiểu ma nữ kéo tới lật lại, ấn vào trên ghế.
- A! Phong Liệt ngươi làm gì thế?
Tiểu ma nữ không hiểu chút nào duyên dáng gọi to nói.
Phong Liệt không nói hai lời, bàn tay ở trên kiều đồn của Tiểu ma nữ dùng sức vỗ mấy cái.
- A! A! A!
Liên tiếp mấy tiếng giòn vang, sau đó, tiếng vang càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dán ở phía trên dần dần không ra, trong lúc mơ hồ vang lên một tiếng than thở tự đáy lòng:
- Thật sự là vô cùng co dãn a.
Tiểu ma nữ rốt cục kịp phản ứng, đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- A . . ., Phong Liệt chết tiệt, ngươi dám sờ nơi . . . nơi đó của bổn tiểu thư! Ta liều mạng với ngươi! Ta cắn ngươi . . .
- Ngao . . ., ngươi rốt cuộc là Giao Long hay là chó a!
- Người nào quy định cắn người thì nhất định sẽ là chó? Ta cắn ngươi!
"..."
Hai người thoáng chốc náo thành một đoàn, ở trong không gian nhỏ hẹp này loạn thành một mảnh.
Mà chỉ chốc lát sau, lúc trong không gian an tĩnh lại, Phong Liệt kinh ngạc phát hiện, chính mình đang ngồi ở trên ghế, mà Tiểu ma nữ lại ngồi ở trên đùi của mình, bị hắn dùng lực ôm vào trong ngực, không giãy dụa được.
Trong lúc nhất thời, hai người mắt to trừng trừng nhìn mắt nhỏ.
Gương mặt tuyệt mỹ kia của Tiểu ma nữ phảng phất giống như quả táo chín mọng vậy, đỏ hồng đến mức gần như muốn chảy ra nước.
- Phong . . . Phong Liệt, buông người ta ra có được hay không?
Thanh âm của Tiểu ma nữ run rẩy cầu khẩn nói, thân thể mềm mại nhưng dần dần vô lực xụi lơ ở trong ngực Phong Liệt.
- A?
Phong Liệt vẻ mặt dại ra, trong ngực là ôn hương nhuyễn ngọc, cảm thụ được một mảnh ngọc cơ trắng mịn mềm mại trong tay, hắn không khỏi sinh ra một tia cảm giác yêu thích không muốn buông tay.
Nhìn lại Tiểu ma nữ mang theo vẻ mặt e lệ ở trong ngực, con ngươi tràn đầy hơi nước mang theo linh khí bức người kia, cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm đỏ sẫm, da thịt trắng noản trong nháy mắt hiện ra, quả thực không một nơi nào là không đẹp, tràn đầy vô tận hấp dẫn.
- Phong Liệt, người ta không cắn ngươi không phải được rồi sao . . . ô ô!
Tiểu ma nữ lời còn chưa nói hết, miệng nhỏ của mình đột nhiên bị một chiếc mồm há to ngậm vào.
Lần này, Tiểu ma nữ hoàn toàn trợn tròn mắt, một đôi mắt to tràn đầy hơi nước kinh ngạc nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, trong đại não trống rỗng, trái tim cũng ngưng nhảy lên.
- Hắn đang hôn ta? Đây là thật sao? Hắn tại sao có thể làm như vậy? Không phải là chỉ có vợ chồng mới có thể như vậy sao? Bất quá, cảm giác rất tốt a! Không được! Vạn nhất mang thai tiểu bảo bảo thì làm như thế nào? Mặc kệ, để cho người này lao tâm khổ trí đi a.
Kế tiếp, khi Tiểu ma nữ kịp phản ứng, chuẩn bị theo cảm giác trầm luân trong đó thì Liệt đầu óc Phong đột nhiên khôi phục sự thanh minh.
Hắn nhìn Tiểu ma nữ vẻ mặt mê say đang nhắm mắt lại, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia tự trách.
- Chết tiệt! Ta đang làm cái gì vậy? A Ly mới mười lăm tuổi a! Nếu để cho Lê Bá biết, có lẽ lão gia hỏa đó sẽ tìm lão tử liều mạng a!
Phong Liệt luôn luôn tự nhận là một người có sự tự chủ cực mạnh, nhưng thời khắc này, hắn lại sâu sâu cảm nhận được một từ ngữ — không cầm nổi lòng.
Cảm giác như vậy, hắn trước kia cũng chỉ từng nhận thức qua khi đối mặt với Lý U Nguyệt cùng Sở Tiểu Điệp.
Hắn một bên thưởng thức cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm ướt át kia của Tiểu ma nữ, một bên trong lòng mâu thuẫn tới cực điểm.
Trong khoảng thời gian này cho tới nay, Tiểu ma nữ đã sớm đi vào sâu trong nội tâm của hắn, hơn nữa, hắn cũng có thể nhìn ra được, Tiểu ma nữ cũng có tình ý với mình.
Bất quá, Lê Bá lại giống như là một ngọn núi lớn vắt ngang trái tim của hắn.
Lê Bá mặc dù nhìn giống như một con người hiền hoà, nhưng Phong Liệt lại biết rõ, lão nhân kia tuyệt đối không phải là một người con người hiền hòa, hơn nữa, sự sủng ái của Lê Bá đối với cháu gái ngoan Băng Ly của mình quả thực đạt đến trình độ cưng chiều, vạn nhất chụp cho mình cái mũ một tên lừa gạt cháu gái ngoan của hắn, đoán chừng thật là bị hắn quát một trận a.
- Thôi, A Ly còn nhỏ, hay là trước tiên nhịn một chút a, chờ thêm mấy năm nữa đi tới gặp Lê Bá để cầu hôn đi.
SAu một thoáng do dự, Phong Liệt rốt cục cũng quyết tâm, liền muốn đem Tiểu ma nữ đẩy ra.
Nhưng đúng lúc ấy thì, đột nhiên, một cái lưỡi trơn trợt mang theo hương vị ngọt ngào trượt vào trong miệng của mình.
Cái lưỡi này tựa hồ tràn đầy mùi vị trúc trắc, thấp thỏm, tò mò, lại làm cho trong đầu Phong Liệt ầm ầm chấn động, thân ảnh của Lê Bá thoáng cái bị quăng ra ngoài tới chín tầng mây.
Sau khi ngẩn ngơ, hai cánh tay của Phong Liệt hung hăng ôm chặt lấy Tiểu ma nữ, kịch liệt đáp lại . . .
Sau khi triền miên quấn quýt một hồi lâu, hai người dần dần từ trong tình mê thanh tỉnh lại, tự nhiên phân tách nhau ra.
- A Ly, thật xin lỗi, ta . . .
Phong Liệt không khỏi có chút lúng túng, há hốc mồm cứng lưỡi nói.
Mà Tiểu ma nữ lại đem đầu nhỏ núp ở trong ngực Phong Liệt, không khỏi thẹn thùng, chỉ nghe âm thanh như ruồi nhặng của nàng lẩm bẩm nói:
- Không quan hệ, người ta nguyện ý! Chỉ cần ngươi nguyện ý chịu trách nhiệm là tốt rồi.
"Dát . . ."
Phong Liệt không khỏi há hốc mồm một trận:
- Khụ khụ, tốt, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng hắn lại không biết, lời nói chịu trách nhiệm của hắn cùng với lời nói chịu trách nhiệm của Tiểu ma nữ vẫn có chút khác biệt.
Hai người lẳng lặng ôm nhau ở chung một chỗ, sau khi trầm mặc một lát, Phong Liệt giương mắt đánh giá hoàn cảnh chung quanh một chút, ánh mắt dần dần khôi phục sự thanh minh thường ngày.