Phong Liệt khẽ nhíu mày, sau một lúc trầm ngâm, hắn gật đầu nói:
- Được rồi! Mục Thương Sinh, ta cho ngươi một cơ hội sống!
- A? Tốt! Tốt! Phong Liệt, nhất định ta sẽ giúp ngươi thực hiện mục đích này!
Nghe Phong Liệt nói vậy, trong lòng Mục Thương Sinh không khỏi mừng rỡ, liên tục kêu tốt.
- Ừ, một khi đã như vậy thì ngươi nhận ta làm chủ đi!
Phong Liệt không chút để ý, nói.
- Cái gì? Ngươi... Ngươi đáng chết!
Vừa nghe Phong Liệt nói vậy, Mục Thương Sinh nhất thời giận dữ, nhịn không được mà chửi ầm lên, gầm rú liên tục.
Phong Liệt cười lạnh lùng, âm trầm nói:
- Ngươi đã tự tìm đường chết thì không trách được ta!
Nói xong, hắn liền chậm rãi đi về phía hạt châu kia.
Nhưng ngay khi Phong Liệt còn cách hạt châu kia chừng ba trượng. Đột nhiên, một đạo kiếm khí vô hình đột nhiên giáng xuống từ trên trời, hung hăng chém về phía Phong Liệt!
Xích!
Kiếm khí vô hình cắt qua hư không, hung hăng chém về phía Phong Liệt.
Chẳng qua, ngay khi kiếm khí còn cách Phong Liệt mấy trượng, uy lực lại đột nhiên giảm đi. Khí thế mênh mông cuồn cuộn ngày càng yếu, cuối cùng khi chạm đến đầu Phong Liệt thì thậm chí còn chẳng bằng một kích của võ giả Nguyên Khí Cảnh, tất nhiên không thể chặt đứt nổi nửa cọng tóc của Phong Liệt.
- Hừ! Chó cùng dứt giậu!
Phong Liệt cười khinh thường, làm bộ như muốn cầm hạt châu lên.
Vụt!
Đột nhiên, một bóng người tóc tai bù xù, dáng vẻ chật vật bỗng bất ngờ xuất hiện, huy động một đôi nhục chưởng ẩn chứa kiếm khí cuồng bạo đánh về phía Phong Liệt, sát khí trùng thiên, thế không thể đỡ.
Không hề nghi ngờ, đạo nhân ảnh này đúng là Mục Thương Sinh. Trải qua hai tháng nghỉ ngơi hồi phục, thân thể rách nát của hắn đã trùng tu hoàn chỉnh, thực lực cũng khôi phục một chút, bất quá vẫn còn kém xa trạng thái cường thịnh.
- Phong Liệt tiểu súc sinh! Chết đi!
Tiếng gầm lãnh liệt mà oán độc phát ra từ trong miệng Mục Thương Sinh.
Ánh mắt Phong Liệt nheo lại, không chút e ngại. Mắt thấy song chưởng đánh qua, hắn cũng không chút do dự giơ hai tay mình lên.
Thấy vậy, Mục Thương Sinh không khỏi vui mừng. Một võ giả Hóa Đan Cảnh nhỏ nhoi như Phong Liệt mà dám cứng đấu cứng với cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ như hắn, quả thật là tự tìm đường chết!
Cái gọi là lạc đà gầy còn hơi ngựa, hiện giờ tuy thực lực của Mục Thương Sinh không bằng lúc trước, nhưng phát huy ra một kích của Long Biến Cảnh sơ kỳ thì cũng không thành vấn đề.
Chỉ có điều, tình huống kế tiếp lại nằm ngoài dự đoán của hắn.
Song chưởng của hắn còn chưa tiếp cận Phong Liệt, Nguyên lực trong cơ thể đã đột nhiên biến mất hơn nửa.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn.
Rắc!
Song chưởng của Mục Thương Sinh lập tức gãy rụng, cả người nhẹ nhàng bay ra mấy ngàn trượng như một cọng rơm rạ. Hai mắt hắn mở thật to, tràn đầy khiếp sợ và khó tin.
Mà Phong Liệt lại đứng nguyên chỗ, không chút sứt mẻ, vẻ mặt cười lạnh nhìn hắn.
Nếu không phải Phong Liệt thu ba thành lực đạo ở thời điểm cuối cùng, một kích kia đã đủ để oanh sát Mục Thương Sinh thành tro bụi.
- Tại sao có thể như vậy? Điều đó là không thể nào!
Mục Thương Sinh ngã xuống mặt đất, vẻ mặt dại ra.
Nhưng rất nhanh hắn đã phản ứng lại, mắt thấy không phải đối thủ của Phong Liệt, tất nhiên hắn sẽ không thúc thủ chịu trói. Trước mắt, con đường sống duy nhất của hắn chính là trốn vào trong tiểu thế giới của mình.
Nhưng lúc hắn nảy ra ý niệm này trong đầu, đột nhiên, mấy tiếng động trầm đục liên tiếp vang lên.
Phốc phốc phốc!
Theo đó, một cỗ đau đớn xộc thẳng lên đại não Mục Thương Sinh.
Mục Thương Sinh hoảng sợ mở to hai mắt. Nhất thời, hắn khó tin phát hiện cổ, ngực, bụng, tứ chi của mình đều đã bị xích sắt đâm thủng, khóa chặt xuống mặt đất trơn nhẵn lạnh lẽo phía dưới, máu tươi trào ra như suối từ vết thương.
- Cái gì...
Phanh!
Đang lúc Mục Thương Sinh thất thần, đầu hắn đột nhiên chịu một trọng kích, hai mắt trợn tròn, lập tức ngất đi.
- Hừ! Không thức thời, cho ngươi nhận chủ đã là lão tử phá lệ khai ân rồi. Dám dùng nữ nhân của ta để uy hiếp ta, nhất định ngươi chỉ có đường chết!
Phong Liệt cười lạnh lùng, duỗi tay ra chạm lên đầu Mục Thương Sinh, tinh thần lực mạnh mẽ kèm theo khí tức của Luyện Hồn Sa đánh vào đó không chút khách khí. Không bao lâu sau, hắn liền chiếm được thứ mà mình muốn, đồng thời cũng biết được rất nhiều điều mà hiện giờ mình chưa thể tiếp xúc được.
- Thì ra những gì tên này nói đều là thật, bất quá hiện giờ Bản Nguyên Thần Đồ lại là mối họa của ta!
Sắc mặt Phong Liệt ngưng trọng, ánh mắt biến ảo không ngừng.
- Không được, trước khi thực lực đạt tới đỉnh phong võ đạo, tuyệt đối không thể bại lộ Bản Nguyên Thần Đồ. Nếu không, cho dù thiên hạ có lớn hơn nữa thì cũng chẳng có đất dung thân cho mình!
Từ trí nhớ của Mục Thương Sinh, Phong Liệt đã biết lai lịch của Bản Nguyên Thần Đồ. Chiếc Thần Đồ này dĩ nhiên là một tạo hóa chi vật sinh ra cùng với Bản Nguyên đại lục, nhưng bị đánh nát trong cuộc tranh đoạt của hai tộc Thần Ma ở cuối thời kì thái cổ. Thẳng đến khi rơi vào trong tay mình thì mới khôi phục đầy đủ, nhưng còn xa xa không khôi phục đến toàn thịnh.
Sứ mệnh mà Mục Thương Sinh nói đến cũng xác thực, bất quá với Phong Liệt hiện giờ mà nói thì còn rất xa xôi, thậm chí có thể cả đời cũng không đạt tới.
Mặt khác, thông qua ký ức của Mục Thương Sinh, Phong Liệt cũng biết được một số tuyệt thế cường giả tồn tại trên đại lục, thậm chí còn có một vị cùng sinh cùng diệt với mảnh thiên địa này.
So sánh với những người này, Phong Liệt có chút bất đắc dĩ phát hiện, chút tu vi cảnh giới mà mình lấy làm tự hào này thật sự có chút quá nhỏ bé.
Bất quá, hắn cũng không đến mức tự xem nhẹ mình. Dù sao từ lúc tu luyện đến giờ, thời gian hắn dùng cũng chẳng bao nhiêu. Không thể so sánh với những lão gia hỏa tu luyện trăm năm ngàn năm, hay thậm chí mười vạn trăm vạn năm kia.
Trầm ngâm nửa ngày, Phong Liệt phục hồi tinh thần lại. Hắn không chút do dự chém ra một luồng khí kình đánh nát Mục Thương Sinh đã không còn giá trị thành bột phấn, sau đó thuận tình thuận lý tiếp nhận di vật của Mục Thương Sinh.
Tài sản của Mục Thương Sinh cũng rất phong phú. Trừ một thanh trường kiếm Chí bảo ra, còn có một Chí bảo cực kỳ âm tà ác độc là Luyện Hồn Châu. Mặt khác, linh đan diệu dược, Long tinh, tài liệu đều nhiều vô số kể.
Đương nhiên, thứ Phong Liệt thấy hứng thú nhất vẫn là hạt châu pháp bảo không gian kia.
Sau khi nhận chủ, Phong Liệt tiến vào trong đó, nhất thời hắn kinh ngạc phát hiện, không gian này thế nhưng có diện tích chừng mấy trăm dặm, còn lớn hơn cả không gian Long ngục của mình.
Hơn nữa, Nguyên khí bên trong cũng coi như là sung túc, linh hoa linh thảo mọc khắp nơi, sông núi đều đủ cả, thậm chí còn có một “mặt trời” nhân tạo được luyện chế từ Nhật Diệu Hỏa Tinh Thạch, nó tản ra quang huy ấm áp, rất là thoải mái.
Xem từ điểm này, không gian này còn giống tiểu thế giới hơn cả không gian Long ngục của mình.