Ma Thiên Ký

Quyển 6 - Chương 1349: Cổ Ma Mãng Xà


Bên trong Nội Uyên xảy ra dị tượng khiến cho các đội ngũ đang chờ đợi bên ngoài nhao nhao kích động.

Trên dãy núi lên miên bên ngoài Nội Uyên, trong một khi rừng rậm rạp hai bóng người bỗng nhiên lóe lên chính là Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh.

"Tháp Ma Uyên cuối cùng đã mở ra." Triệu Thiên Dĩnh nhìn sương mù màu đen cuồn cuộn phía xa, trong đôi mắt đẹp tinh mang lập lòe thì thầm nói.

"Không nên chậm trễ khi Tháp Ma Uyên mở ra chính là lúc Thi Ma Khí suy yếu nhất, thời gian cũng không kéo dài, các người hãy nhanh tiến vào trong." Thanh âm Ma Thiên lại vang lên.

Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy sắc mặt hơi đổi, hai người nhìn nhau một cái, hào quang trên người đồng thời nổi lên, hóa thành hai đạo độn quang phóng lên trời.

Hai người biến thành độn quang tạo ra một đạo đường vòng cung ở giữa không trung, một đường lao thẳng vào trong sương mù màu đen.

Liễu Minh chỉ cảm thấy trước mắt một màu đen kịt, bốn phương tám hướng đều một màu đen, hầu như không cách nào thấy rõ cảnh vật chung quanh, trong gió lại có từng trận Ma khí cùng Thi khí nồng nặc, cả người giống như rơi vào U Minh Địa Ngục.

Chuyện có quan hệ đến sương mù màu đen, mấy ngày nay Ma Thiên nói qua cho hắn biết.

Tầng Thi Ma khí này không phải là khí độc bình thường, bên trong ẩn chứa Ma Khí cùng Thi Khí cực kỳ lợi hại, hai thứ kết hợp lại với nhau sinh ra một loại biến hóa nào đó và có sức cuốn hút kỳ lạ dù cho chính thức Ma Nhân Thiên Tượng tiếp xúc lâu dài với nó cũng không chịu nổi mà xảy ra hiện tượng Thi Hóa, còn nếu là chủng tộc khác thì khi Ma Khí Quán Thể sẽ trực tiếp biến mất thần trí.

Thi Ma Khí có lực xâm nhập rất mạnh, Pháp bảo bình thường căn bản không cách nào ngăn cản, chỉ có Thuần Dương Pháp bảo mới có một chút tác dụng khắc chế mà thôi.

Bất quá Vạn Ma đại lục bởi vì chủng tộc và công pháp của họ cho nên Pháp Bảo Thuần Dương cực kỳ hiếm có, nên bây giờ muốn vượt qua tầng khí độc này, phương pháp tốt nhất chính là tranh thủ thời gian nhanh nhất để vượt qua nó.

Ngay khi Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh bay vào sương mù màu đen, thì phụ cận Nội Uyên các lộ đội ngũ cũng lập tức phi độn tiến vào trong, hộ thể thần quang mở ra dùng tốc độ nhanh nhất lao vào trong sương mù màu đen.

Bên cạnh Liễu Minh bóng đen lóe lên hiện ra thân ảnh Ma Thiên , hắn vung tay lên tế ra Hồn Thiên Bia.

Quang mang màu trắng xám lan ra, ngưng tụ thành một cái vòng đem ba người đều bảo hộ vào trong.

Hào quang màu xám trắng Hồn Thiên Bia thả ra đã đem toàn bộ hắc khí ngăn cách ở bên ngoài.

Liễu Minh nhìn thấy vậy ánh mắt lóe lên, tuy rằng Hồn Thiên Bia ngăn cách hắc khí ở ngoài, nhưng hắn tự nhiên sẽ không đem tính mạng toàn bộ phó thác trên người Ma Thiên. Trong nội tâm ý niệm khẽ động, trên người một tiếng sét đánh vang lên, lập tức có vô số kim hồ bắn ra hóa thành những con rắn nhỏ màu vàng quấn quanh người hắn, thoạt nhìn giống như một kiện Lôi Điện giáp bình thường.

Lôi điện đối với Ma khí cùng Thi khí đều có tác dụng khắc chế không nhỏ, có nó hộ thể thì ở chỗ này tự nhiên không cần lo lắng.

Triệu Thiên Dĩnh ở bên cạnh chẳng biết từ lúc nào cũng đã mặc vào một bộ áo giáp màu đỏ bó sát người, hào quang tản ra rực rỡ hiển nhiên cũng đã dùng một bí thuật nào đó tạo thành.

Mặc dù đã làm ra hành động như vậy nhưng Liễu Minh đã nhìn thấy trong mắt nữ tử này hiện ra thần sắc kiêng kỵ.

Ma Thiên mắt thấy hành động của hai người họ ánh mắt hắn lóe lên, trong miệng cười hắc hắc nói: "Nơi đây chẳng qua là khảo nghiệm tầng thứ nhất khi tiến vào Nội Uyên mà thôi , nếu ở đây hao phí quá nhiều Pháp lực thì những tầng sau sau đó ta sợ sẽ không đủ pháp lực a."

"Đa tạ ngươi đã nhắc nhở trong lòng chúng ta đã hiểu rõ." Liễu Minh nhàn nhạt trả lời một câu, nhưng cũng không có đem lôi điện thu lại.

Với Pháp lực của hắn hôm nay thỉ một điểm tiêu hao này củng không tính là gì.

Triệu Thiên Dĩnh đôi mắt đẹp của nàng cũng lóe lên, nhưng cũng không có thu hồi áo giáp trên người.



Ma Thiên cười khan vài tiếng rồi không nói gì nữa, vẫn tiếp tục thúc giục Hồn Thiên Bia phóng thích hào quang màu xám trắng duy trì vòng phòng hộ.

Thi Ma khí ở chung quanh như đặc sệt lại, giống như một loại chất lỏng nào đó lôi kéo độn quang của ba người, làm cả ba không thể đi nhanh. Cũng may Hồn Thiên Bia có thể khắc chế đám hắc khí nên cũng không quá mức lo lắng.

Ngay lúc này một tràng tiếng kêu kì quái lại vang lên, hắc khí phía trước lại cuộn tràn bay ra hai đầu cự cầm màu đen chính là Thi Biển Thứu, đang lao tới công kích ba người.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, há miệng phun ra một đạo ánh sáng màu xanh, chính là Ma Tủy Thanh Ma Nhận !.

Đao quang lóe lên, hai đầu Thi Biển Thứu lập tức bị chém thành bốn khúc nằm lăn lốc trong hắc khí.

"Thi Ma Khí nơi đây lợi hại như thế nhưng đám Thi Biển Thứu lại có thể sống được, thật sự không thể tưởng tượng nổi." Đôi mắt đẹp của Triệu Thiên Dĩnh lóe lên một tia kinh ngạc mà nói.

"Cái này không có gì kỳ quái, Thi Biển Thứu thật ra là một ít cầm điểu Ma Vật bị dính Thi Ma Khí nơi đây, sau đó biến dị thành chủng tộc này, các ngươi phải cẩn thận trong này không phải chỉ có một hai chủng vậy mà thôi, trong đó không thiếu Ma Vật thực lực tương đương với Thiên Tượng Cảnh hay Thông Huyền đâu." Ma Thiên vừa thúc giục Hồn Thiên Bia vừa nói bộ dáng lạnh nhạt.

Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy thì sắc mặt biến hóa.

Ma Thiên vừa dứt lời, bên trong sương mù màu đen bên lại truyền ra một hồi vù vù, lại có hai đầu Thi Biễn Thứu đánh tới.

Sưu sưu!

Một tràn mũi tên màu tím bắn ra, đâm vào người đám Thi Biển Thứu.

Triệu Thiên Dĩnh sử dụng đoản cung màu tím phối hợp với bộ áo giáp trên người , thoạt nhìn tư thế cũng có chút oai hùng hiên ngang .

"Các ngươi cũng không cần lo lắng, tầng Thi Ma Khí này cũng không qua rộng đâu chỉ cần thời gian một khắc chuông là có thể xuyên qua." Ma Thiên lại mở miệng nói thêm một câu.

Hai người Liễu Minh nghe vậy thì thần sắc có chút buông lỏng.

Trên đường đi sau đó hai người cũng gặp phải không ít Ma Vật tập kích, hơn nữa càng gần Nội Uyên thì số lượng càng nhiều hơn.

Nhưng vận khí hai người cũng không tệ, trừ một số ít Ma Vật cấp Thiên Tượng ra thì đa số chỉ là cấp Chân Đan thậm chí là Hóa Tinh, chứ không hề gặp phải đầu Ma Vật cấp Thông Huyền nào.

Chỉ là ma Vật nơi này bị nhiễm Thi Ma Khí quá nặng, nên lực phòng nhự có chút mạnh mẽ, mà bởi vì Thi Ma Khí nên không thể thả thần niệm ra ngoài, bởi vậy đa phần là khi bị bọn chúng tập kích đến gần tầm mười trượng không đầy thì mới phát giác ra.

Với thần thông hôm nay của Liễu Minh lại có thêm phòng thủ kỳ diệu của Ma Tủy Thanh Ma Nhận, thì những tập kích của bọn chúng chỉ là thêu hoa trên gấp, một chút giơ tay nhấc chân thì tất cả đã thành tro bụi, cơ bản không có chút lực hoàn thủ.

Triệu Thiên Dĩnh tựa hồ không cam yếu thế, cũng thúc giục cây cây nhỏ màu tím trong tay diệt sát không ít Ma Vật.

Hai người một đường phi độn, chỉ là hữu kinh vô hiểm, đã tiềm nhập vào sâu trong sương mù chỉ còn một chút nữa thì thoát khỏi sương mù quái quỷ này.

Nhưng vào lúc này, sương mù bên cạnh bất ngờ kịch liệt khuấy động, một đạo bóng đen vừa thô vừa to nhanh như thiểm điện đánh xuống đầu hai người.

Bóng đen chưa đến nhưng một cỗ mùi tanh đã mãnh liệt đập vào mặt.

Triệu Thiên Dĩnh không kịp phản ứng gì, Liễu Minh thì biến sắc chỉ kịp nắm tay nàng, trên người hắc khí cuồn cuộn hai người đã lùi ra sau mấy trượng.



Bóng đen phía trước vẫn không dừng lại, lập tức ép tới bức hai người phải lùi ra xa hơn mười trượng.

Đồng tử Liễu Minh co rụt lại tử quang lập lóe sáng, lúc này mới nhìn thấy bóng đen vừa rồi hình như là đuôi của một con Ma Vật nào đó, trên đuôi nó đầy những vảy màu đen mỗi cái to bằng cái chén cơm.

"Cẩn thận, đó là Cổ Ma Mãng Xà! là một trong những Ma Vật lợi hại nhất trong Thi Ma Khí, phải đi mau!" Ma Thiên biến sắc nói lớn.

Liễu Minh nghe vậy thì nhướng mày, đang muốn nói gì đó nhưng ánh mắt của hắn chợt đại biến, hai tay đưa ra eo lưng Triệu Thiên Dĩnh sau lưng ngân quang đại phóng, hiện ra hai cái cánh bằng thịt màu bạc, mãnh liệt đập cánh một cái toàn thân hóa thành một tia sáng bạc nhắm phía trước vội vã rời đi.

Ngay chỗ Liễu Minh vừa biến mất một cái đầu rắn khổng lồ hiện ra, răng nanh nhọn hoắt vừa cắn một cái vào hư không.

Trên trán Liễu Minh toát ra một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt nghiêm trọng không nói một lời, trên người hắc khí cùng ngân quang đại phóng, độn tốc thoáng nhanh hơn vài phần..

Triệu Thiên Dĩnh khuôn mặt trắng xám vô cùng, ở trong lòng Liễu Minh không có chút ý tứ giãy giụa.

"Rống!" Một tiếng gầm trầm thấp trong sương mù từ phía sau truyền đến, nhanh chóng đuổi theo tới gần đây.

Liễu Minh biến sắc, trên người hắc quang đại thịnh, sau một khắc, hình thành ra ba đạo hư ảnh giống nhau như đúc, nhắm ba đường khác nhau tháo chạy.

"Vèo" một tiếng, hai mắt Liễu Minh tỏa sáng, khuỷu tay đang kẹp lấy Triệu Thiên Dĩnh, từ trong sương mù màu đen bay ra ngoài, trước mắt xuất hiện một mảnh bình nguyên cực lớn thoạt nhìn lại có chút hoang vu. :cuoichet:

Thần sắc Liễu Minh khẽ giật mình nhưng độn quang không có chút nào chậm lại, nhắm thẳng phía trước không ngừng phi độn. :)cuoichet: theo các lão hắn chạy đi đâu, ôm con gái người ta cắm đầu chạy :ammuu: - ta chém)

"Không cần chạy nữa con Cổ Ma Mãng Xà sẽ không ly khai Thi Ma Khí đuổi theo chúng ta đâu." Ma Thiên nhàn nhạt mở miệng nói.

Liễu Minh nghe vậy nhưng vẫn bay ra một đoạn nữa, quay đầu nhìn lại thấy chỗ sương mù không có cái gì thoát ra hắn mới an tâm dừng độn quang.

Sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh ửng đỏ vội vàng từ trong lòng Liễu Minh đi ra, đứng ở bên cạnh.:hemchiu:

"Vừa rồi là Ma vật gì lại có thể lớn đến mức đó, hơn nữa khí tức trên người nó quá mức đáng sợ, ta cảm thấy còn mạnh hơn cả mấy lão quái vật Thông Huyền Cảnh mà trước đây từng gặp." Liễu Minh không để ý vẻ e thẹn của Triệu Thiên Dĩnh, mà nhìn về phía Ma Thiên ngưng trọng hỏi một câu.

"Ma vật kia đã không biết đã sống trong Thi Ma Khí kia bao nhiêu chục vạn năm rồi nữa, nó gần như là bán Thi bán Ma đương nhiên phải đáng sợ rồi."Trong mắt Ma Thiên chợt lóe sáng nói.

Đồng tử Liễu Minh co rụt lại, trong mắt hiện ra thần sắc hoảng sợ.

Dù là Thông Huyền Cảnh thì thọ nguyên cũng không quá vài vạn năm, con này lại sống đến mấy chục vạn năm, thì con Cự Mãng kia chỉ có thể nói là Thượng cổ Ma Vật nhất đẳng thôi.

Cũng may nó không có đuổi theo nếu không hôm nay tuyệt đối chỉ có một còn đường chết mà thôi.

Liễu Minh thở nhẹ ra một hơi, tinh thần ổn định lại lúc này mới bắt đầu quan sát tình hình chung quanh.

Trước mắt là một mảnh bình nguyên hoang vu, trên bầu trời thì đen ngòm sương mù cuồn cuộn kéo dài không dứt, một mãnh đen ngòm đến cuối tầm mắt.

Bên trên bình nguyên, trừ những rừng cột đá màu thì không tìm thấy thứ gì khác.

Những cái rừng cột đá màu đen này, từng cây cao vút đâm thẳng vào biển sương mờ trên trời, thoạt nhìn bình nguyên giống như một gian đại điện khổng lồ, cảnh vật hết sức quỷ dị.