Hoàng Phủ Ngọc Phách đứng trong cứ điểm, sắc mặt có chút âm trầm.
Giữa mấy đại trưởng lão Thông huyền trong Hoàng Phủ thế gia cũng không phải hòa hợp như vẻ bề ngoài như vậy, đặc biệt là sau khi Hoàng Phủ Lưu Thủy vốn là hoàng trữ trước đó vô ý vẫn lạc, vị trí hoàng trữ bỏ trống, mâu thuẫn giữa các đại Trưởng lão Thông Huyền càng trở nên gay gắt hơn nữa.
Mấy vị Trưởng lão Thông Huyền này đều âm thầm ủng hộ một vị hoặc là mấy vị đệ tử dòng chính của Hoàng Phủ thế gia có hi vọng trở thành hoàng trữ, nơi nào có quyền lợi nhất định sẽ kèm theo tranh đấu.
Người Hoàng Phủ Chiêm Thiên ủng hộ là Hoàng Phủ Kiếm Cốc, mà nàng là sư tôn của Triệu Thiên Dĩnh, đương nhiên là đứng về phía Triệu Thiên Dĩnh rồi.
Nhưng mà vào lúc này, Ma Hoàng lại đột nhiên đồng ý Hoàng Phủ Kiếm Cốc gia nhập Huyết Sư quân đoàn, việc này có chút vượt quá dự đoán của nàng ta rồi. Chẳng lẽ cử động lần này của Ma Hoàng đại nhân có thâm ý gì?
Lúc Hoàng Phủ Ngọc Phách đang cân nhắc việc này, trên người nàng bỗng có ánh sáng tím lóe lên, một cái trận bàn đưa tin trên bề mặt có khắc những hoa văn màu tím rất phức tạp bay ra, sau khi run lên thì mặt ngoài hiện ra một loạt chữ nhỏ.
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngọc Phách quết qua những chữ nhỏ này, sắc mặt lập tức biến đổi.
Thân hình nàng khẽ động, trong nháy mắt bay vào một mảnh kiến trúc ở trung ương cứ điếm, bước nhanh đi vào trong một cái điện phủ, hai tay búng ra liên tục, mấy đạo ánh sáng màu tím lập tức bắn nhanh mà ra, chúng chợt lóe lên tức thì biến mất ở trong hư không chung quanh.
Toàn bộ hư không trong cung điện hiển hiện rậm rạp chằng chịt tơ mỏng màu tím, chúng đan xen lại với nhau, một tầng cấm chế vô hình đã bao phủ toàn bộ không gian.
Sau khi làm xong những thứ này, Hoàng Phủ Ngọc Phách mới vung tay lên, trận bàn rời khỏi tay, bay đến không trung.
Một cái pháp trận màu tím cực lớn từ trên trận bàn khuếch tán ra, rất nhanh toàn bộ cung điện đều bị ánh sáng tím tràn ngập.
Hoàng Phủ Ngọc Phách thầm lẩm bẩm, phất tay điểm liên tục, sau một lát, trong pháp trận màu tím hiện lên mấy thân ảnh.
Một người trong đó thình lình đúng là Hoàng Phủ Ung, ngoài ra còn có Hoàng Phủ Chiêm Thiên, nam tử trung niện tóc bạc, và ba cái thân ảnh lạ lẫm.
Một cái thanh niên áo bào tím, hai mắt tím nhạt, một đôi mày kiếm kéo thẳng đến thái dương, dung mạo có chút anh tuấn.
Một cái tráng hán mặc ma giáp màu xanh, trong khi hai mắt chuyển động thì có đạo đạo tinh quang phóng ra.
Người cuối cùng lại là một cái bà lão tóc trắng, mặt đầy nếp nhăn, dáng vẻ như là tuổi già sức yếu.
Thêm Hoàng Phủ Ngọc Phách nữa, đúng là sáu người.
Sáu người này cũng không phải ai xa lạ, đúng là những thống soái sáu đại quân đoàn của Hoàng Phủ thế gia hôm nay.
"Tình huống khẩn cấp, không kịp chờ mấy vị Trưởng lão chạy về Hoàng thành rồi." Mắt thấy sáu người tề tụ, Hoàng Phủ Ung cất giọng nói ra, sắc mặt có chút âm trầm.
Nhóm người Hoàng Phủ Ngọc Phách liếc nhau, đều không nói gì.
Trong một gian mật thất ở Ma Hoàng cung, Hoàng Phủ Ung đang ngồi trên một cái ghế rộng màu tím, trước người của hắn cũng đang nổi lên một cái pháp trận màu tím, trong pháp trận là thân ảnh của nhóm sáu người Hoàng Phủ Ngọc Phách.
"Theo như tin tức mới nhất mà ta vừa nhận được, hơn mười cái châu quận ở phía tây, phía bắc, phía đông của trung ương vương triều chúng ta đều đồng thời bị đại quân Liễu gia tấn công, binh lực vốn đã bố trí ở chiến tuyến những nơi đó đều đã hầu như tháo chạy toàn bộ." Sắc mặt Hoàng Phủ Ung rất khó coi nói.
Thân ảnh của sáu người nơi đây vừa nghe vậy, sắc mặt đều đại biến.
"Làm sao có thể! Căn cứ tin tức, chiến lực mà Liễu gia bố trí ở tiền tuyến cũng chỉ ngang với chúng ta, cho dù là bỗng nhiên bọn chúng có tiếp viện, nhưng những thành lũy ở gần biên giới đều có thiết lập pháp trận cường đại, có khả năng ngăn cản được sự tấn công mạnh mẽ ít nhất là mười ngày, sao có thể bị đột phá đơn giản như vậy được?" Hoàng Phủ Chiêm Thiên có chút khó tin nói.
"Trong quân của Liễu gia đột nhiên xuất hiện không ít Ma Thi khổng lồ cao vài chục trượng, đại đa số đều có khí tức từ Thiên Tượng Cảnh trở lên, vả lại toàn thân chúng giống như tường đồng vách sắt, hầu như đao thương bất nhập, vô cùng khó chơi. Liễu gia dựa vào sức mạnh của loại Ma Thi này, trong thời gian rất ngắn đã đột phá phòng tuyến của chúng ta." Hoàng Phủ Ung vừa nói vừa vung tay lên, một vòng ánh sáng như nước gợn bay ra từ trong tay hắn, ngưng tụ thành một mặt thủy kính ở giữa không trung.
Trong thủy kính hiện ra một cái hình ảnh, đó là mấy chục đầu Ma Thi hình thể khổng lồ, đang vây công một chỗ cứ điểm thành lũy.
Trong cứ điểm, quân thủ vệ của trung ương Hoàng Triều phát ra những đợt tấn công dày đặc, nhưng rơi vào trên thân những Ma Thi này lại chỉ có thể để lại một chút tổn thương ngoài da, tối đa khiến chúng lui về phía sau vài bước, căn bản không cách nào tạo thành tổn thương thực chất cho chúng.
Mà trong miệng những Ma Thi này phun ra những đòn tấn công bằng chất lỏng ăn mòn và cột sáng, gây tổn thương không nhỏ đối với kết giới phòng hộ, cứ như vậy không lâu sau đó, kết giới bên ngoài cứ điểm chèo chống hết nổi, liền bị mấy chục đầu Ma Thi mạnh mẽ xé rách.
Mắt thấy cảnh này, sắt mặt của nhóm người Hoàng Phủ Chiêm Thiên đều biến đổi, mặc dù là thông qua thủy kính không cách nào thật sự cảm ứng được thực lực của những Ma Thi kia, thế nhưng thông qua hình ảnh cũng có thể đoán được, chỉ sợ những Ma Thi kia đều có thực lực không dưới Thiên Tượng Cảnh.
Hoàng Phủ Ngọc Phách trông thấy thân ảnh những Ma Thi cao lớn này, sắc mặt càng biến đổi nhiều hơn.
"Quân phòng thủ ở biên giới tổn thất vô cùng nghiêm trọng, hiện tại đã lui về trấn giữ trong thành trì của những châu quận lân cận. Nếu như còn không có viện binh, Dực, Lê, Tấn mấy châu chỉ sợ sẽ không lâu sau liền không còn thuộc về Hoàng Phủ gia chúng ta nữa!" Sắt mặt Hoàng Phủ Ung lúc này đây cực kỳ khó coi, trong miệng nói ra.
Nếu như hơn mười châu này nhanh chóng bị mất như vậy, sẽ tạo thành đả kích thật lớn đối với uy tín của trung ương vương triều, đại điển triều cống vừa mới tổ chức thành công cũng sẽ mất đi phần lớn ý nghĩa.
"Ma Hoàng đại nhân, những Ma Thi này giống như đúc với những Ma Thi mà ta gặp ở Ma Uyên." Hoàng Phủ Ngọc Phách chợt ngắt lời, nói ra.
Nàng lập tức kể sơ lượt về việc đụng độ với những Ma Thi này trong khu lăng mộ ở khu vực ngoại vi nội uyên.
Nhóm người Hoàng Phủ Chiêm Thiên nghe vậy, sắc mặt lại là biến đổi.
"Việc này ta cũng đã đoán được, những Ma Thi này chỉ sợ đúng là Liễu gia đã thông qua thủ đoạn nào đó, triệu hoán từ trong Ma Uyên Bí Cảnh mà ra đấy." Ma Hoàng trầm giọng nói ra.
Sắc mặt mọi người ở đây đều càng thêm ngưng trọng, hành động ngoài dự đoán của Liễu gia đã làm rối loạn triệt để những sắp đặt tỉ mỉ mà Hoàng Phủ thế gia vốn rất vừa lòng đắc chí, thế cục biến thành tràn đầy nguy cơ.
"Ma Hoàng đại nhân, theo tình huống hiện tại, sáu cái quân đoàn vốn chuẩn bị lao tới chiến trường có cần phải điều chỉnh một lần nữa hay không ?" Sau một lát, Hoàng Phủ Chiêm Thiên cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi.
"Căn cứ tin tức từ tiền tuyến truyền về, khu vực những Ma Thi này xuất hiện chủ yếu tập trung ở bốn châu quận là Dực Châu, Ân Châu, Tấn Châu, Trì Châu. Trong sáu quân đoàn, Huyết Sư quân đoàn, Tham Lang quân đoàn, Khúc Vũ quân đoàn, Phá Phong quân đoàn lập tức xuất động, gấp rút tiếp viện bốn châu quận này. Hai quân đoàn còn lại đồng thời xuất phát, lao tới đại bản doanh Liễu gia ở Lê Châu, nếu như Liễu gia tác chiến bốn phía, Lê Châu tất nhiên bỏ trống. Về phần liên minh của các thế gia, một bộ phận đi trợ giúp những châu quận bị liên lụy khác, đồng thời cơ động gấp rút tiếp viện các chiến tuyến còn lại!" Sắc mặt Hoàng Phủ Ung đã khôi phục sự âm trầm như trước, nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi quyết đoán ra lệnh.
"Vâng!" Nhóm sáu người Hoàng Phủ Ngọc Phách vội vàng đáp ứng.
"Thời gian cấp bách, các ngươi lập tức đi tiền tuyến a, Ngọc Phách Trưởng lão ở lại một lát." Hoàng Phủ Ung mở miệng nói ra.
Nhóm người Hoàng Phủ Chiêm Thiên đáp ứng, thân hình lóe lên, lập tức biến mất trong trận pháp, chỉ có Hoàng Phủ Ngọc Phách ở lại.
"Ngọc Phách Trưởng lão, ngươi có đoán ra được mục đích ta kêu ngươi ở lại không?" Hoàng Phủ Ung mở miệng nói ra.
"Thuộc hạ không biết." Ánh mắt Hoàng Phủ Ngọc Phách lóe lên, lắc đầu.
"Ngọc Phách Trưởng lão, Huyết Sư quân đoàn của ngươi lập tức lao tới Ân Châu a, chỗ đó là tuyến đường giao thông quan trọng phương bắc, một khi đánh mất, tất cả thành ở phương bắc rất nhanh sẽ bị Liễu gia chia ra bao vây, tiêu diệt từng bộ phận, cho nên chỗ đó không thể nào bị mất!" Sắc mặt Ma Hoàng rất thận trọng, sau khi trầm ngâm một lát, lại đứng dậy chắp tay bước chậm vài bước, rút cuộc tinh quang trong mắt lóe lên, hạ quyết tâm.
"Vâng, Ma Hoàng đại nhân!" Hoàng Phủ Ngọc Phách đáp ứng.
"Ta sai ngươi đi Ân Châu còn có mục đích khác, chỗ đó cách Hàn Châu gần nhất, trong sáu vị thống soái quân đoàn, chỉ có ngươi là nhìn tận mắt những Ma Thi kia ở Ma Uyên, sau khi ngươi đến Ân Châu, nghĩ cách điều tra ngọn nguồn của những Ma Thi kia. Ta nhận được một tin tức, từ mấy năm trước, cái hạp cốc đi thông Ma Uyên ở Hàn Châu kia đã bị một cỗ sương trắng bao phủ, e rằng đây là do Liễu gia giở trò quỷ." Hoàng Phủ Ung trầm giọng nói ra.
"Vâng, thuộc hạ nhất định không phụ hy vọng của người." Hoàng Phủ Ngọc Phách biến sắc, đáp ứng.
. . .
Trong một gian bí thất (căn phòng bí mật) ở cứ điểm của Huyết Sư quân đoàn, mười hai viên châu màu vàng đất với ánh sáng màu vàng mịt mờ tạo thành một cái trận hình kỳ lạ, đang từ từ chuyển động giữa không trung.
Mỗi một viên châu màu vàng đất thoạt nhìn đều có chút trong suốt, Sơn Hà chi cảnh ở bên trong càng là trông rất sống động, dường như có thể nghe được âm thanh núi cao nước chảy ở bên trong.
Liễu Minh khoanh chân mà ngồi bên dưới, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt nghiêm túc dường như đang để tâm thể ngộ cái gì, đồng thời pháp quyết trên hai tay không ngừng biến ảo. Kỳ diệu là mười hai khối Sơn Hà Châu ánh sáng màu vàng mịt mờ giữa không trung, tùy theo sự biến hóa của những thủ thế trên tay hắn mà theo một quy luật kỳ lạ nào đó, viên này sáng viên kia tối mà chớp động lên.
HIện tại Liễu Minh đã là Thiên Tượng hậu kỳ, nếu muốn bước vào Thông Huyền cảnh, chắc rằng sẽ không thể thiếu sự lĩnh ngộ đối với Pháp Tắc Chi Lực. Sơn Hà Châu là pháp bảo mà hắn quen thuộc nhất, sau khi toàn bộ mười hai khối Sơn Hà Châu đều trở thành Động Thiên pháp bảo, chúng đã có được lĩnh vực chi lực tương đối nguyên vẹn, cho nên hiện tại tìm hiểu pháp tắc trong Sơn Hà Châu là một trong những thứ mà hắn cần phải tu hành.
Đúng lúc này, bên hông của hắn truyền đến một hồi âm thanh chói tai ông ông.
Trong lòng Liễu Minh khẽ động, đảo tay một cái, một cái trận bàn đưa tin đang tản mát ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt xuất hiện, một loạt chữ viết thật nhỏ hiện ra.
Ánh mắt của hắn nhìn quét qua trên đó rồi lập tức thu lại trận bàn, nhoáng một cái, thân thể hóa thành một đạo ánh sáng màu đen, bay ra khỏi bí thất.
Trong đại sảnh nghị sự ở cứ điểm của Huyết Sư quân đoàn.
Hoàng Phủ Ngọc Phách đang ngồi cao cao trên chủ tọa, ở vị trí bên tay trái nàng ta có một gã thanh niên tóc đỏ đang ngồi, đúng là hoàng tử Hoàng Phủ Kiếm Cốc, mà vị trí bên tay phải lại là một gã thiếu nữ mặc váy dài màu tím, da thịt trắng hơn tuyết, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, đúng là Triệu Thiên Dĩnh.
Phần lớn những vị trí khác cũng đã có người, hoặc già hoặc trẻ, bọn họ đều là thống lĩnh các phân đội trong Huyết Sư quân đoàn.
Lúc Liễu Minh bước vào, quét mắt nhìn khắp trong phòng, lúc ánh mắt rơi vào trên người Triệu Thiên Dĩnh, hắn không khỏi sững sờ, vừa khéo lúc này Triệu Thiên Dĩnh cũng nhìn lại.
Ánh mắt hai người va chạm, trong lòng Liễu Minh chấn động, bước chân cũng bất chợt chậm chạp lại.
Vẻ xấu hổ lóe lên trong mắt hắn, vội vàng chuyển mắt, khuôn mặt Triệu Thiên Dĩnh lập tức hơi đỏ lên, cũng nhanh chóng quay đầu đi.
Trong lòng Liễu Minh nhanh chóng suy tính, tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Ngọc Phách, sắc mặt chợt thoáng thay đổi một chút.
Lúc này Hoàng Phủ Ngọc Phách đang chau mày, thoạt nhìn sắc mặt có chút âm trầm, so với sự bình tĩnh thong dong từ trước đến nay có chút khác lạ.
"Lẽ nào chiến sự có thay đổi gì?"
Liễu Minh nói thầm một câu, thế nhưng tình huống thế này không đến lượt hắn lên tiếng, chỉ có thể lẳng lặng đợi chờ.
Nét mặt Hoàng Phủ Kiếm Cốc rất ung dung, việc Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh nhìn nhau hắn cũng đã thấy, trong ánh mắt xuất hiện một tia âm lãnh khó mà phát giác.