Ma Thiên Ký

Quyển 6 - Chương 1477: Phá cấm


"Theo ta được biết thì Hồn Thiên Kính được Ma Chủ đặt tại nơi này để điều khiển một cấm chế trọng yếu trong Luân Hồi cảnh. Chỉ cần có Hồn Thiên Kính trong tay thì ta lập tức có thể nhờ nó tiến đến gần trung tâm Luân Hồi cảnh, cộng thêm một món bảo vật mà ta tìm được khi trước thì có thể phá vỡ cấm chế, thoát khỏi nơi này ngay lập tức." Thanh Linh giảng giải.

Liễu Minh nghe những lời này xong mặt liền lộ ra vẻ khiếp sợ.

"Liễu đạo hữu, lời đã nói ra, ta đây cũng không vòng vo nữa. Ta có thể lấy Tâm Ma ra thề bây giờ rằng chỉ cần ngươi giúp ta một tay, đến lúc đó ta sẽ dẫn người cùng ta rời khỏi nơi đây, thoát khỏi sự khống chế của Ma Chủ." Thanh Linh nghiêm mặt, trịnh trọng nói.

"Rời khỏi Luân Hồi cảnh?" Tim Liễu Minh đập thình thịch.

Lồng giam bong bóng khí trong người hắn có thể nói là tử địch của Ma Chủ, lỡ việc này để Ma Chủ biết được thì chắc chắn hắn sẽ chết chẳng có chỗ chôn, thế nên thoát khỏi chốn này tự nhiên là việc mà hắn cầu còn không được.

"Đúng thế!" Dứt lời, Thanh Linh liền đưa tay bấm niệm pháp quyết liên tục, dứt khoát đem Tâm Ma ra lập thệ.

"Tốt! Một lời đã định!" Liễu Minh thấy thế liền cất lời đồng ý.

Nói xong hắn liền thở ra một hơi, quay người nhìn về phía màn sáng màu đen, tay sờ sờ cắm để lộ vẻ do dự.

Thanh Linh cũng không có ý hối thúc mà chỉ bay thêm một đoạn chừng trăm trượng rồi hờ hững nhìn Liễu Minh.

Sau thời gian uống cạn một chén trà, Liễu Minh liền vung hai tay tức, tức thì khói đen cuồn cuộn tỏa ra quanh người, tiếp đó là một tràng âm thanh rồng ngâm hổ gầm rồi sáu con vụ giao, vụ hổ được ngưng tụ ra, bay lơ lửng trong không trung.

Chỉ thấy sắc mặt Liễu Minh ngưng trọng, miệng phát ra những thanh âm chú ngữ khó hiểu, tiếp đó hai tay hắn bỗng nhiên duỗi thẳng về trước, mười hai ảo ảnh rồng hổ theo đó mà nhao nhao nối đuôi nhau phóng ra, bay thẳng về phía màn sáng màu đen.

Tiếng gió rít dữ dội vang lên!

Ảo ảnh rồng hổ còn chưa chạm đến màn sáng màu đen thì đã thấy phù văn trên màn sáng chớp động lập lòe, tiếp đó gương mặt quỷ cực lớn kia lại lần nữa xuất hiện đồng thời nó phun ra một cột ánh sáng màu đen như muốn nuốt chửng đám ảo ảnh rồng hổ vậy.

Nhưng chính vào lúc này, pháp quyết trong tay Liễu Minh bỗng nhiên biến đổi đồng thời hắn khẽ quát: "Nổ!"

Những tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên!

Mười hai ảo ảnh rồng hổ dồn dập nổ tung, hóa thành một trời khói đen vần vũ, chỉ thoáng chốc chúng đã ngưng tụ thành lớp hình bán cầu trông tựa như một cái bát khổng lồ nhanh chóng chụp lên trên màn sáng màu đen. Cột sáng màu đen do mặt quỷ khổng lồ phun ra bỗng mất đi mục tiêu, chỉ có thể chụp một cái vào không khí.

Thình lình vào lúc này, mười hai thân ảnh cực lớn bỗng hiện ra từ đám khói đen vần vũ đoạn nhanh chóng vây mặt quỷ khổng lồ lại. Chúng chính là Minh Hà Quỷ Vương do mười hai khối Sơn Hà Châu biến thành.

Có lẽ là hiện tại Liễu Minh kế thừa lĩnh ngộ Pháp Tắc Hắc Ám của Ma Thiên, hơn nữa thành tựu với Thủy Thổ Pháp Tắc cũng không nhỏ, nên lúc này thi triển Minh Ngục cùng với gọi ra Minh Hà Quỷ Vương, không phải là khi xưa có thể so sánh.

Bên trong Minh Ngục mơ hồ lẫn lộn rất nhiều loại Pháp Tắc, khí tức Quỷ Vương phát ra rõ ràng đạt tới mức Thiên Tượng Sơ Kỳ.

Mười hai đầu Minh Hà Quỷ Vương mở miệng lớn, phun ra từng mảng lớn hơi nước màu đen, hóa thành rất nhiều xúc tu màu đen, rất nhanh đã trói kín mặt quỷ màu đen kia.



Trên khuôn mặt quỷ hiện ra thần sắc phẫn nộ giống hệt con người, lại phun ra một mảng lớn hắc quang, quấn quanh các xúc tu. Kết quả là hắc quang tuy không thể cắn nuốt xúc tu màu đen như lúc trước, thế nhưng lại khiến cho những xúc tu này vặn vẹo biến dạng một hồi, sau đó cả hai đều triệt tiêu biến mất cùng nhau.

Liễu Minh không để ý đến điều này, trong lúc xúc tu màu đen cuốn chặt lấy mặt quỷ, hắn đã hành động, thân hình nhoáng lên lên một cái đã xuất hiện phía trên mặt quỷ màu đen, song chưởng vang lên tiếng nổ đùng đoàng, trên người tỏa ra hắc quang nồng đậm.

Hai tay hắn trở nên mơ hồ, vô số quyền ảnh màu đen thật lớn chi chít được tung ra, phô thiên cái địa đánh về phía mặt quỷ màu đen. Bên trong quyền ảnh hiện ra một đám phù văn màu đen, sau đó lóe lên rồi chìm vào bên trong mặt quỷ. Sau khi phù văn màu đen chìm vào bên trong mặt quỷ, mặt quỷ vặn vẹo biến dạng một hòi, màu sắc sáng bóng phai nhạt dần đi, mơ hồ có xu thế tán loạn, nhưng hai mắt của nó trở nên đỏ ngầu.

Liễu Minh trông thấy cảnh này, trên mặt mừng rỡ, nhưng lập tức biến sắc, thân hình sau khi mơ hồ một cái đã bắn ngược về phía sau. Ngay sau đó hai mắt của mặt quỷ màu đen kia chợt lóe lên hồng quang, miệng há to, phát tán ra một cỗ sóng âm vô hình, mười hai đạo cúc tu màu đen đang cuốn lấy nó lập tức bị đánh cho xơ xác, dưới cỗ sóng âm vô hình này, mười hai mặt quỷ cũng ầm ầm tan vỡ, biến thành mười hai khỏa viên châu màu vàng đất.

May mà Liễu Minh trốn tránh đúng lúc, không bị cỗ sóng âm này lan đến, thân hình đang ở giữa không trung nhanh chóng bấm pháp quyết, vô số phù văn Pháp Tắc bay ra từ đó, ngưng tụ lại thành một cái đầu màu đen thật lớn có sừng, cũng chợt lóe lên đâm vào mi tâm của mặt quỷ màu đen.

Mặt quỷ màu đen lập tức hiện ra thần sắc thống khổ, miệng nó liên tục phát ra tiếng kêu gào, cuối cùng không chịu nổi nữa mà ầm ầm tan vỡ.

Tất cả chuyện này trông có vẻ phức tạp, nhưng thực tế thì cũng chỉ xảy ra trong vòng mấy hơi thở.

Khiến cho quang cầu bán nguyệt màu đen kia vỡ vụn, cùng lúc thân hình Liễu Minh lộ ra thì quầng sáng màu đen kia cũng biến mất không còn tung tích.

Liễu Minh thu hồi mười hai khỏa Sơn Hà Châu, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác, đưa mắt nhìn lại xung quanh, pháp lực toàn thân đều ngưng tụ lại. Một khi có bất kỳ dị động gì, hắn sẽ không do dự mà chạy trốn ngay ra bên ngoài.

Kể cả Hồn Thiên Kính gì đó, hắn cũng bất chấp.

Một lúc lâu sau, xung quanh cũng không phát sinh điều gì nữa, trong lòng hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Vẻ mặt Thanh Linh lúc này cũng được thả lỏng, vui mừng bay tới, miệng tán thưởng nói:

"Thủ đoạn của Liễu đạo hữu quả thực cao minh, ta cực kỳ bội phục!"

"Thanh Linh tiền bối quá khen." Liễu Minh cười nhạt nói, thu lại Sơn Hà Châu.

Sau khi quang màn màu đen vỡ vụn, một mặt thạch bích màu đen hiện ra, trên đó có một thông đạo tối đen, chẳng biết dẫn tới nơi nào. Hai người đứng ở trước thông đạo, ánh mắt nhìn vào bên trong, cũng không dám tùy tiện đi vào.

"Tiền bối có biết thông đạo trước mắt dẫn đến nơi nào hay không?" Liễu Minh mở miệng hỏi.

"Không biết, lần trước ta cũng chỉ mới đến được nơi này mà thôi. Đường đi tiếp theo ta cũng không biết rõ. Chỉ biết Hồn Thiên Kính được đặt tại một nơi vô tận vùng bùn ở rất sâu bên trong chỗ này, bên trong có thể vẫn còn có hộ vệ trông coi." Sau khi suy nghĩ một lúc, Thanh Linh trả lời.

Liễu Minh nghe vậy, khẽ nhíu mày.

"Những tin tức này cũng do ngày trước ta chém giết một sinh linh Thông Huyền, sau đó sưu hồn nguyên thần của nó mà biết được." Thanh Linh do dự một chút rồi nói tiếp bổ sung.



Liễu Minh khẽ gật đầu, ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra từng đạo ánh sáng màu tím, hắn thi triển Tử Ma Đồng nhìn vào bên trong thông đạo.

Nhưng ngay sau đó, trên mặt hắn lộ ra một tia kinh hãi, Tử Ma Đồng của hắn đã luyện đến mức đại thành, thế nhưng cũng không thể nhìn ra quá xa được, hiển nhiên là trong thông đạo này có bày ra cấm chế.

"Quên đi, chúng ta cứ do dự ở đây cũng không phải là biện pháp, đi vào trước rồi tính." Liễu Minh mở miệng nói.

"Chính xác, tùy theo hoàn cảnh mà hành sự đi." Thanh Linh chậm rãi gật đầu.

Ngay sau đó hai người ào ào tế ra pháp bảo bảo vệ thân thể, một trước một sau đi vào thông đạo.

Vừa bước vào thông đạo một bước, sắc mặt của Liễu Minh hơi đổi, thạch bích trên thông đạo tản mát ra từng tia sáng nhàn nhạt, một cỗ lực lượng vô hình tác động lên thân thể của hắn, khiến cho thần thức không thể tỏa ra bên ngoài. Thanh Linh ở một bên cũng thay đổi sắc mặt, hiển nhiên cũng phát hiện ra tình huống này.

"Nơi đây xem ra cũng thật có chút cổ quái." Liễu Minh cười nhẹ một tiếng.

Chẳng qua là ngoại trừ thần thức không thể phát ra ngoài thân thể thì cũng chẳng có thêm điều gì khác thường. Hai người đều tự mình điều hòa tâm thái, cất bước tiếp tục đi về phía trước. Ngay từ đầu hai người còn toàn thân đề phòng, chẳng qua sau khi đi được một khoảng cách, trong thông đạo có vẻ như cũng không có nguy hiểm gì.

Kể từ đó nội tâm của cả hai cũng buông lỏng hơn vài phần, trong lúc bất tri bất giác tốc độ lại nhanh hơn một chút.

Thông đạo này không hề dài, một khắc đồng hồ sau, phía trước mơ hồ xuất hiện một chút ánh sáng màu trắng, có vẻ như đã đến lối ra.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt vui vẻ, bước nhanh hơn. Càng đi sâu vào thông đạo thì có vẻ như càng rộng rãi hơn, tới lúc này đã lớn đến hơn mười trượng. Ánh sáng phía trước càng lúc càng rõ rệt, đúng là lối ra, từng tia ánh sáng chiếu rọi vào.

Sắc mặt Liễu Minh vui vẻ, có điều ngay lúc này, một đạo bóng đen vô thanh vô tức chợt bắn thẳng đến, lóe lên một cái đã hiện ra trước mắt hắn, giống như một thanh đao màu đen nặng nề chém tới. Trước người Thanh Linh cũng xuất hiện một đạo hắc ảnh như vậy, một đạo hắc mang đột nhiên chém xuống. Liễu Minh khẽ nhún chân, thân hình mơ hồ một cái bắn ngược về phía sau, động tác liên tiếp vô cùng nhanh chóng.

Bóng đen sát theo cơ thể hắn, ầm ầm chém xuống mặt đất. Một tiếng trầm đục thật lớn vang lên, mặt đất nứt ra một hố sâu rất lớn, đá vụn văng tung tóe. Liễu Minh phản ứng rất nhanh, đã tránh kịp, nhưng Thanh Linh thì lại không có tốc độ như Liễu Minh, bị một bóng đen bổ trúng.

Một tiếng nổ ầm vang, đạo hắc ảnh kia tỏa ra rất nhiều hắc mang, bao phủ cả người Thanh Linh vào trong. Thân hình Liễu Minh chợt lóe, xuất hiện cách đó hai mươi trượng, ánh mắt nhìn thoáng qua phía Thanh Linh, thần sắc cũng chẳng lộ ra chút nào lo lắng.

"Đây là cái gì?" Ánh mắt của hắn nhìn lại giữa không trung, hai bóng đen kia cũng vừa lúc hạ xuống.

Giữa không trung, chẳng biết lúc nào xuất hiện một đoàn bóng đen, bên trong nhô ra hai vật gì đó giống như hai cái lưỡi liềm rất lớn. Bởi vì bị bóng đen bao phủ cho nên không thấy rõ được chân thân bên trong là gì. Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, một đạo đao quang trong suốt từ tay hắn bắn ra, chợt lóe biến thành cự nhận màu xanh lớn hơn mười trượng, chém thẳng về phía bóng đen trong không trung.

Cơ hồ cùng lúc đó, Thanh Linh đang bị hắc quang bao quanh phía trước đột nhiên phát ra quang mang màu đen chói mắt, một tiếng vang thật lớn, lưỡi liềm chém trúng Thanh Linh bị một cỗ cự lực đánh bay ra ngoài. Bên trong quang mang màu đen, một cánh tay của Thanh Linh thình lình trở nên vô cùng thô to, mặt ngoài phát tán ra từng đạo ánh sáng đen nhánh, bên trên lộ ra một vài vết chém rất lớn.

Bên kia, cự nhận màu xanh ầm ầm chém vào bóng đen giữa không trung, một tiếng vang thật lớn từ bên trong truyền ra, tựa hồ Thanh Ma Nhận bị cái gì đó ngăn lại. Lông mày Liễu Minh nhíu lại, pháp quyết trong tay biến đổi, mặt ngoài Thanh Ma Nhận phát ra ánh sáng chói lòa, từng đạo quang nhận màu xanh bắn ra bốn phương tám hướng.

"Xuy xuy" một tiếng nứt vỡ trầm đục vang lên, bóng đen bị lưỡi đao chém vỡ ra, vật bên trong lộ ra.

Sắc mặt Liễu Minh cùng Thanh Linh đều biến đổi, giữa không trung rõ ràng là một đầu quái thú bọ ngựa rất lớn, trên thân thể thon dài hiện ra từng đạo hoa văn màu trắng, hai vật giống như lưỡi liềm hạ xuống, đúng là hai cái chân trước của nó, nhìn qua thì thấy sắc bén vô cùng. Một cái chân nhỏ của quái thú lúc này đã bị chặt đứt, máu huyết chảy đầm đìa, rõ ràng vừa xong bị Thanh Ma Nhận chém bị thương.