“Tiểu Phàm, là thư ký Bạch gọi!” Thẩm Ngọc Mai nhìn qua dãy số.
Ngay lập tức đưa điện thoại cho Lâm Thiệu Huy.
Cái gì!
Nghe được lời này của Thẩm Ngọc Mai, Lâm Thiệu Huy tim đập thình thịch.
Anh hiểu rất rõ về Bạch Tố Y.
Nếu như không có chuyện gì đã xảy ra, thì cô ấy tuyệt đối sẽ không để thư ký của mình gọi điện thoại cho người nhà mình.
Mà bây giờ… Hiển nhiên đã có chuyện gì đó xảy ra!
Lâm Thiệu Huy lúc này ngay lập tức bắt máy, thì từ trong điện thoại lập tức truyền đến tiếng kêu lo lắng:
“alo alo alo! có phải là cô không?”
“Tôi là Lâm Thiệu Huy!” Trái tim của anh nhảy bình bịch.
Linh cảm xấu trong lòng anh càng ngày càng mạnh.
Khi nghe điện thoại, thư ký của Bạch Tố Y nghe được giọng nói của Lâm Thiệu Huy sau, đột nhiên vui mừng khôn xiết:
“Anh Lâm, đã xảy ra chuyện lớn rồi! Sáng nay đường dây tiêu thụ Hoàn hồn đan của tập đoàn chúng ta đã được mở ra!”
“Nhưng mà không biết chuyện gì đã xảy ra? Có một vấn đề đã xảy ra ở ngôi làng trong thành phố.
Tất cả các loại thuốc đều bị một phòng tập quyền anh cướp đi!”
Nói xong!
Thư ký của Bạch Tố Y lo lắng khóc lên, kể với anh bằng một giọng nói thảm thiết:
“Bởi vì công nhân của chúng ta đánh không lại bọn họ.
Cho nên chủ tịch vừa nãy đã đích thân dẫn người đi Lang Quán rồi!
“Nhưng mà đã xảy ra chuyện!”
Cái gì!
Thư ký vừa nói ra lời này, Lâm Thiệu Huy biến đổi vẻ mặt trong nháy mắt.
Giọng nói của anh trở nên sắc bén, lạnh như băng, giống như ẩn chứa núi thây biển máu ở trong đó:
“Đã xảy ra chuyện gì? Bạch Tố Y đâu rồi? Nói mau!!!”
Lâm Thiệu Huy thốt ra câu hỏi này.
Không chỉ là vị thư ký ở bên kia điện thoại.
Mà ngay cả những người xung quanh như Thẩm Ngọc Mai, đứa ăn mày.
Thậm chí cả đám người tên mập, cũng bị dọa giật cả mình.
Bọn họ chỉ cảm thấy, trong khoảng không khí xung quanh này, hình như cũng bị hạ nhiệt xuống lạnh như băng.
Làm cho bọn họ bỗng nhiên rùng mình một cái.
“Lâm… Anh Lâm à, xin anh bớt giận! Tổng giám đốc không có bị xảy ra chuyện gì lớn.
Chẳng qua là bị đám người của Lang Quán bắt lại tạm giam!”
Tạm giam?
Lâm Thiệu Huy cau mày chặt hơn.
Anh không rõ, đối phương tạm giam Bạch Tố Y làm cái gì!
“Theo lời của một vị đồng nghiệp đi chung với giám đốc Bạch quay lại báo tin.
Mấy người kia đem giám đốc Bạch nhốt trong một cái lồng sắt! Rồi để họ quay về tiện thể nhắn với công ty là, anh trong vòng nửa tiếng phải đi tới Lang Quán!”
“Nếu không, giám đốc Bạch sẽ thuộc về bất cứ người nào thắng tay quyền anh ở sảnh của Lang Quán!”
Chà!
Theo những lời của vị thư ký này kết thúc.
Ánh mắt của Lâm Thiệu Huy lập tức lóe lên sát ý điên cuồng.
Đã lâu rồi!
Đã rất lâu rồi, anh chưa cảm nhận được suy nghĩ muốn giết sạch tất cả mọi thứ như vậy!
“Lang Quán có bối cảnh như thế nào?”
Giọng nói của Lâm Thiệu Huy vô cùng lạnh lùng.
Tựa như không có chút tình cảm dao động nào.
Nhưng mà lời nói này lọt vào trong tai người nghe, lại làm cho họ bất giác lạnh cả sống lưng.
Sởn cả gai ốc!
Giống như một con mãnh thú khát máu, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người bắt đầu thức tỉnh lại.
Khiến cho họ không khỏi tự giác mà lui về sau một bước.
“Ngài Lâm, chúng tôi đã điều tra rõ ràng! Chủ nhân của Lang Quán là tên Thương Lang mặt sắt.
Chính là cái tên mà ba năm qua đã cầm danh hiệu vương giả ngầm của môn quyền anh ở thành phố Giang!”
“Theo lời đồn anh ta đã đánh hai mươi trận toàn thắng! Không thua một trận nào.
Trong lịch sử của quyền anh thành phố Giang.
Anh ta chỉ đứng sau Hắc Hổ!”
Thương Lang mặt sắt!
Khi nghe xong bốn chữ này.
Lâm Thiệu Huy quét hai mắt, nhìn thẳng vào tên mập kia.
Khóe miệng của anh hiện ra một vòng cung đáng sợ.
.
Truyện Quân Sự
“Mày… Mày muốn làm gì?”
Tên mập luống cuống.
Chẳng biết tại sao, hắn ta cảm giác được ánh mắt của Lâm Thiệu Huy quá đáng sợ.
Làm hắn ta sợ hãi đến nỗi muốn tè ra quần.
Phảng phất như là mãnh thú!
Lại giống như là của ma quỷ!
Ánh mắt này thật là đáng sợ!
Lâm Thiệu Huy cúp điện thoại, rồi trả điện thoại lại cho Thẩm Ngọc Mai.
Sau đó mới chậm rãi bước đi đến gần tên mập:
“Mày vừa mới nói, Thương Lang mặt sắt là anh trai của mày?”
Giọng nói của Lâm Thiệu Huy cực kỳ dịu dàng.
Anh vừa nói, vừa quan tâm chăm sóc.
Đưa tay giúp tên mập sửa sang lại cổ áo!
Giọng nói nhẹ nhàng cộng thêm động tác ấm lòng!
Những điều này làm cho tâm tình khẩn trương của tên mập triệt để buông lỏng ngay lập tức.
Tên mập cho rằng, tên tuổi của anh trai mình đã dọa Lâm Thiệu Huy sợ.
Làm cho Lâm Thiệu Huy muốn hòa giải và xin lỗi hắn ta.
Giờ phút này!
Không chỉ là tên mập nghĩ như vậy.
Mà ngay cả những người xung quanh như Ôn Nhã Như, Thẩm Ngọc Mai, cùng với tất cả những người đi đường xung quanh cũng nghĩ như thế.
Dù sao!
Những người sống ở ngôi làng trong thành phố đều biết đến Thương Lang mặt sắt là sự tồn tại mà không có ai có thể khiêu khích được.
Ngoại trừ Đao gia và Hắc Hổ ra.
Thì thế lực mạnh nhất Thành phố Giang là thuộc về Thương Lang mặt sắt..