Mắt Mù

Chương 36


Edit: Jiang

Beta: Cỏ Cua

Chu An rửa sạch chén đĩa rồi đặt lên bàn làm việc của Lộ Đình Vân.

Lúc xuống dưới lầu, cô tình cờ nghe thấy cô gái kia đang phàn nàn rằng bộ sườn xám Chu An giới thiệu cho cô ta không đẹp. Giọng của cô gái khá lớn, khiến các khách hàng đang có mặt ở đó không vui cho lắm.

Chu An và mấy nhân viên khác trong cửa hàng bưng bánh quy lên, tiện thể xin lỗi khách hàng.

Sau khi dời lực chú ý của khách hàng, Tiểu Ngư đến bên cạnh Chu An, nhỏ giọng than thở: “Chị thấy không phải do quần áo không đẹp đâu, mà do khí chất của cô ta không xứng với nó.”

“Bộ sườn xám này em mặc lên đẹp biết bao nhiêu.”

“Suỵt.” Chu An không muốn rước họa vào thân nên không tiến lên giải thích, chỉ yên lặng đứng một bên quan sát.

Thầy Lộ tự mình xuất hiện, không muốn cô bị dính rắc rối.

Cô thấy Lộ Đình Vân cầm kim chỉ, điều chỉnh kích thước của bộ quần áo theo số đo của cô gái kia, tà váy dài được cắt bớt 10cm. Sau khi sửa xong, ánh mắt của những khách hàng trong cửa hàng sáng lên. Lúc này cô cũng yên tâm hơn.

“Như vậy…” Cô gái kia soi gương một hồi lâu, giọng nói đã dịu hơn nhiều, còn nghe ra được vài phần đáng yêu: “Cũng không tệ.”

Chu An không tiếp tục để ý vị khách khó tính này. Cô đến khu quần áo, giới thiệu về lịch sử phát triển sườn xám Trung Quốc cho những vị khách có hứng thú.

Ngày chủ nhật, Chu An cùng với những nhân viên khác trong cửa hàng phải làm tám tiếng. Giữa trưa mọi người chia thành từng nhóm ra ngoài ăn cơm.

Chu An đợi Lộ Đình Vân xuống lầu, sau đó đi theo anh ta.

“Thầy Lộ, em có thể mời thầy ăn cơm được không ạ?” Chu An chạy chậm đến bên cạnh Lộ Đình Vân, hơi liếm môi: “Em có vài lời muốn nói với thầy.”

Lộ Đình Vân hơi dừng lại, bình tĩnh cất chìa khóa xe vào trong túi quần, gật đầu: “Đến quán cô thường tới đi.”

Bên cạnh có một chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh, hương vị không thua kém gì các nhà hàng trong nước. Bởi vì nó gần nơi làm việc và giá cả phải chăng nên có không ít nhân viên của cửa hàng sườn xám đến đây ăn.

Chu An gọi hai suất ăn thịnh soạn nhất, Lộ Đình Vân nhận lấy đĩa thức ăn từ tay cô. Chu An và Lộ Đình Vân phải đợi một lúc lâu mới có một bàn trống cho hai người họ.

Chiếc bàn khá nhỏ.

Hai người ngồi không thể tránh khỏi việc đầu gối chạm vào nhau.

Chu An nhường chỗ dưới gầm bàn, hai chân co lại.

Lộ Đình Vân ăn hai ba miếng rồi đặt đũa xuống. Anh không xem điện thoại, chỉ yên lặng chờ đợi.

Chu An hơi hối hận vì không dẫn Lộ Đình Vân đến một cửa hàng ven đường khác. Cô cầm khăn ăn lau khóe môi, hỏi: “Thầy Lộ, thầy không ăn sao?”

“Tôi no rồi.” Lộ Đình Vân nhỏ giọng đáp.

Bị người đàn ông đối diện nhìn chằm chằm vào việc ăn uống khiến Chu An hơi căng thẳng nên cô không tiếp tục ăn nữa: “Em cũng no rồi.”

Đối diện với ánh mắt của Lộ Đình Vân, Chu An mở miệng: “Thầy Lộ, cảm ơn thầy đã chăm sóc em trong khoảng thời gian vừa qua. Em học được rất nhiều thứ ở cửa hàng của thầy.”

Cô dừng một chút, giọng áy náy: “Bởi vì lý do cá nhân nên em phải chấm dứt công việc này.”

Lộ Đình Vân lộ ra ánh mắt kinh ngạc, anh ngừng lại rồi hỏi: “Vì sự theo đuổi của tôi khiến em cảm thấy phức tạp sao? Tôi nghe nói em và cậu chủ nhà họ Thẩm không có quan hệ yêu đương, chẳng lẽ không đúng sao? Anh ta bảo em nghỉ việc?”

Chu An cảm thấy lời nói của mình hơi khiến người khác hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Không phải, quyết định này không liên quan đến Thẩm Chu Niên, cũng không có liên quan đến thầy. Chỉ là em muốn rút ngắn quá trình học tập, cho nên lộ trình học tiếp theo rất nặng. Em sợ không có thời gian đến cửa hàng làm tiếp được.”

Trước đó không lâu giáo viên hướng dẫn đã phá lệ chấp nhận yêu cầu tốt nghiệp sớm của cô.

Nếu kế hoạch thuận lợi, cô sẽ trở thành sinh viên duy nhất của học viện nước hoa Grasses rút ngắn thời gian học tập từ sáu năm xuống thành hai năm.

“Nhờ có thầy” Chu An cong môi, nhẹ nhàng nói: “Mấy tháng nay em đã tích góp được tiền sinh hoạt phí cho hai năm tiếp theo.”

Lộ Đình Vân: “Rất vui vì có thể giúp được em.”

Nếu như bởi vì Chu An nói muốn thôi việc lúc đầu khiến anh cảm thấy hơi khó chịu, thì bây giờ anh không còn quan tâm đến nó nữa.

Cô gái anh để mắt đến không chỉ xinh đẹp động lòng người mà còn có chí tự lập. Cô biết rõ mục tiêu của mình ở đâu, nên sẽ càng nỗ lực phấn đấu để thực hiện nó.

Càng tiếp xúc, anh lại càng lún sâu hơn.

Lộ Đình Vân đặt hai tay lên bàn, im lặng một lúc rồi nói: “Sau này tôi còn có thể liên lạc với em được không?”

Chu An ngây người một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Có thể ạ, cởi bỏ quan hệ ông chủ nhân viên ra, chúng ta có thể làm bạn. Nếu như thầy muốn vẫn có thể liên lạc với em.”

Nhưng chỉ có thể là bạn bè.

Cô nghĩ Lộ Đình Vân có thể hiểu được ý này.

Lộ Đình Vân đương nhiên hiểu ẩn ý của Chu An.

Anh cảm thấy hơi chua sót, cầm ly Coca lên nhấp một ngụm, lại uống thêm một ngụm nữa. Vẫn không quen nổi mùi vị này.

Có lẽ đối với Chu An, anh giống như ly Coca này. Không quen, cũng không thích.



Không thể miễn cưỡng.

Hai người nói chuyện xong, Lộ Đình Vân không hề có lý do để tiếp tục dây dưa.

Lộ Đình Vân quyết định buông tay, ít nhất có thể để lại trong lòng đối phương một ấn tượng tốt.

Trên đường quay về cửa hàng sườn xám, Chu An thảo luận với Lộ Đình Vân về thời gian nghỉ làm. Chờ đến khi cửa hàng sườn xám tìm được nhân viên thích hợp đảm nhiệm vị trí của cô thì cô có thể rời khỏi.

Đương nhiên, nếu như sau này cô muốn đến, Lộ Đình Vân vẫn sẽ hoan nghênh.

Bỏ qua việc Lộ Đình Vân có tình cảm với cô thì Chu An chính là gương mặt hút khách của cửa hàng sườn xám.

Giáo viên hướng dẫn ở học viện nước hoa cho phép Chu An tốt nghiệp sớm, nhưng điều kiện tiên quyết khi tốt nghiệp là cô phải vượt qua các bài kiểm tra của các giáo sư khác nhau. Cô không chỉ phải vượt qua tất cả các bài thí nghiệm hằng ngày với vị trí đầu tiên, mà còn cần tự học rất nhiều khóa học, làm các bài kiểm tra ngẫu nhiên của giáo sư.

Cuộc sống mới hàng ngày chạng vạng sáng đã rời giường, tối về thì lại đọc sách đến khuya trôi qua rất nhanh.

Nửa tháng sau, vào một ngày thu lạnh lẽo, cửa hàng sườn xám tuyển được một nhân viên bán thời gian thích hợp, Chu An phụ trách chỉ dẫn cho cô ấy. Khoảng một tuần sau, cô có thể chính thức nghỉ việc.

Buổi chiều hôm nay, cô bắt đầu chỉ cho nhân viên mới nhớ các loại vải và kiểu dáng của chúng, lúc nhìn ra ngoài thì trời đã tối. Bây giờ đã là mùa thu, tốc độ của màn đêm nhanh hơn rất nhiều.

“Chị An An, thật ngại quá, làm chậm trễ thời gian của chị rồi.” Nhân viên mới là một sinh viên đại học ở gần đó, xử lý công việc chậm hơn An An. Chu An dạy cô ấy rất nhiều thứ. Lúc hai người cùng nhau rời khỏi cửa hàng, cô ấy nhét một hộp sữa chua vào trong tay Chu An: “Hôm nay cám ơn chị nhé, hẹn gặp lại!”

“Hẹn gặp lại.” Chu An cười khoát tay.

Sau khi tạm biệt, cô vừa đi về hướng nhà trọ, vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thẩm Chu Niên.

Chu An:【Hôm nay em về hơi muộn, lát nữa anh dắt Nhị Bạch qua nhé.】

Thẩm Chu Niên:【Được. /Nhị Bạch gật đầu.】

Chu An thấy Thẩm Chu Niên tự chế ra meme Nhị Bạch ngơ ngác gật đầu thì không nhịn được bật cười.

Chu An ngẩng mặt lên từ điện thoại, không biết đã rẽ vào con ngõ nhỏ lúc nào, đoạn đường tối om nên cô hơi sợ hãi. Con đường này cô đã đi một lần lúc chưa quen với đường xá ở đây, chỉ hơi tối một chút nhưng không quá lòng vòng.

Chu An mở đèn pin ở điện thoại di động ra, thấy mức pin hiển thị ở trên đầu chỉ còn lại 10%, cô quyết định tạm thời không trả lời tin nhắn nữa.

Đi ngang qua cửa sau của vài quán bar, Chu An cố gắng không nhìn những tên say rượu đang ngồi bên vệ đường.

Một gã đàn ông râu quai nón đang cầm một chai rượu, ánh mắt mơ màng nhìn về phía Chu An: “Hey, cô gái Phương Đông xinh đẹp, uống với nhau một ly nhé?”

Chu An làm như không nghe thấy, bước đi nhanh hơn.

Đi tới một đoạn đường chìm vào trong bóng tối một lần nữa, phía sau yên lặng không một tiếng động. Nhưng Chu An vẫn ngửi được mùi cồn xen lẫn với mùi nước hoa. Cô hơi nghiêng đầu, quan sát động tĩnh phía sau qua khóe mắt.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Chu An khiến cô giật mình đến nỗi hơi nghiêng người qua một bên. Cổ tay bị cảm giác ẩm ướt nóng bỏng nắm chặt, khi cô định thần lại thì đã bị người đàn ông trước mặt nắm chặt tay.

Với ánh sáng le lói từ điện thoại, Chu An nhìn vô cùng rõ mặt của anh ta.

Là người đàn ông lần trước ở cửa hàng sườn xám muốn “giao dịch” với cô.

“Thật sự là em à.” Hơi thở của người đàn ông đậm mùi rượu, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô. Lúc nói chuyện, anh ta còn sát vào cổ Chu An hít một hơi, giống như con rắn độc đang nói với con mồi của mình: “Gặp rồi thì chơi một chút nào.”

Chu An bị anh ta áp tới góc tường, đầu óc cô trống rỗng, động tác toàn thân như bị cái gì đó kìm lại khiến cô không thể động đậy. Sau lưng cô toát mồ hôi lạnh, cô muốn đẩy người đàn ông ra theo bản năng, nhưng lại không thể nào đẩy ra được.

Giống như là bị bóng đè vậy.

“Buông tôi ra!” Chu An dùng tất cả sức mạnh của mình mới có thể thoát khỏi bàn tay của người đàn ông.

Rõ ràng chỉ là một động tác, nhưng vì đã dùng quá nhiều sức nên cô bắt đầu thở hổn hển.

Người đàn ông buông ra, cơn tức giận lập tức bộc phát.

Anh ta khạc nhổ qua bên cạnh, dùng tiếng Pháp mắng chửi một hồi. Ánh mắt không tốt đẹp của anh ta quét qua Chu An một vòng, sau đó cúi người, tiến lên ôm chặt eo Chu An, giam cô vào tường một lần nữa.

“Giả vờ cái gì chứ.” Người đàn ông cười xấu xa: “Tôi chẳng dùng bao nhiêu sức mà em không đẩy ra được? Không biết người bạn trai chủ cửa tiệm kia của em có biết dáng vẻ của em khi ở trong lòng tôi như thế nào không nhỉ.”

“Cút.” Chu An đè tay anh ta lại, nhưng không thể nào đẩy ra.

Cô cố gắng hết sức đẩy ra, nhưng anh ta vẫn không động đậy một chút.

Lại là thế này! Lại là không thể chống đối lại được!

Chu An cắn môi dưới đến mức chảy máu, móng tay bấm sâu vào mu bàn tay người đàn ông. Máu tươi không chỉ nhuộm đỏ đôi môi tái nhợt của cô mà còn thấm qua kẽ hở trên các ngón tay của cô.

Người đàn ông đau đớn khó chịu, cuối cùng buông cô ra. Thấy mu bàn tay mình có năm vết máu, anh ta cầm một chai thủy tinh đập vỡ lên tường phía trên đỉnh đầu Chu An.

Chu An thấy mảnh vỡ của bình rượu sắp rơi vào mặt cô, ánh mắt đột nhiên mở lớn.

“Gâu…”

Cảm giác đau đớn trên mặt như trong tưởng tượng không xuất hiện, lông mi Chu An cong lên rồi chợt nghe thấy tiếng bình rượu lăn trên mặt đất.

Giây tiếp theo, tiếng rên rỉ của người đàn ông xen lẫn với âm thanh cắn xé của Nhị Bạch vang lên trong con phố vắng lặng.

Chu An chưa phản ứng lại, chỉ thấy bóng dáng Thẩm Chu Niên chạy đến bên cạnh cô, đạp một cú thật mạnh vào bụng người đàn ông.

Cơ thể anh ta loạng choạng rồi đập vào tường. Phía sau có vài mảnh thủy tinh rơi vỡ. Người đàn ông không để ý nên bị mảnh thủy tinh găm vào người, tiếng rên rỉ tiếp tục vang lên.



Chu An dựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống.

“Nhị Bạch, đừng nhả ra!” Thẩm Chu Niên thấy trạng thái của Chu An không ổn lắm, nhanh chóng bước lên đỡ lấy Chu An đang ngồi xổm xuống: “An An, An An, không sao rồi, không sao rồi.”

Chu An ngẩng đầu, ánh mắt khẽ động đậy, cô thấy Thẩm Chu Niên hơi mấp máy môi, nhưng không nghe được giọng của anh. Tiếng ong ong vang lên trong đầu, cô hơi chớp mắt, một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống.

“An An…” Tim Thẩm Chu Niên như bị thứ gì đó bóp nghẹn. Anh muốn vươn tay vỗ vai cô an ủi, nhưng vừa thấy anh định chạm vào cô thì cô đã co rúm người lại.

Động tác của Thẩm Chu Niên dừng lại ngay lập tức. Anh thu tay lại, nhẹ giọng nói: “Không sao rồi, Nhị Bạch và tôi ở đây. Nhị Bạch đang cắn tên đàn ông cặn bã kia.”

“Chu An, hít thở đi!” Thẩm Chu Niên phát hiện dường như Chu An quên cả hô hấp, anh lo lắng đến mức suýt nữa thì đứng lên. Anh hít sâu một hơi, đè thấp giọng, nhẹ giọng nói: “An An, phải hít thở, hít thở, An An…”

Chu An nhìn vào đôi mắt phản chiếu bóng hình mình, những xiềng xích đang bám lấy cô đột nhiên buông ra. Cô dần dần lấy lại được hơi thở của mình.

Tiếp sau đó là “Oẹ…”

Chu An nhoài người vào góc tường, nôn khan.

“Thẩm Chu Niên, anh,” Chu An nhận lấy khăn lau miệng từ tay anh, vừa nôn vừa nói: “Anh không cần phải quan tâm đến em, cứ để em nôn, nôn xong là ổn rồi.”

Thẩm Chu Niên vặn chai nước anh thường mang theo rồi để ở chỗ Chu An có thể với tới được. Sau đó anh lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Người đàn ông nằm trên mặt đất không biết là ngất do đau đớn hay do bị con chó dọa sợ. Lúc cảnh sát đến đưa anh ta đi, anh ta như một cái xác chết.

Thẩm Chu Niên thật sự hy vọng anh ta sẽ chết.

Cảnh sát Pháp ở hiện trường hỏi Chu An vài câu đơn giản. Sau khi luật sư Thẩm Chu Niên gọi  đến hiện trường thì cảnh sát rời đi, không đưa cô đến cục cảnh sát.

“Thẩm Chu Niên, cảm ơn anh.” Chu An vẫn cảm thấy sợ hãi. Hai người và Nhị Bạch đi ra khỏi con phố tối tăm. Đứng ở dưới trụ đèn ven đường, đôi môi tái nhợt của cô hơi cong lên. Cô cúi đầu xoa cái đầu xù của Nhị Bạch: “Còn có em nữa, em rất dũng cảm đó Nhị Bạch.”

Tầm mắt của Thẩm Chu Niên không rời khỏi Chu An, cảm giác tội lỗi dần xâm chiếm trái tim, anh chậm chạp nói: “Tối nay anh ở với em.”

“Không cần đâu, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi.” Chu An lắc đầu: “Hai người về nhà cùng em. Đi hết quãng đường đó là em có thể bình thường lại rồi.”

Thẩm Chu Niên nhìn cô, không lên tiếng. Qua một hồi lâu anh mới ừ một tiếng, cúi đầu nắm lấy tay áo của Chu An.

Chu An ngây người, không biết làm thế nào: “Thẩm Chu Niên, anh…”

“Chu An.” Đôi mắt nhìn Chu An của Thẩm Chu Niên ướt át. Anh nhìn cô chằm chằm, yết hầu lên xuống một chút, yên lặng vài giây rồi mới nói: “Anh sợ.”

“Anh sợ phải nhìn thấy em bị thương.”

Chu An cảm giác trước mắt mình toàn là sương mù. Cô cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Vậy anh nắm nhé.”

Trở lại căn phòng trọ, việc đầu tiên cô làm chính là đi vào phòng tắm tắm rửa. Kỳ cọ đến mức cả người ửng hồng, sau đó cô mới chậm rãi rời phòng tắm, chui vào ổ chăn.

Càng về đêm, Chu An mơ mơ màng màng lạc vào một giấc mơ kỳ quái.

Trong giấc mơ của mình, cô bị những người đàn ông lang thang, say xỉn bao vây.

Những khuôn mặt lạ lẫm. Cô ngồi xổm xuống góc tường, hai tay ôm chặt lấy chân.

“Em không nhìn thấy, anh đây xoa giúp em nhé.”

“Giả vờ cái gì chứ, tôi không dùng sức mà em cũng không đẩy tôi ra được.”

“Không cần, đừng chạm vào tôi!”

“Cút!”

“Đau quá… Đau quá…”

“Chúng ta không bị đánh chết đó chứ…”

Ô ô ô ha ha ha ha ha…

Tiếng khóc, tiếng cười man rợ của đàn ông, tiếng trẻ con khóc, tiếng gậy đập xuống như mưa trút, tiếng quần áo bị xé rách vang lên bên tai Chu An.

Chu An nằm co ro trên giường, đôi mắt nhắm chặt, hơi thở dần trở nên gấp gáp. Cô đột nhiên mở mắt ra, cảnh vật trước mắt xoay chuyển, chân tay tê liệt, hô hấp kịch liệt vì thiếu oxy.

Tay Chu An bất giác run lên.

Cái lạnh phía sau lưng thấm vào trong xương tủy.

Trong đầu Chu An chỉ có một ý nghĩ. Cô cố gắng khống chế bàn tay phải run rẩy của mình, sờ dưới gối tìm điện thoại.

Sau khi ấn số điện thoại của Thẩm Chu Niên, một giọng nói thấm đẫm hơi lạnh của màn đêm vang lên: “Alo, Chu An, tôi ở đây.”

Chu An ngẩng đầu nhìn trần nhà mơ hồ, cố gắng phát ra âm thanh: “Thẩm Chu Niên, em không, em không thở được….”

 

------oOo------