Edit: Jiang
Beta: Cỏ Cua
Đại Hoàng đã mất được một tuần.
Đôi khi Chu An sẽ ngây người, giống như việc Đại Hoàng rời khỏi cô là một cơn ác mộng.
Nắng sớm ban mai nhẹ nhàng chiếu vào, đồng hồ sinh học của Chu An vẫn luôn đúng giờ. Chu An xốc chăn xuống giường, dụi dụi đôi mắt, mò mẫm đi đến phòng khách, vỗ vỗ đỉnh căn nhà gỗ nhỏ, nhẹ giọng nói: “Đại Hoàng, dậy đi thôi.”
Phòng khách im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim chạy của chiếc đồng hồ treo trên tường, nhưng lại không có âm thanh đáp lại cô.
À, Đại Hoàng đã đi rồi, cô lại quên nữa rồi.
Chu An hồi phục lại tinh thần, làm như không có việc gì, buông tay, sau đó trở lại phòng rửa mặt.
Lúc ăn sáng, nhóm người giúp việc đứng cạnh bàn ăn sắp xếp cẩn thận. Gần đây vào buổi sáng, Phó Minh Sâm cố ý qua đây ăn sáng cùng với cô, cho nên mọi người phải làm việc cẩn thận hơn.
“Dì Khương, hôm nay dì nấu cháo hải sản sao?” Chu An từ phòng đi ra, ngửi ngửi rồi nói.
“Mũi An An thật là thính.” Dì Khương khen ngợi.
Chuông cửa vang lên, người giúp việc lập tức đi mở cửa cho Phó Minh Sâm: “Ngài Phó tới rồi!”
“An An.” Phó Minh Sâm đi vào phòng khách, cởi áo khoác lạnh lẽo bên ngoài ra, nhìn Chu An đầu tiên. Mái tóc đen dài của cô gái tùy ý buông xõa trên vai, lông mi còn hơi ướt, đoán chừng là mới rửa mặt xong. Chóp mũi và hai má ửng hồng, sắc mặt tốt hơn ngày hôm qua một chút.
“Anh Phó tối qua ngủ ngon không?” Chu An nghe thấy Phó Minh Sâm ngồi xuống ghế nên cũng ngồi xuống theo anh, biểu lộ sự quan tâm như thường ngày.
“Rất ngon.” Phó Minh Sâm nói dối.
Từ khi anh ta qua lại với Tần Duyệt Nhan, anh ta bắt đầu bị mất ngủ. Sự ra đi của Đại Hoàng khiến anh ta không đêm nào được ngon giấc. Anh ta cũng không đi trị liệu gì, coi như đó là một sự trừng phạt của bản thân.
Mặc dù Chu An lớn lên ở thôn quê, nhưng giáo dưỡng của cô rất tốt, lúc ăn cơm rất im lặng, ngồi thẳng người.
Sau khi ăn xong, Chu An lấy khăn ăn lau khóe miệng, sau đó hỏi Phó Minh Sâm: “Anh Phó, ngày mốt là sinh nhật của anh. Anh có muốn quà gì không?”
Phó Minh Sâm chân thành nói: “Em ở bên anh đã là món quà tốt nhất rồi.”
Người giúp việc đứng bên cạnh cúi đầu cười trộm. Đúng là ngài Phó rất thích Chu An, cô ấy thật may mắn.
Chu An: “Đương nhiên em vẫn ở cùng anh rồi. Nhưng mà quà sinh nhật của anh Phó không thể qua loa được. Em muốn chuẩn bị cho anh một bất ngờ. Ngày mốt sẽ đưa cho anh.”
Phó Minh Sâm nhớ ra ngày mốt anh ta sẽ cùng với Tần Duyệt Nhan đi tham dự tiệc sinh nhật của bố cô ấy, nên liền nói: “Sinh nhật năm nay anh không định tổ chức, ngày mốt lại phải làm việc đến tận tối muộn. An An ở nhà đợi anh, có muộn thế nào anh cũng trở về.”
“Vâng ạ.” An An ngoan ngoãn gật đầu.
Năm nay là đại thọ năm mươi tuổi của bố Tần Duyệt Nhan, tiệc sinh nhật được tổ chức long trọng tại khách sạn năm sao dưới trướng Thẩm gia. Người đứng đầu hiện tại của Thẩm thị, cũng chính là bố của Thẩm Chu An – Thẩm Như Phong cùng với vợ là Tần Khanh Vận cũng xuất hiện.
Nhân vật chính hôm nay là ba Tần nên Tần Duyệt Nhan ăn mặc giản dị hơn một chút. Cô mặc một chiếc váy trắng dài phối cùng với đôi giày cao gót màu bạc tinh tế, thoạt nhìn rất dịu dàng đoan trang.
Tần Duyệt Nhan cùng ba Tần nói chuyện với khách khứa một lúc, sau đó đi đến bên cạnh vợ chồng Thẩm gia. Cô thân mật khoác tay Tần Khanh Vận, hỏi bà: “Khi nào thì anh họ đến vậy ạ? Mấy ngày nay cháu chưa gặp anh ấy, cháu nhớ anh ấy lắm rồi.”
Tần Khanh Vận thở dài một hơi, nói: “Nó ra ngoài từ tuần trước, đến rạng sáng nay mới trở về. Nó nhờ bác đem quà sinh nhật tới tặng ba cháu, hôm sau nó sẽ đến tạ lỗi sau.”
Tần Duyệt Nhan hoang mang nói: “Anh họ lại chạy đến vùng xa xôi hẻo lánh nào đó chơi sao? Sao anh ấy cứ thích chạy hết chỗ này đến chỗ khác thế?”
Tần Khanh Vận nhìn Thẩm Như Phong, không lên tiếng.
Bởi vì bọn họ vô dụng, làm hết mọi cách mà vẫn không thể tìm ra cô gái mười năm trước đã cứu anh khỏi bọn buôn người. Nên anh đã tự mình đi tìm.
Mấy năm qua, nếu có thời gian rảnh, anh sẽ về nước, sau đó đi tìm ở khắp nơi. Trèo đèo lội suối khắp nơi, chắc lần này cũng đã có chút thu hoạch rồi.
Nếu không anh sẽ không nói một tiếng mà đột ngột rời đi. Lúc trở về, anh không cảm thấy bị mất mát như thường lệ.
Điện thoại của Tần Duyệt Nhan rung lên hai lần. Cô thấy Phó Minh Sâm gửi tin nhắn nói rằng mình đã đến nên lập tức ném chuyện của Thẩm Chu An ra sau đầu.
“Ba, mẹ, bác, dượng, con đi ra ngoài đón người.” Tần Duyệt Nhan nói xong liền vui vẻ tươi cười rời khỏi bữa tiệc.
Tần Khanh Vận hỏi ba mẹ của Tần Duyệt Nhan: “Tiểu Nhan có bạn trai mới rồi sao.”
Ba Tần lắc đầu, bất lực nói: “Con bé này ham chơi, qua vài tháng lại không thích nữa ấy mà.”
Mẹ Tần cười, kéo tay ông nói: “Ông cũng đừng tỏ thái độ như thế. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên con bé dẫn bạn trai đến gặp chúng ta, phải nhìn xem người ta như thế nào rồi mới nói được.”
Phó Minh Sâm mặc một bộ vest màu đen, thiết kế đơn giản mà tinh tế, phối với khuy áo đính đá quý, mái tóc chải chuốt kỹ lưỡng nhưng không quá phô trương, mang phong thái trưởng thành và kiềm chế.
Tần Duyệt Nhan đứng trước mặt Phó Minh Sâm, không nhịn được cười rộ lên: “Hôm nay anh Minh Sâm ăn mặc có chút khác nha.”
“Có phải trưởng thành quá không? Hy vọng trưởng bối nhà em không cảm thấy anh quá già.” Phó Minh Sâm tự chế nhạo mình, sau đó đi lại gần phía Tần Duyệt Nhan hơn một chút. Trong lúc hai người bước đi, thỉnh thoảng tay của Phó Minh Sâm vô tình đụng vào Tần Duyệt Nhan. Chỉ một động tác nhỏ như thế thôi cũng khiến đầu Tần Duyệt Nhan nóng lên.
Tần Duyệt Nhan đưa Phó Minh Sâm bước vào bữa tiệc, nói với hai người đang đứng ở trung tâm hội trường: “Ba, mẹ!”
Phó Minh Sâm tự động đứng cách Tần Duyệt Nhan một khoảng, lễ phép chào: “Chú, dì.”
Tần Duyệt Nhan giới thiệu với người lớn trong nhà: “Vị này là….. bạn của con, Phó Minh Sâm của Phó gia ở Tây Thành.”
Phó Minh Sâm gật đầu.
Tần Duyệt Nhan quay sang, nhẹ giọng nói với Phó Minh Sâm: “Hai vị này là bố mẹ của em, hai vị kia là bác và dượng, người đứng đầu tập đoàn Thẩm thị.”
Phó Minh Sâm lễ phép chào hỏi bốn vị trưởng bối, sau đó quan sát một lượt. Anh ta không thấy bóng dáng của Thẩm Chu An. Lẽ nào hôm nay Thẩm Chu An không đến sao?
Phó Minh Sâm đưa món quà sinh nhật đã tỉ mỉ lựa chọn cho trợ lý bên cạnh ba Tần. Trợ lý nhận lấy hộp quà vuông dài. Phó Minh Sâm giới thiệu: “Đây là bức tranh của họa sĩ Thôi Nguyên mà cháu may mắn sưu tầm được từ hai năm trước. Hy vọng chú sẽ thích ạ.”
Ba Tần nhìn bức tranh đến mức xuất thần, cố gắng áp chế sự kích động trong lòng, gật đầu tỏ vẻ vừa lòng. Ông không có quá nhiều ấn tượng với Phó gia, chỉ có thể nói vài lời khách sáo: “Tôi nhớ mấy năm trước đã từng gặp bố của cậu, phiền cậu gửi lời hỏi thăm của tôi tới ông ấy.”
“Được rồi được rồi,” Tần Duyệt Nhan sợ Phó Minh Sâm bị bốn vị trưởng bối gây áp lực, ra mặt nói: “Con dẫn anh Minh Sâm đi làm quen với vài người, lát nữa sẽ quay lại tìm mọi người sau!”
Mẹ Tần ghé sát vào tai Tần Khanh Vận, nhỏ giọng đánh giá: “Đứa trẻ này khá trầm ổn.”
Tần Khanh Vận gật đầu.
Khách khứa đến tiệc sinh nhật của ba Tần đều là những người có địa vị cao. Tuy rằng hôm nay Thẩm Chu An không có ở đây, nhưng Phó Minh Sâm có cơ hội ra mắt vợ chồng Tần gia và vợ chồng Thẩm gia, cũng quen biết được một vài vị khách quý. Thu hoạch cũng khá.
Yến tiệc kết thúc, Phó Minh Sâm không ở lại lâu, lập tức bảo tài xế chở anh ta đến một bữa tiệc khác – chính là bữa tiệc sinh nhật của anh ta.
Mở cửa phòng bao, Phó Minh Sâm gặp hội của Giang thiếu gia đang chờ mình. Trên bàn đã mở mấy chai rượu.
Phó Minh Sâm ngồi xuống, Giang đại thiếu gia vỗ lên vai anh ta, miệng đầy mùi rượu nói: “Sinh nhật năm nay của anh Sâm có vẻ không thú vị lắm.”
Người khác phụ họa thêm: “Đúng thế đúng thế. Chúng tôi tới chúc mừng sinh nhật cậu mà còn ngại đó.”
Phó Minh Sâm nhếch môi cười, giơ ly rượu lên nói: “Dạo này công việc bận rộn quá. Tôi uống một ly coi như là tạ lỗi với mọi người. Mọi người có thể đến đây khiến tôi rất vui. Đêm nay mọi người muốn chơi gì tôi cũng sẽ chơi cùng với mọi người.”
……
Màn đêm buông xuống, Chu An và Trương Phượng Khiết cùng nhau xuống xe. Dòng xe ở ngã tư đường qua lại tấp nập, xung quanh là tiếng cười nói của những người sống về đêm.
Chu An ôm hộp quà quấn ruy băng màu bạc trong tay, thấp giọng hỏi Trương Phượng Khiết: “Chị Phượng Khiết, như vậy có được không?”
Trương Phượng Khiết mở gậy dò đường ra giúp cô, tận tình khuyên bảo: “Em và anh Phó ở chung với nhau cũng quá bình yên rồi. Anh ấy lo lắng em ra ngoài không tiện nên không mời em tham gia mấy bữa tiệc tụ tập của anh ấy. Em lại rất nghe lời, anh ấy bảo em ở nhà em liền ở nhà chờ anh ấy. Không phải em nói muốn cho anh ấy một sinh nhật bất ngờ sao? Anh ấy không biết em sẽ xuất hiện ở đây. Đến lúc đó em tặng quà, không phải anh ấy sẽ rất bất ngờ sao?”
“Em….” Chu An vẫn hơi do dự.
Trương Phượng Khiết nhẹ giọng nói: “An An có muốn biết những người bạn của anh Phó là người như thế nào không?”
Chu An nói thật: “Muốn ạ.”
Cô không hề e dè tình cảm của mình đối với Phó Minh Sâm, cũng hy vọng có thể hiểu được mọi thứ của anh ta. Chu An rất tò mò người nhà, bạn bè của Phó Minh Sâm sẽ như thế nào.
“Vậy An An đi làm quen với họ đi.” Trương Phượng Khiết nói: “Chị ở ghế lô bên ngoài chờ em.”
“Được.” Chu An một tay ôm quà, một tay cầm gậy dò đường. Cô biết phòng bao tổ chức sinh nhật của Phó Minh Sâm, lúc nãy Trương Phượng Khiết đã giúp cô hỏi thăm từ chỗ tài xế của Phó Minh Sâm.
Tầng năm của hội sở có một phòng bao lớn, bên trong tập hợp rất nhiều hoạt động giải trí.
Mấy người Phó Minh Sâm vừa chơi bi-a xong. Vài người đi qua mở một chai rượu mới, sau đó gọi thêm nhiều người khác đến.
Vài vị công tử bôi kem lên người mấy cô gái, sau đó lại tự mình ăn hết, bầu không khí vô cùng ám muội. Chỉ có một mình Phó Minh Sâm từ đầu đến cuối chỉ nhìn bọn họ, không tham gia vào.
Giang đại thiếu gia thấy anh ta như thế thì cười nhạo một tiếng, mở miệng nói: “Nghe anh của cậu nói cậu đang nuôi một người đẹp bị khiếm khuyết?”
Bàn tay rót rượu của Phó Minh Sâm dừng lại một chút, sau đó buông ly rượu, nhìn thẳng vào mắt Giang đại thiếu gia. Ánh mắt anh ta bỗng nhiên cực kỳ tỉnh táo, thậm chí là có chút lạnh lùng.
Yết hầu Phó Minh Sâm lên xuống một hồi, ánh mắt nhìn Giang đại thiếu gia lại trở nên hờ hững: “Đúng vậy. Ngày đó tôi uống hơi nhiều rượu, cảm thấy thương hại nên đưa cô ấy về. Dù sao trong nhà cũng nhiều phòng, chừa ra một phòng cho cô ấy ở cũng không tốn kém gì.”
Phó Minh Sâm nói xong, cúi đầu châm một điếu thuốc. Khói thuốc lá lượn lờ, khiến người khác không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Giang đại thiếu gia uống một ngụm rượu, đẩy người phụ nữ đang ngồi gần anh ta đến bên Phó Minh Sâm, giọng nói không giấu được vẻ hứng thú: “Nghe nói cô ấy rất đẹp, hay là anh mang cô ấy đến đây chơi đi?”
Bàn tay đặt trên ghế sô pha của Phó Minh Sâm đột nhiên nắm chặt, anh ta liếc nhìn đám người đang vui đùa trong phòng, cắn điếu thuốc, sau đó mơ hồ nói: “Đẹp thì đúng là đẹp, đáng tiếc lại bị mù, không đưa ra ngoài được. Thôi bỏ đi, đỡ khiến mấy người mất hứng.”
Khói thuốc lượn lờ, nhuộm đỏ đôi mắt của anh ta.
Ngoài cửa phòng bao, cánh tay giơ lên chuẩn bị gõ cửa của Chu An dừng lại hồi lâu. Hộp quà trong tay vô lực rơi xuống thảm trải sàn, âm thanh trầm đục kia chỉ có một mình Chu An nghe được.
Chu An mạnh mẽ hồi phục lại, xoay người sờ soạng nhặt hộp quà lên, sau đó rời đi.
Hóa ra trong mắt Phó Minh Sâm, cô chỉ là một người đẹp bị khiếm khuyết.
Hóa ra anh không muốn mang cô đi gặp bạn bè của mình là bởi vì cô bị mù, dẫn ra ngoài sẽ khiến anh mất mặt.
Chu An đi đến cửa của hội sở, Trương Phượng Khiết cầm trà sữa chạy đến bên cạnh cô, nghi ngờ hỏi: “Sao em đã đi ra rồi? Không thấy anh Phó sao?”
Cổ họng Chu An nghẹn lại, cô theo bản năng nắm lấy dây ruy băng của hộp quà, thật lâu sau mới trả lời: “Em chưa đi vào.”
Trương Phượng Khiết thấy sắc mặt của Chu An không đúng lắm, nhẹ giọng hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Chu An cười cười: “Không có gì, chỉ là em không dám đi vào. Chị Phượng Khiết, chị trở lại trường học đi, em cũng muốn về nhà.”
Hóa ra là như thế à, Trương Phượng Khiết an ủi nói: “Không sao đâu An An, về nhà rồi tặng quà cũng được. Chắc chắn anh Phó rất thích cái chén do em đích thân làm.”
Trương Phượng Khiết đưa Chu An lên xe taxi, sau khi chụp lại biển số xe taxi thì chào tạm biệt Chu An: “Ký túc xá của chị có người gác cổng nên không đưa em về được. An An về đến nhà nhớ phải nhắn tin báo cho chị biết đó.”
Chu An: “Vâng.”
Tài xế khởi động xe, xác nhận lại lần nữa với Chu An: “Chào cô, nhà của cô ở Thủy Khu số 3, đại lộ Giang Nguyệt phải không ạ?”
Chu An chần chừ một giây, cô mỉm cười, sau đó chậm rãi nói: “Đúng là địa chỉ này, nhưng đó không phải là nhà của tôi.”
------oOo------